Hơn mười thiếu nữ có bàn tay trắng nõn như ngọc đang kéo lẵng hoa, chia làm hai bên, nhanh nhẹn đạp lên không trung bay tới.

Một cơn gió nhẹ phất quá, cánh hoa bay lả tả, trong suốt như tuyết, xinh đẹp tuyệt vời.

Mỗi người đều mặc áo trắng váy trắng, động tác nhanh nhẹn, dung mạo tuy rằng không tới mức tuyệt mỹ, nhưng mỗi người đều mảnh khảnh thuần khiết, thanh lệ xuất trần, nhanh nhẹn như tiên, không vướn khói lửa phàm tục.

Mười ngón tay của các nàng nhỏ dài, vòng eo thon thả, dưới chân uyển chuyển nhẹ nhàng như Lăng Ba tiên tử, lại như tinh linh đang nhảy múa, xinh đẹp không gì sánh được.

Ở giữa các nàng có một kiệu hoa tinh xảo xa hoa đến mức làm người ta nghẹn thở, được bốn cô nương nhanh nhẹn nâng đến.

Không bao lâu sau, chiếc kiệu hoa này nhẹ nhàng rơi xuống, vững vàng dừng ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân.

Thật phô trương, khí thế thật lớn, chẳng qua không biết người bên trong kiệu hoa là thần thánh phương nào? Tô Lạc âm thầm tò mò trong lòng.

Nàng ngước mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, thấy khóe miệng của hắn hơi gợi lên, bên trong ẩn chứa ánh sáng lộng lẫy sáng rọi, dường như toàn bộ khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười.

Tô Lạc có thể khẳng định người này chính là người quen của Nam Cung Lưu Vân, hơn nữa hắn còn rất vui vẻ khi nhìn thấy đối phương.

Đôi mắt Tô Lạc hơi nheo lại, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng lại vô cùng hứng thú với người ngồi trong kiệu hoa.

Một vị tiên tử trẻ tuổi chậm rãi đi ra từ bên trong.

Chỉ thấy nàng mặc một bộ váy trắng, trong trắng như tuyết, đứng ngay hướng gió, tà váy tung bay, giống như tiên tử không vươn vấn khói lửa phàm tục, rồi lại như xinh đẹp chói lòa tỏa ra bốn phía.

Đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, như u lan dưới đáy vực. Dường như ngàn vạn vì sao trên trời đất này chính là nàng, ngàn vạn tinh hoa đều tập trung trên người nàng, mọi người ở trước mặt nàng đều phải tự biết xấu hổ.

Giờ phút này, nàng yểu điệu đứng đó, môi đỏ như son, dung nhan trong sáng xinh đẹp mang theo một nụ cười nhạt, yên lặng nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Trong mắt nàng dường như có đạm mạc xa cách, rồi lại như cách một làn hơi nước, đằng sau hơi nước ấy, là liếc mắt đưa tình.

Đôi mắt luôn luôn lạnh lẽo tàn khốc của Nam Cung Lưu Vân hình như có chút tan vỡ, đôi mắt đẹp đen nhánh như mực yêu dã mê hoặc, mang ý cười dạt dào.

Hắn rất thân thiết với nàng, cũng thực hiểu nàng, thái độ hoàn toàn không giống với Tô Lạc.

“Sao ngươi lại tới đây?” Nam Cung Lưu Vân lộ ra một chút quan tâm.

“Ngươi không phải cũng tới sao?” Nàng cười rộ lên rất đẹp, mắt đẹp đầy hơi nước mông lung, nhìn chỉ muốn yêu thương.

Hai người nói cười vui vẻ, như tự tạo nên một thế giới riêng, những người khác đều là dư thừa.

Liễu Nhược Hoa đứng ở bên người Tô Lạc, lúc này mỉa mai trên mặt nàng hiện lên vô cùng rõ ràng, nàng hung tàn nói: “Ngươi thật cho rằng Tấn Vương điện hạ thích ngươi sao? Cũng không nhìn xem ngươi có xứng hay không.”

Dưới ánh nắng chiếu rọi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Tô Lạc phản xạ ra màu sắc hoa lệ mà lạnh lùng, nàng cười như không cười mà nhìn Liễu Nhược Hoa: “Kết cục của việc xen vào chuyện của người khác sẽ không tốt lắm đâu nha.”

Vừa nói, tầm mắt của nàng vừa nhìn xuống cổ tay bị đứt đang băng lại kia của Liễu Nhược Hoa.

Đáy mắt của Liễu Nhược Hoa tràn đầy giận dữ cùng độc ác, nhưng rất nhanh, nàng đã cười lạnh lùng: “Thấy không? Hai người bọn họ mới là trời đất tạo nên một đôi, ngươi chỉ là bùn lầy dưới chân mà thôi! Xách giày cho Tấn Vương cũng không xứng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện