Ngồi trên xe taxi đi về khách sạn, Hoàng Việt quả thật cũng phải cảm khái, cũng may đã sang tháng 1, cũng là tháng đầu tiên của quý mới năm mới, thẻ trung thành đã có thể hối đoái trở lại, như vậy thì mọi chuyện cũng dễ giải quyết hơn, nếu không thì hắn đã phải bại lộ nhiều thứ khác.

Sở dĩ Hoàng Việt ban đầu cũng không dự tính giấu đi thân phận, nhưng nghĩ lại lúc đó mình quá điên tiết mà bắn mấy nhát vào hai tên côn đồ, nếu mình nói ra thân phận thật sự, có khi lại làm cho ba người Kiều Linh và Hiểu My hoảng sợ hơn, vì vậy tốt nhất là để người khác giành lấy công trạng cứu hai người nữ nhân của hắn vậy, à mà còn một người sau này không biết có thành nữ nhân của hắn không nữa, há há.

Hoàng Việt yêu cầu taxi đi nhanh một chút, sao cho giáp mặt với taxi của ba người Kiều Linh, khi đó hắn sẽ nói là đi ngang đường trông thấy ba người trên xe, nên quyết định đi theo sau, không ngờ là ba người Kiều Linh đã được thả, như vậy thì chắc ba mẹ hắn cũng sẽ không nghi ngờ.

Xe taxi của Hoàng Việt nhanh chóng tới trước, sau đó cản lại taxi của 3 người Kiều Linh, hắn rời khỏi xe, sau đó ba cô nàng vội chạy ra khỏi xe, ôm chầm lấy hắn: “Anh, tụi em tưởng là sẽ không được gặp anh nữa... Hức...!”

Kiều Linh ôm chầm lấy Hoàng Việt mà khóc như mưa: “Hức... Có người bắt cóc bọn em!”

“Không sao... Không sao rồi!” Hoàng Việt vỗ vỗ vai ba người, cố gắng an ủi bọn họ, hẳn là mới vừa rồi ba người hoảng sợ dữ lắm, thầm nhủ sau này mình phải cẩn thận hơn, Hoàng Việt quyết định nhất định phải đưa cho 3 người mỗi người một cây súng đặc chế, hẳn là bây giờ bọn họ có thể chấp nhận sử dụng thứ này.

Hắn liền lấy điện thoại gọi cho ba hắn, nói rằng mọi chuyện đã ổn, hắn đã lên xe cùng Kiều Linh.

Sau khi trở về khách sạn, ba Hoàng Việt thấy Hoàng Việt cùng đi với ba người Kiều Linh trở về thì không ngừng hỏi han, sau khi biết được có người giúp con mình cứu người thay thì thở phào, ông cũng rất lo lắng không biết con trai mình nếu đụng độ bọn bắt cóc có thể an toàn không đây, dù rằng ông rất tin tưởng vào năng lực của Hoàng Việt.

Chuyến đi London cứ như vậy mà kết thúc, mặc dù có chút tệ hại nhưng ít ra nó giúp cho gia đình Hoàng Việt rút ra được kinh nghiệm khi đi du lịch nước ngoài, dù cho có là đi vệ sinh đi nữa cũng phải túc trực cùng nhau.

Mọi người lên máy bay quay về thành phố, cũng đã sắp đến tết, thứ ba tuần sau chính là ngày tết rồi, ai nấy cũng sẽ đi thăm họ hàng, cũng may là nhà Hoàng Việt hiện nay rất khá giả, cho nên tiền lì xì cho các cháu ở dòng họ nội ngoại không còn là vấn đề khiến bọn họ phải lo âu nữa, ha ha.

Gia đình Hoàng Việt mấy bữa vừa rồi cũng đã mua sắm đồ tết rồi, nhưng nhà Hoàng Việt vào dịp tết thưởng không có ai đến cả, mà Hoàng Việt cũng đã rất lâu rồi không gặp ông bà nội cùng bà ngoại rồi, dòng họ nội ngoại của hắn phải nói là rất đông, ông bà nội hắn có đến 10 người con trai, không ai là con gái, còn ông ngoại hắn thì đã mất sớm, chỉ còn bà ngoại do bác gái lớn của hắn chăm lo ở bên nhà của bác ấy, vào dịp tết thì mọi người trong dòng họ cũng qua nhà bác ấy ăn mừng.

Còn có một chuyện rất vui nữa là, tài khoản ngân hàng của Kiều Linh cũng đã nhận vào 10 triệu bảng Anh, đó là do tên đại ca của bọn bắt cóc bồi thường, làm cho cả nhà Hoàng Việt đều cạn lời, bắt cóc người ta xong rồi thả, xong rồi lại bồi thường 10 triệu bảng Anh, rốt cuộc người đàn ông kia là thần thánh phương nào mà để cho bọn bắt cóc lại sợ hãi đến thế đây.

Tuy rằng Kiều Linh một mực muốn chuyển 10 triệu bảng Anh này cho ba Hoàng Việt nhưng ông kiên quyết từ chối, nói rằng ba người hãy chia cho nhau mà ăn xài đi làm cô em Thiên Di mừng hết lớn, Hiểu My cũng không giấu nổi niềm vui, 10 triệu bảng Anh a, chia ra mỗi người được cũng hơn 3 triệu bảng, bằng với 100 tỷ Việt Nam Đồng chứ chả chơi à! Con số này cho dù bọn họ mơ cũng không nghĩ tới nó lại có thể dễ dàng kiếm được tới vậy.

“Chị ơi, mình nhất định phải mua thật nhiều quần áo đẹp, và xe xịn, em muốn một con Ferarri!” Thiên Di hí hửng nói.

“Hì hì, chị cũng vậy, chị em mình xài chung một chiếc Ferarri, son, giày dép cũng phải mua!” Hiểu My cười hì hì.

“Kiều Linh, cậu tính dùng số tiền này như thế nào?” Hiểu My hỏi người bạn.

“À... Mình sẽ đưa nó cho ba mẹ, còn tài trợ cho bé Hoàng đi du học!” em trai Kiều Linh, bé Hoàng nghe vậy thì cười hì hì, chị gái mình đúng là thương mình nhất a, à... chắc là bây giờ là thứ nhì rồi, hức hức...

“Ừ... sau khi về tới thành phố, chúng ta đến ngân hàng rút tiền luôn nhé các con, lấy tiền mặt dù gì vẫn hơn!” Mẹ Hoàng Việt nói vào.

“Mẹ này, thời buổi gì rồi, bây giờ thanh toán online tốt lắm đó mẹ ạ!” Hoàng Việt cười hì hì nói.

“Thì để lại trong ngân hàng một ít, còn lại lấy ra, mẹ có kêu lấy hết đâu!”

“Vâng... mẹ!” Kiều Linh bẽn lẽn nói, làm mẹ Hoàng Việt hết hồn.

“Con gọi cô là gì... mẹ sao?” Mẹ Hoàng Việt cười khanh khách, ha ha, thì ra con trai mình với bé Linh tiến triển rất nhanh đó a.

“Dạ... hihi!” Kiều Linh cười khúc khích, đỏ hết cả mặt, Hoàng Việt ngồi cạnh cô thì nắm lấy tay cô, làm Hiểu My ghen muốn chết.

Sau gần một ngày thì máy bay cũng hạ cánh, mọi người về lại Sài Gòn, tất cả cùng đi ra chi nhánh ngân hàng Vietcombank để rút tiền, Hiểu My và Kiều Linh định rút mỗi người 5 tỷ, nhiêu đó là đủ sử dụng một thời gian rất dài rồi...

Ngồi trên hai chiếc taxi đi đến ngân hàng, Kiều Linh, Hiểu My, Hoàng Việt và Thiên Di ngồi một chiếc, chiếc kia là ba mẹ, em gái hắn và em trai Kiều Linh, Hoàng Việt trên xe không ngừng an ủi ba người:

“Không sao đâu, mình đã về Việt Nam rồi, cho dù trời có sập anh cũng giúp bọn em đỡ được!”

“Vâng, hì hì!” Cả ba tỏ ra rất an tâm.

“Nghe nói anh còn vì em mà hack vào hệ thống FBI và Ngân Hàng Thụy Sĩ, sao anh giỏi vậy, anh có phải là hacker HV không?” Hiểu My hỏi thêm.

“Ha ha, em đoán đúng lắm!”

“Hứ, anh làm em...”

“Anh làm em gì...” Hoàng Việt đã mơ hồ đoán ra, nhưng hắn không tiện nói, hắc hắc, thì ra Hiểu My cũng không trong sáng như hắn nghĩ a...

“Không chơi với anh nữa!”

“Anh Việt, làm sao anh biết hack hay vậy!” Thiên Di cực kỳ bất ngờ.

“Ừm... Anh tự học!” Hoàng Việt đành bịa ra.

“Hihi... thấy bạn trai chị giỏi chưa!” Kiều Linh hiển nhiên là rất tự hào.

“Mà anh... nghe nói anh lấy của người ta 5 triệu USD, anh tính sao?” Kiều Linh vội hỏi.

“Với kỹ thuật hack của anh, còn thiếu 5 triệu USD sao!” Hoàng Việt cười hắc hắc.

Mọi người rất nhanh thì đến nơi, liền xuống xe taxi, bước vào ngân hàng, sau đó đến quầy yêu cầu rút ra 10 tỷ.

“Sao... anh chị nói sao... rút 10 tỷ!” Chị nhân viên ngân hàng hoảng hốt.

“Đúng... không sai!” Hoàng Việt cười hề hề.

“Xin anh chị chờ một lát... em gọi quản lý đến xử lý vụ giao dịch này!”

“Okay!”

Cả nhà Hoàng Việt ngồi chờ đợi, lúc này khách nhân trong ngân hàng cũng khá nhiều, nhưng do số tiền mà gia đình Hoàng Việt rút rất lớn nên được ưu tiên, chắc hẳn là sau khi quản lý đi ra thì có thể bắt đầu lấy tiền được rồi.

Nhưng còn chưa chờ cả nhà bọn hắn vui sướng, có một tên khách nhân đeo khẩu trang đột nhiên đứng dậy, cầm súng giơ lên cao nói: “Quỳ xuống, giơ hai tay lên, cướp ngân hàng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện