Hoàng Việt thật sự có chút tò mò về binh khí, ở thế giới này không biết những binh khí tốt thì khác biệt gì với búa dao đây, nhưng để cho hắn thất vọng rồi, trong tòa Bạch Tháp này hầu hết đều chỉ là những binh khí làm bằng vàng, có khảm đá quý, hơi sắc bén hơn binh khí thường một chút thôi, chứ cũng không có gì quá đặc biệt cả.

Cả nhà hắn sau khi chụp hình thỏa thuê rồi thì quyết định ngừng đợt tham quan Tháp Luân Đôn ở đây, nãy giờ cũng đã hơn 12 giờ trưa, mọi người quyết định đi tàu điện ngầm về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị cho điểm đến kế tiếp, đó là một khu trượt tuyết, theo như đề nghị của mọi người.

Đi tàu điện ngầm đến công viên Regent, mọi người sau khi bước ra khỏi tàu thì đã thấy trên trời rơi xuống mưa tuyết, do đã có chuẩn bị quần áo ấm nên không thành vấn đề, vả lại ba mẹ Hoàng Việt và bé Na đều là võ giả, chịu lạnh một chút cũng không sao, chỉ có 4 người Kiều Linh và Hiểu My thì hơi co ro, không ngừng chà sát hai tay.

“Thú vị quá, đây là lần đầu tiên em thấy tuyết ngoài đời thực!” Kiều Linh tỏ ra vô cùng hào hứng.

“Mình cũng vậy!” Hiểu My nói thêm

“Em cũng thế!”

“Ha ha, không cần phải nói đâu, nhà chú cũng chưa ai đi chơi dưới Tuyết bao giờ!” Ba Hoàng Việt cười khà khà.

“Lạnh thật đấy!” Thiên Di có vẻ chịu lạnh không tốt lắm.

Đi vào công viên, mọi người được anh hướng dẫn viên du lịch dẫn đến phía bắc Công Viên, nơi đây tọa hạ ngọn đồi Primrose, ở ngọn đồi này, người dân thường xuyên ra đây trượt tuyết khi trời đổ Đông về, cũng có một vài người cho thuê dụng cụ trượt tuyết nên bọn người Hoàng Việt hoàn toàn chẳng phải lo gì cả.

“Hura, đông vui quá đi!” Bé Na mừng tíu tít.

Sau khi người hướng dẫn viên du lịch dẫn mọi người thuê dụng cụ trượt tuyết, ông ấy cũng chỉ cho cả nhà Hoàng Việt cách trượt tuyết luôn, ván trượt tuyết này cũng giống như ván trượt thông thường, cách đi cũng không quá khó, cả nhà Hoàng Việt sau khi nghe một chút thì cũng hiểu được.

Ba người Hoàng Việt, Kiều Linh và Hiểu My đến đây thì thu hút sự chú ý của vô số người, đám con trai thì nguýt sáo, liên tục nhìn chằm chằm vào Kiều Linh và Hiểu My, đám con gái thì tập trung vào Hoàng Việt, quả thật ba người có ngoại hình rất sáng a!

“Trượt nè...”

“Vui quá đi!”

“Ha ha!”

“Bé Na nắm tay anh Hai nào!”

Hiểu My, bé Na và Kiều Linh rất nhanh thì thành thạo sử dụng ván trượt, em gái Kiều Linh cũng không kém, chỉ có Thiên Di là trong lúc trượt có đôi chút loạng choạng suýt ngã, Hiểu My thấy vậy thì cũng kèm em gái cô, rất nhanh thì Thiên Di cũng nắm bắt được.

“Wa hú...” Từ đằng xa vang lên tiếng huýt sáo của mấy cậu trai trẻ khi thấy hai cô gái xinh đẹp Kiều Linh và Hiểu My, nhưng cũng ngại vì không thuộc cùng quốc tịch nên cũng không muốn lại gần.

Mọi người thi nhau trượt qua những vạt dốc của quả đồi, sau khi chơi đã thấm mệt, khoảng 1 tiếng sau, cả nhà Hoàng Việt cùng lên xe quay về khách sạn.

Mọi người không biết là, trong lúc bọn họ vui thích trượt tuyết, đã có vài ánh mắt để ý tới bọn họ, không phải là Hoàng Việt hay ba mẹ hắn, bé Na, mà là Kiều Linh cùng Hiểu My...

Về tới khách sạn, cả nhà Hoàng Việt ngủ trưa chốc lát, hẹn người hướng dẫn viên du lịch tối nay quay lại, sau đó cùng dùng bữa ăn chiều, nạp lại năng lượng sau một buổi trượt tuyết, Hoàng Việt lấy cho mình mấy lát cá hồi, pizza, cùng một vài cái bánh ngọt.

Kiều Linh và Hiểu My thì chọn món gan ngỗng, dù rằng món ăn này nghe đồn là phải bắt loài ngỗng bị vỗ béo nhưng thực sự thì món ăn này rất ngon a... Nếu không thử thì phải nói là tiếc cả một đời.

Sau khi ăn chốc lát, Kiều Linh nói với Hiểu My: “My à, mình đi vệ sinh, cậu đi không?”

“Ok, đi thôi!”

“Em đi nữa!” Thiên Di cũng nói theo.

Ba cô nàng liền đi vào phòng vệ sinh, còn Hoàng Việt và gia đình cùng em trai Kiều Linh vẫn ở lại dùng bữa, Hoàng Việt hơi tiếc vì chuyến đi này không có thằng Hoàng Tuấn, nếu không hẳn là còn vui hơn nhiều...

Sau khi tiếp tục ăn chừng 5 phút, ba Hoàng Việt liền hỏi: “Sao mấy đứa nó đi vệ sinh lâu vậy cà!”

“Để con điện thoại thử xem!” Hoàng Việt lấy điện thoại ra, do đã sang Anh nên mọi người cũng mua sim điện thoại của Anh mới có thể sử dụng.

“Không liên lạc được!” Thầm hô không ổn, Hoàng Việt lập tức đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, chạy thẳng vào phòng vệ sinh nữ.

“OMG!”

“What are you doing here?”

Mấy cô gái đang rửa mặt hết hồn khi có một chàng trai bước vào toilet nữ, nhưng nhìn kỹ thì chàng trai này tuấn tú lắm a.

“I’m sorry!”

“Linh, My, Di!” Hoàng Việt hô lớn, nhưng không có tiếng đáp lại.

Lúc này ba mẹ hắn cũng chạy theo kịp đến toilet, bé Na hô to: “Anh hai, chị Linh chị My chị Di đâu rồi!”

“Không biết đi đâu nữa! Chia ra tìm thôi!” Hoàng Việt nói xong, cả nhà hắn cùng em trai Kiều Linh tách ra, hỏi những người khách xem có trông thấy ba người Hiểu My không, nhưng đều nhận được cái lắc đầu.

“Tôi muốn kiểm tra camera khách sạn, bạn của tôi bị mất tích!” Hoàng Việt chạy đến quầy lễ tân khách sạn, yêu cầu kiểm tra camera.

“Vâng, xin anh chờ một chút! Nơi gần nhất mà anh chị đến là đâu ạ?” Tiếp tân khách sạn liền hỏi.

“Từ nhà ăn đi đến phòng vệ sinh!” Hoàng Việt nói gấp.

“Ôi... Không!” Nữ tiếp tân thốt lên.

“Có chuyện gì???” Hoàng Việt vội hỏi.

“Camera lúc nãy bị hư rồi!”

“Trời ạ!” Hoàng Việt biết không ổn rồi, hẳn là chuyện này có mưu tính, là ai nhằm vào bọn hắn đây???

Lúc này, ba mẹ hắn cũng chạy tới, sau khi xác nhận không tìm được ba người Kiều Linh, ba hắn liền bảo: “Hay là báo cảnh sát đi!”

“Không được, nếu bọn này đã dám làm, chắc chắn bọn hắn nghĩ tới tình huống cảnh sát sẽ can thiệp rồi!”

“Vậy phải làm sao bây giờ!” Mẹ Hoàng Việt hốt hoảng.

“Lên phòng, con có cách!” Hoàng Việt nói xong, cùng 4 người lên phòng.

Vào phòng khách sạn, Hoàng Việt lập tức lấy laptop ra, sau đó hắn hack vào hệ thống mạng lưới camera ghi hình đường phố của thành phố London, truy tìm hình ảnh trước cổng khách sạn Prince Regent, nhưng khiến hắn thất vọng rồi, góc nhìn trước cổng khách sạn của camera bị mấy chiếc xe tải lớn che mất, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

“Trời... Anh hai làm hay thật!” Bé Na giờ phút này vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Chắc là một vụ bắt cóc!” Hoàng Việt lẩm bẩm.

“Sao, bắt cóc sao?” Ba mẹ Hoàng Việt hoảng hốt.

“Báo cảnh sát đi con ơi!”

“Không được đâu ba mẹ, nếu báo cảnh sát cũng không giải quyết được gì, bọn họ còn sẽ bắt chúng ta lại lấy lời khai, sẽ không kịp cứu hộ!” Hoàng Việt lắc đầu ngán ngẩm.

“Vậy phải làm sao!”

“Đợi con nghĩ!” Hoàng Việt không ngừng nghĩ đến các giải pháp, bây giờ cách duy nhất để cứu bọn người Kiều Linh là phải tra ra vị trí của bọn họ mà thôi...

“Có rồi!” Sau vài giây, Hoàng Việt thốt lên.

“Sao hả con!” Ba hắn vội hỏi.

“Chuyện này phải nhờ chuyên gia! Những người giỏi nhất về việc tìm kiếm, dò xét các camera, hay nói cách khác, bọn họ sở hữu những kỹ năng như của FBI!”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nhưng nếu nhờ FBI, sẽ rất phiền phức, vì vậy chúng ta phải tìm kiếm dân trong thế giới ngầm, những tên cực kỳ chuyên nghiệp!”

“Được không đó!” Ba hắn vẫn rất lo.

“Ba yên tâm, trước tiên con phải hack vào FBI đã, sau đó chúng ta sẽ tìm kiếm thông tin những tên chuyên nghiệp về lĩnh vực này!” Hoàng Việt trấn an.

“Anh Việt là hacker sao?” Em trai Kiều Linh cực kỳ ngạc nhiên.

“Ừm... Không sai, Hacker đỉnh cấp!” Hoàng Việt nói xong, bắt đầu tấn công hệ thống mạng của Cục Điều Tra Liên Bang FBI.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện