Sở Minh Thành chưa từng bị ai đối xử như vậy, tức giận siết chặt nắm đấm bỏ đi.
Hắn không muốn phí thời gian với loại con gái ngạo mạn, ngu xuẩn này.
Sở Thi Hàm còn chưa tìm được, nhưng chắc chắn liên quan đến cô ta.
Sở Minh Thành quay người đi cũng không quên liếc nhìn khinh bỉ Tống Mịch 1 cái.
Đến khi Sở Minh Thành tìm được Thi Hàm, sắc mặt cô ta đã trắng bệch, bụng cũng chứa đầy nước biển.
Ngạo Đường thích yên tĩnh nên về phòng nghỉ ngơi, Mặc Hoành thì không đi cùng cô, nàng đang điên cuồng tu luyện.
Chỉ có Thuyết Thư là cùng Tống Mịch đi thử hết các món ngon trong bàn tiệc.
Trong tay đang cầm cái đùi gà chiên, vừa cắn được một miếng, Tống Mịch đã bị một lực lớn xô mạnh vào bàn tiệc trước mặt, nếu không có Thuyết Thư phản ứng nhanh nhạy kéo cô lại, Tống Mịch đã xác định sẽ đập mặt vào đĩa thịt gà trước mặt.
Thuyết Thư đi thêm giày cao gót, chiều cao m8 ngẩng đầu khó chịu nhìn Sở Minh Thành cao m9.
“Sở nhị thiếu gia, động thủ với con gái không phải là việc mà người đàn ông lịch sự nên làm đâu”
Sở Minh Thành mặt đầy phẫn nộ, nhưng vì nhiều người nhìn nên kìm nén cơn giận trong lòng nhưng lời nói vô thức mà tràn đầy hung ác.
“Thi Hàm là cô làm?”
“Đúng” – Tống Mịch thản nhiên, vừa nhai vừa đáp lại, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng không biết lấy từ đâu ra.
Sở Minh Thành nghiến răng ken két, nếu ánh mắt có thể giết người chắc chắn Tống Mịch đã biến thành đống thịt máu lẫn lộn, hắn gằn giọng.
“Sao cô dám nói là không liên quan!?”
Tống Mịch khoanh tay, nhìn Sở Minh Thành như nhìn thiểu năng.
“Tôi có nói là không phải tôi làm đâu”
“Cô……”
“Có gì từ từ nói, mọi người cần gì căng thẳng như vậy”
Mặc Mộ Thần từ đâu xuất hiện, mỉm cười hài hòa ra mặt giải hòa.
Nhìn bộ mặt anh ta, Tống Mịch chỉ muốn nói chữ “giả tạo”.
“Mặc tổng, tôi nể mặt anh nên tha cho cô ta.”
Sở Minh Thành tay đút túi quần, bộ dạng cao cao tại thượng, khinh thường cùng ghét bỏ hướng về Tống Mịch.
Ngay lúc này, du thuyền bỗng loạng choạng, rồi có tiếng súng nổ.
Hành khách trên tàu hoảng sợ, đều chạy náo loạn tìm nơi thoát thân mà Thuyết Thư khi thuyền lắc lư cũng không đững vững, ngã nghiêng người ra đằng sau, may mà có Mặc Mộ Thần đỡ cô lại đưa đến nơi cố định.
Sau vài tiếng súng là một đám người lôi thôi lếch thếch, ăn mặc nhếch nhác tiến vào.
Họ là cướp biển, trên tay ai cũng có súng.
Cướp biển?? Còn có trò này?
Thởi hiện đại ngày nay, cướp biển dù hiếm nhưng cũng không phải không có.
Cướp biển đã phần đều là những ngư dân bị bức ép, không thể làm ăn, sinh sống trên đất liền.
Nhưng nơi này có hải quân bảo vệ, hải tặc vẫn hiên ngang đến đây cướp của thì phía sau lại có ẩn tình rồi.
Khung cảnh khi đó hết lức hỗn loạn, người người xô nhau bỏ chạy, tìm chỗ chốn, thanh cao hay thể diện đều vứt hết.
Tên thuyền trưởng bắn vài phát súng, hét bảo mọi người im lặng, chống đối liền giết không tha.
Có một số công tử, tiểu thư không chịu nổi nhục nhã, đứng lên phản kháng, dựa vào gia thế đằng sau dọa nạt lũ cướp biển.
Nam thì bị đè xuống đánh, nữ thì bị lột quần áo còn mỗi bộ đồ lót ném sang 1 bên.
Tống Mịch được Thuyết Thư kéo ra phía sau ở góc khuất cùng Mặc Mộ Thần, 3 người bình thản lặng xem diễn biến.
Thuyết Thư khoang tay trước ngực nhìn khắp căn phòng 1 lượt, toàn bộ cửa ra vào đều đã đóng trước khi lũ cướp biển xuất hiện.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là có người tiếp tay rồi.
"Mặc Tổng, bữa tiệc là anh tổ chức, có chuyện gì do anh chịu trách nhiệm, sao anh còn ung dung vậy?"
Mặc Mộ Thần dù trong hoàn cảnh nào cũng thích làm bộ làm tịch, bên ngoài giữ dáng vẻ hiền hòa, bình tĩnh như nắm mọi việc trong lòng bàn tay nhưng bên trong lại thâm sâu khôn lường.
Bình thản đáp lại câu hỏi của Thuyết Thư.
"Chủ mưu sắp không chịu được muốn lộ diện rồi, mấy chuyện cỏn con này có gì khó chứ."
Đúng như Mặc Mộ Thần nói, bọn cướp biển lấy hết đồ xong không đi luôn mà còn nán lại tìm kiếm ai đó.
Một lúc sau, những người tham sự buổi tiệc không ở đại sảnh cũng bị bắt về ném vào một chỗ nhưng không có Ngạo Đường, cả nhân viên, tiếp tân cũng tụ lại 1 góc run sợ.
Trong đám tiếp tân không có Tần Y Hân.
Một bóng thiếu nữ mỏng manh, mềm mại bước ra, xõa tóc, mang mạn che mặt không nhìn rõ dung nhan, nhưng ánh mặt tràn đầy thâm hiểm cùng thù hận.
Tần Y Hân dạo bước 1 vòng quanh đại sảnh, ngắm nhìn thật kỹ dung mạo những kẻ ngày đó đã cười nhạo ả, giễu cợt coi thường ả đang hoảng sợ, run rẩy.
Tần Y Hân nhìn thấy Tống Mịch vẫn ung dung đứng 1 góc uống rượu vang, trừng mắt nhìn cô tràn đầy căm ghét, thù hằn, hận không thể nuốt sống Tống Mịch.
Tần Y Hân chỉ tay vào Tống Mịch, hét lên.
"Cô ta ở kia, bắt lấy cô ta"
Đám cướp biển nghe lời ả, xông về phía Tống Mịch.
Cô cũng rất phối hợp, để bọn họ giữ chặt tay đưa đến trước mặt Tần Y Hân.
Dáng vẻ vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen láy ẩn chưa sự bình thản nhẹ nhàng.
Nhìn Tống Mịch bị giữ chặt đưa đến trước mặt mình, Tần Y Hân cười lớn, nụ cười thỏa mãn cùng điên dại.
"Bố con điên, ăn phải nấm cười hay thần kinh chưa uống thuốc?"
Hắn không muốn phí thời gian với loại con gái ngạo mạn, ngu xuẩn này.
Sở Thi Hàm còn chưa tìm được, nhưng chắc chắn liên quan đến cô ta.
Sở Minh Thành quay người đi cũng không quên liếc nhìn khinh bỉ Tống Mịch 1 cái.
Đến khi Sở Minh Thành tìm được Thi Hàm, sắc mặt cô ta đã trắng bệch, bụng cũng chứa đầy nước biển.
Ngạo Đường thích yên tĩnh nên về phòng nghỉ ngơi, Mặc Hoành thì không đi cùng cô, nàng đang điên cuồng tu luyện.
Chỉ có Thuyết Thư là cùng Tống Mịch đi thử hết các món ngon trong bàn tiệc.
Trong tay đang cầm cái đùi gà chiên, vừa cắn được một miếng, Tống Mịch đã bị một lực lớn xô mạnh vào bàn tiệc trước mặt, nếu không có Thuyết Thư phản ứng nhanh nhạy kéo cô lại, Tống Mịch đã xác định sẽ đập mặt vào đĩa thịt gà trước mặt.
Thuyết Thư đi thêm giày cao gót, chiều cao m8 ngẩng đầu khó chịu nhìn Sở Minh Thành cao m9.
“Sở nhị thiếu gia, động thủ với con gái không phải là việc mà người đàn ông lịch sự nên làm đâu”
Sở Minh Thành mặt đầy phẫn nộ, nhưng vì nhiều người nhìn nên kìm nén cơn giận trong lòng nhưng lời nói vô thức mà tràn đầy hung ác.
“Thi Hàm là cô làm?”
“Đúng” – Tống Mịch thản nhiên, vừa nhai vừa đáp lại, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng không biết lấy từ đâu ra.
Sở Minh Thành nghiến răng ken két, nếu ánh mắt có thể giết người chắc chắn Tống Mịch đã biến thành đống thịt máu lẫn lộn, hắn gằn giọng.
“Sao cô dám nói là không liên quan!?”
Tống Mịch khoanh tay, nhìn Sở Minh Thành như nhìn thiểu năng.
“Tôi có nói là không phải tôi làm đâu”
“Cô……”
“Có gì từ từ nói, mọi người cần gì căng thẳng như vậy”
Mặc Mộ Thần từ đâu xuất hiện, mỉm cười hài hòa ra mặt giải hòa.
Nhìn bộ mặt anh ta, Tống Mịch chỉ muốn nói chữ “giả tạo”.
“Mặc tổng, tôi nể mặt anh nên tha cho cô ta.”
Sở Minh Thành tay đút túi quần, bộ dạng cao cao tại thượng, khinh thường cùng ghét bỏ hướng về Tống Mịch.
Ngay lúc này, du thuyền bỗng loạng choạng, rồi có tiếng súng nổ.
Hành khách trên tàu hoảng sợ, đều chạy náo loạn tìm nơi thoát thân mà Thuyết Thư khi thuyền lắc lư cũng không đững vững, ngã nghiêng người ra đằng sau, may mà có Mặc Mộ Thần đỡ cô lại đưa đến nơi cố định.
Sau vài tiếng súng là một đám người lôi thôi lếch thếch, ăn mặc nhếch nhác tiến vào.
Họ là cướp biển, trên tay ai cũng có súng.
Cướp biển?? Còn có trò này?
Thởi hiện đại ngày nay, cướp biển dù hiếm nhưng cũng không phải không có.
Cướp biển đã phần đều là những ngư dân bị bức ép, không thể làm ăn, sinh sống trên đất liền.
Nhưng nơi này có hải quân bảo vệ, hải tặc vẫn hiên ngang đến đây cướp của thì phía sau lại có ẩn tình rồi.
Khung cảnh khi đó hết lức hỗn loạn, người người xô nhau bỏ chạy, tìm chỗ chốn, thanh cao hay thể diện đều vứt hết.
Tên thuyền trưởng bắn vài phát súng, hét bảo mọi người im lặng, chống đối liền giết không tha.
Có một số công tử, tiểu thư không chịu nổi nhục nhã, đứng lên phản kháng, dựa vào gia thế đằng sau dọa nạt lũ cướp biển.
Nam thì bị đè xuống đánh, nữ thì bị lột quần áo còn mỗi bộ đồ lót ném sang 1 bên.
Tống Mịch được Thuyết Thư kéo ra phía sau ở góc khuất cùng Mặc Mộ Thần, 3 người bình thản lặng xem diễn biến.
Thuyết Thư khoang tay trước ngực nhìn khắp căn phòng 1 lượt, toàn bộ cửa ra vào đều đã đóng trước khi lũ cướp biển xuất hiện.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là có người tiếp tay rồi.
"Mặc Tổng, bữa tiệc là anh tổ chức, có chuyện gì do anh chịu trách nhiệm, sao anh còn ung dung vậy?"
Mặc Mộ Thần dù trong hoàn cảnh nào cũng thích làm bộ làm tịch, bên ngoài giữ dáng vẻ hiền hòa, bình tĩnh như nắm mọi việc trong lòng bàn tay nhưng bên trong lại thâm sâu khôn lường.
Bình thản đáp lại câu hỏi của Thuyết Thư.
"Chủ mưu sắp không chịu được muốn lộ diện rồi, mấy chuyện cỏn con này có gì khó chứ."
Đúng như Mặc Mộ Thần nói, bọn cướp biển lấy hết đồ xong không đi luôn mà còn nán lại tìm kiếm ai đó.
Một lúc sau, những người tham sự buổi tiệc không ở đại sảnh cũng bị bắt về ném vào một chỗ nhưng không có Ngạo Đường, cả nhân viên, tiếp tân cũng tụ lại 1 góc run sợ.
Trong đám tiếp tân không có Tần Y Hân.
Một bóng thiếu nữ mỏng manh, mềm mại bước ra, xõa tóc, mang mạn che mặt không nhìn rõ dung nhan, nhưng ánh mặt tràn đầy thâm hiểm cùng thù hận.
Tần Y Hân dạo bước 1 vòng quanh đại sảnh, ngắm nhìn thật kỹ dung mạo những kẻ ngày đó đã cười nhạo ả, giễu cợt coi thường ả đang hoảng sợ, run rẩy.
Tần Y Hân nhìn thấy Tống Mịch vẫn ung dung đứng 1 góc uống rượu vang, trừng mắt nhìn cô tràn đầy căm ghét, thù hằn, hận không thể nuốt sống Tống Mịch.
Tần Y Hân chỉ tay vào Tống Mịch, hét lên.
"Cô ta ở kia, bắt lấy cô ta"
Đám cướp biển nghe lời ả, xông về phía Tống Mịch.
Cô cũng rất phối hợp, để bọn họ giữ chặt tay đưa đến trước mặt Tần Y Hân.
Dáng vẻ vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen láy ẩn chưa sự bình thản nhẹ nhàng.
Nhìn Tống Mịch bị giữ chặt đưa đến trước mặt mình, Tần Y Hân cười lớn, nụ cười thỏa mãn cùng điên dại.
"Bố con điên, ăn phải nấm cười hay thần kinh chưa uống thuốc?"
Danh sách chương