Nàng ta nhìn Tô Lạc tràn đầy ý cười, thanh âm trong trẻo, nhưng lại là nói với Nam Cung Lưu Vân: “Tam sư huynh, Tô cô nương bị thương chưa khỏi, huynh cứ buông nàng ra trước, muội sẽ chăm sóc cho nàng ấy.”

Trong đôi mắt sáng như sao của Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa thứ tình cảm dịu dàng nhàn nhạt, trong sáng tuấn nhã, ôn hòa điềm đạm, hắn vuốt cằm nói: “Dao Dao nói đúng, là do bổn vương quá nóng nảy rồi.”

Hắn tuy nói vậy, nhưng vẫn nắm chặt tay Tô Lạc không chịu buông.

Ánh mắt như hàn tinh của Dao Trì tiên tử nhìn chằm chăm vào bàn tay đang nắm chặt trước mặt, trong con ngươi xinh đẹp đầy quyến luyến mê ly chợt lóe lên một vệt hàn quang.

Khuôn mặt tuyệt đẹp trắng trong thanh khiết đó gắng gượng nở ra một nụ cười yếu ớt: “Đúng rồi, Tô cô nương ở dọc đường đi có nhìn thấy mấy thị nữ của ta không?”

Tô Lạc mỉm cười nhìn nàng ta, trong mắt không hề che giấu sự chế giễu.

Chiêu dùng người hầu này của Dao Trì tiên tử thật vi diệu, trực tiếp đưa mình rơi vào tình cảnh khó xử.

Nếu như nàng thừa nhận đã gặp mấy thị nữ kia, như vậy, hiện giờ bọn họ đang ở đâu? Tại sao lại không xuất hiện cùng Tô Lạc? Nếu như nàng không thừa nhận đã gặp họ, vậy thì, khi có đầy đủ chứng cứ chứng minh nàng đã giết chết mấy thị nữ kia, đến lúc đó nàng sẽ phải biện bạch như thế nào?

Chỉ một câu nói, mà khiến nàng như ngồi trên đống lửa, còn Dao Trì tiên tử không chừa chuyện ác nào lại nhàn nhã đứng bên cạnh thưởng trà.

Trong lòng Tô Lạc thầm cảnh giác, người tên Dao Trì tiên tử trước mắt tuyệt đối không chỉ có dung mạo bất phàm, tâm kế và lòng dạ của nàng ta chắc chắn cũng không có người thường nào sánh được. Nếu không, tại sao Nam Cung Lưu Vân lại tín nhiệm nàng ta như vậy? Đối xử với nàng ta đặc biệt như vậy?

Theo lời Thúy Vũ, Dao Trì Tiên Tử đã phái bốn thị nữ, ba người vừa rồi đều chết trước mặt Tô Lạc, còn người cuối cùng, có lẽ là người bắn tên, cũng không biết người đó như thế nào rồi...

Song, không đợi Tô Lạc trả lời.

Đột nhiên, một bóng người trong bộ hắc bào xuất hiện trước mặt Nam Cung Lưu Vân, lễ độ cung kính bẩm báo: “Thưa chủ nhân, ở trong một khe núi cách đây không xa đã tìm thấy một kẻ tình nghi, trên người hắn có đeo chiếc cung tên này.”

Tên sát thủ mặc hắc bào đứng thẳng dậy, cung kính hai tay dâng chiếc trường cung lên.

Đó là một chiếc cung tên loại thượng đẳng được chế tác tinh xảo, trên cây cung toát ra màu sáng bóng nhàn nhạt, chỉ nhìn là biết có giá trị không hề nhỏ.

“Giải hắn lên!” Cả người Nam Cung Lưu Vân toát ra phong thái uy nghiêm nồng nặc, đôi mắt sâu thẳm nổi giận phừng phừng, lóe lên tia sáng như yêu tà, cả người nhìn quỷ dị khát máu, hung tàn mà lạnh lùng.

Đến khi nhìn thấy người hai mắt nhắm chặt nằm trên mặt đấy, mắt Tô Lạc hơi nhíu lại.

Người đó hóa ra là Lưu Duy Minh.

Tại sao lại là hắn? Tô Lạc như cười như không cười nhìn về phía Dao Trì tiên tử, nhưng đối phương lại chỉ đáp trả nàng bằng một ý cười hời hợt mà dịu dàng.

Tựa hồ, Dao Trì tiên tử hoàn toàn không biết gì về việc truy sát nàng, căn bản cũng không hề làm gì.

“Chết rồi?” Đôi mắt băng giá của Nam Cung Lưu Vân trở nên sâu xa, trong mắt lóe lên sát ý nồng nặc.

“Đúng vậy, lúc tìm được thì chỉ còn lại thi thể.” Người áo đen cung kính nói.

Nam Cung Lưu Vân sờ vào vết tích trên cây cung, có thể xác định, hung thủ thật sự là kẻ đã dùng cây cung này, nhưng...

“Động cơ giết người của hắn là gì? Cả người Nam Cung Lưu Vân đằng đằng sát khí, nghiêm túc mà khát máu.

Cầm Ninh xuất hiện yên lặng không một tiếng động ở bên cạnh Dao Trì tiên tử, nàng ta đột nhiên ngắt lời: “Nô tỳ có nghe Liễu cô nương nói, bọn họ từng truy sát Tô cô nương. Tô cô nương, đó là sự thật ư?”

Ý nói, động cơ giết người của Lưu Duy Minh chỉ có Tô Lạc mới biết đó ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện