Huống chi là cường giả như Dao Trì tiên tử.

Đúng vậy, Dao Trì tiên tử vẫn luôn cười với nàng, thần sắc bình đạm không gợn sóng, nhưng từ trong nụ cười đó, Tô Lạc thực rõ ràng có thể đọc được một loại cảm xúc khác – khinh thường.

Dường như chỉ cần nàng động một ngón tay là đã có thể đè chết mình.

Cảm giác này khiến Tô Lạc vô cùng khó chịu.

Trong lòng nàng bốc cháy ý chí chiến đấu hừng hực!

Tô Lạc không phải phế vật, ngược lại, nàng còn là thiên tài siêu cấp sở hữu ba nguyên tố, chỉ cần cho nàng cơ hội, thành tựu tương lai của nàng sẽ không kém bất kì kẻ nào!

Tô Lạc nắm tay!

Lúc này đây, nàng nhất định phải tìm được Long Huyết, mở không gian ra, như vậy hai hệ nguyên tố mộc hỏa của nàng mới không bị áp chế, nàng mới có cơ hội bắt đầu tu luyện.

Nói cách khác, dù thiên phú của nàng tốt đến mấy cũng vô dụng.

Hiện tại nàng giống như người giàu có nhất trên thế giới, trong tay nắm giữ núi vàng núi bạc, lại không có chìa khóa để mở cửa kho vàng đấy ra, chỉ có thể đứng ngoài cửa lực bất tòng tâm.

Thời gian tích tắc tích tắc dần dần trôi đi.

Nhưng Nam Cung Lưu Vân vẫn chưa trở về.

Cũng không biết ma thú đã chạy đi hết chưa, lúc này bốn phía vô cùng yên tĩnh, quỷ dị mà âm trầm, tựa như sự yên lặng trước cơn bão táp.

Bỗng nhiên, gió bắt đầu nổi lên.

Cuồng phong gào thét, toàn bộ mặt đất đều đang chấn động, phòng nhỏ trên cây cứ như lung lay sắp đổ.

Tô Lạc bò đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Nàng thấy một cơn lốc đen nhánh như mực cách đó không xa đang chạy tới chỗ nàng.

Nó giống như một con quái vật khổng lồ đang mở to cái mồm máu rít gào, giương nanh múa vuốt, như là toàn bộ trời đất đều tùy ý nó muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản.

Gió lốc gào thét tiến tới

Nhà gỗ nhỏ lung lay sắp đổ.

Tô Lạc nắm chặt cây cột mới không bị thổi bay.

Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được dưới chân rung lên một cái, nàng nhìn từ cửa sổ nhỏ ra bên ngoài, không khỏi có chút trợn tròn mắt.

Nàng phát hiện nàng cả người, không, phải nói là toàn bộ phòng nhỏ đều bị dựng ngược trên mặt đất.

Rất nhanh, phòng gỗ nhỏ đã rớt khỏi cây cổ thụ ngàn năm, bị gió lốc nhổ tận gốc, cuốn lên bay giữa không trung.

Nhưng còn chút may mắn là phòng gỗ nhỏ không sụp, vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.

Thế nhưng sắc mặt Tô Lạc lại có chút trắng bệch.

Nàng nhìn ra khoảng cách lúc này giữa nàng và mặt đất là vào khoảng năm trăm mét, nếu ngã từ độ cao này xuống, nàng thật sự sẽ tan xương nát thịt, một chút cặn cũng không để lại.

Nàng vẫn chưa tu luyện được thuật phi hành, ngã xuống cũng chỉ có một chữ chết.

Tô Lạc ảo não mà gãi đầu.

Tên Nam Cung Lưu Vân đáng chết kia, hắn chỉ quan tâm Dao Trì tiên tử của hắn, tùy tiện vứt nàng ở chỗ này.

Còn có cơn gió lốc đáng chết kia nữa, sao lại cố tình cuốn phăng nhà gỗ nhỏ của nàng chứ? Bên kia rõ ràng vẫn còn mấy căn nhà gỗ khác mà…

Như vậy cũng có thể bị chọn trúng? Vận khí của nàng rốt cuộc là như thế nào chứ? Tô Lạc thật không biết nói gì.

Cuồng phong bên ngoài đang rít gào, trong mắt bão lại gió êm sóng lặng, giờ phút này, Tô Lạc đang ngồi trong nhà gỗ nhỏ bay lên bay xuống, giống như đang ngồi trong khinh khí cầu vậy.

Lúc này nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức cầm rơi xuống đất

Bởi vì ai cũng chưa từng thấy căn nhà có thể bay…Cái này cũng xem như lần đầu tiên độc nhất vô nhị đúng không? Khi Tô Lạc đang khẩn trương vô cùng thì, bỗng nhiên, một vật thể hình tròn bị ném vào trong nhà gỗ, ngã trên mặt đất, lăn vài cái, cuối cùng dừng ở bên chân Tô Lạc.

Cái vật hình tròn này…

Tô Lạc đánh giá cẩn thận, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, cái này hình như là một quả trứng, hơn nữa vẫn là một cái trứng không hề nhỏ.

Chẳng lẽ bay ở trên trời còn có thể nhặt được trứng?

Hay là chim mẹ còn có thể vừa bay vừa đẻ trứng?

Trán Tô Lạc hiện ra ba cái đường đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện