Đá lớn ầm ầm ầm rung động, cây cối chặn đường tức khắc bị long tức hóa thành tro tàn.

Mắt thẩy đuổi không kịp, Thần Long tức giận đến hai mắt đỏ lên, nhưng nàng lại sợ thương tổn đến Tiểu Thần Long, cũng không dám phun lửa

Đại Thần Long tức giận đến hai mắt đỏ bừng.

Gỗ vụn mạnh mẽ đâm vào sau lưng nàng, Tô Lạc chỉ cảm thấy sống lưng sắp bị bẻ gẫy, ngực giống như bị đá nặng đè ép, nặng nề đến không thể thở nổi.

Nàng chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết cuồn cuộn, yết hầu chợt ngọt, bất ngờ phun một ngụm máu tươi ra.

“Phốc!” Chân Tô Lạc loạng choạng, cơ hồ không thể đứng thẳng được.

Nhưng vào lúc này, cảm giác nguy cơ cực lớn ập vào trong lòng nàng.

Bởi vì Thần Long ở phía sau đang chuẩn bị phun lửa, ánh sáng lóa mắt hiện lên, ánh sáng giống như gươm nhọn bắn về phía Tô Lạc.

Tô Lạc tức khắc biến sắc.

Nàng dùng hết toàn lực nghiêng sang một bên, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một tàn ảnh.

Ánh gươm kịch liệt kia trực tiếp biến cây cối trong phạm vi trăm mét hóa thành tro tàn, ngay cả mặt đất cũng nứt thành một khe lớn thật khủng bố, bùn đất hóa thành bột phấn.

Tô Lạc nguy hiểm né tránh được sát chiêu này, trong lòng lại bốc lên khí lạnh, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.

Nàng đã sắp kiệt sức, không chống đỡ được bao lâu nữa.

Thế nhưng thật may mắn là lúc này Thần Long đã bị Hỏa Phượng Hoàng đuổi kịp.

Vì thế, hai con thần thú lại bắt đầu đánh nhau, giúp Tô Lạc còn chút cơ hội.

Nếu Thần Long không có nỗi lo về con Hỏa Phương Hoàng kia, Tô Lạc căn bản không phải là đối thủ của nó, chỉ sợ nàng chưa kịp chạy ra mấy trăm mét đã bị một móng vuốt của Thần Long chụp chết.

Thế nhưng Tô Lạc luôn luôn được nữ thần may mắn chiếu cố.

Sau lưng con Thần Long này chính là kẻ thù lớn của nó - Hỏa Phượng Hoàng, hơn nữa con Hỏa Phượng Hoàng này còn lòng dạ hẹp hòi, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cho nên Thần Long chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm được gì Tô Lạc.

Cho nên, mỗi khi Thần Long sắp giết chết Tô Lạc đến nơi thì con Hỏa Phượng Hoàng đằng sau liền chạy tới quấy rối, tình hình như vậy lần lượt lặp đi lặp lại, đến mức Thần Long tức giận đến muốn hộc máu.

Nhưng mà hiện tại, Tô Lạc cũng có một loại xúc động muốn hộc máu.

Xong đời!

Khi Tô Lạc nhìn thấy vách đá trụi lủi đằng trước, tức khắc đã có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Phía trước đều là vực sâu, phía sau nàng là Long ma ma đang đuổi theo không bỏ, nàng hiện tại căn bản không có đường chạy thoát.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thúc thủ chịu trói?

Không được, dù nàng có trả Tiểu Manh Long về, Thần Long tuyệt đối không cũng không buông tha nàng.

Hiện tại còn chưa tới đường cùng, nhất định còn có cơ hội.

Quả nhiên, trời không tuyệt đường con người.

Tô Lạc sắc bén mà nhìn thấy có khá nhiều dây leo xanh biếc phía dưới vực sâu.

Tô Lạc kéo thử, phát hiện đám dây leo này hình như thường xuyên được người sử dụng, hẳn không cần phải lo về độ bền.

Quả nhiên là trời không phụ ta!

Tô Lạc tức khắc vô cùng vui mừng.

Nàng nhét Tiểu Manh Long vào trong ngực, sau đó lưu loát dùng tay bắt lấy dây leo, tay chân cùng nhau sử dụng, tốc độ vô cùng nhanh, không đến mười lăm phút nàng đã bò lên vách đá cao dựng đứng.

Trên vách núi là một mặt cỏ bằng phẳng, gió thổi qua, mặt cỏ lan ra như sóng gợn, khiến người vui vẻ thoải mái.

Đứng ở trên vách núi trông về phía xa, Tô Lạc nhìn thấy Thần Long cùng Hỏa Phượng Hoàng đang đánh nhau thật hăng cách đó không xa.

Dường như chúng nó đang tự tạo ra một mảnh trời đất riêng, biển lửa vô tận lan tràn, ánh lửa hắt lên tận trời, dung nham sôi trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện