Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Đại hội luận đạo của Trùng Nguyệt Cổ Thành đã diễn ra đúng theo lịch trình.

Rất nhiều truyền nhân, nhân vật lớn của thánh địa, hoàng triều đều tới tham gia,cả Trùng Nguyệt Cổ Thành đều trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đặc biệt là có rất nhiều tu sĩ mang theo mục đích khác, muốn nhìn thấy vị đại nhân trẻ tuổi ở trong đại hội luận đạo này.

Đáng tiếc là tất cả mọi người đều phải thất vọng rồi.

Mặc dù Lâm gia có đệ tử tới tham gia, thế nhưng lại không có bóng dáng vị đại nhân trẻ tuổi ở trong đó.

Ngay đến các vị nhân vật lớn ngồi ở trên đài cao cũng không thấy người đâu.

Chuyện này khiến cho rất nhiều tu sĩ thất vọng, vì hâm mộ người mà đến, muốn chiêm ngưỡng nhan sắc một chút, kết quả là không có cơ hội.

Còn về việc thăm hỏi Lâm gia thì sao?Càng không có tư cách đó.

Cố Trường Ca rõ ràng là không hề hứng thú với Đại hội luận đạo kiểu tầng thứ này.

Giờ phút này hắn đã rời khỏi Trùng Nguyệt Cổ Thành rồi, chỉ dẫn theo Minh Lão ở bên cạnh, đi tới vùng biên giới của Trung Ương Thiên Vực và bát vực.


Nếu khí tức của Diệp Trần ở hướng đó, vậy thì lối vào Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh đương nhiên cũng ở đó.

Thời gian bắt đầu khai mạc cũng chỉ còn cách gần mấy ngày nữa.

…Trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh tại biên giới của Trung Ương thiên vực.

Nơi đây núi non chập chùng, cây cổ thụ cao sừng sững, vô cùng hùng vĩ và tráng lệ.

Bình thường nơi đây rất ít tu sĩ lui tới, thuộc vùng cực kỳ hẻo lánh hoang vắng.

Thế nhưng hiện giờ, trên bầu trời lại thường xuyên nhìn thấy tu sĩ hoặc là sinhh linh của các chủng tộc khác cưỡi thần hồng bay tới.

Hoặc là cưỡi mãnh thú, pháp khí mà đến, số lượng không hề ít, quanh quẩn ở khắp nơi.

“Trước đó, đã xuất hiện thât quang chói lóa, xuất hiện cảnh tượng non xanh núi biếc, khiến cho rất nhiều thế lực và tu sĩ ở các vùng lân cận chú ý tới, nói là có thần bảo xuất thế…”“Chẳng trách tu sĩ lại đến đông như vậy, hóa ra đều là vì chuyện này.

”Một nam tử dung mạo bình thường, thần sắc kiên nghị, đang đi trên con phố của thị trấn nhỏ, nghe thấy tiếng bàn luận của tu sĩ ở gần đó, hắn bất giác tự nhủ, “Xem ra lối vào của Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh được ghi chép trong mảnh giấy đã mở ra rồi.

”“Khoảng thời gian này, ta cũng đã thu thập những mảnh bản đồ lại rồi, Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh nguy hiểm trùng trùng, ta cũng có thể dễ như đi trên đường bằng vậy chứ đừng nói đến ta phải có được chìa khóa mà tiền bối Thiên Nguyên để lại.

”“Đến lúc đó Bí Cảnh mở ra, rất đông tu sĩ đi vào trong đó, bọn họ cũng không thể ngăn cản ta, không tìm được khu vực nòng cốt của Bí Cảnh…”Nghe có vẻ như hắn đang tự nói với chính mình.

Kỳ thực là đang giao lưu với sư tôn ở trong chiếc nhẫn.

Kẻ này đương nhiên chính là Diệp Trần rồi.

Khoảng thời gian này, hắn vừa đi tìm những mảnh bản đồ, vừa nâng cao tu vi, đồng thời cũng có được không ít cơ duyên, đã đạt đến đỉnh cao dột phá Thần Thông Cảnh.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủiHắn từ Hồn Cung Cảnh hậu kỳ nâng cao đến Thần Thông Cảnh đỉnh phong, ngầm chạm tới ngưỡng cửa của Đại Năng Cảnh.

Tốc độ này nếu như để cho một tu sĩ bình thường biết được, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức mắt mở thật to, hô lớn.

Đây chính là bản lĩnh của khí vận chi tử.

Dĩ nhiên, Cố Trường Ca biết được chắc chắn sẽ không hề ngạc nhiên.

Dù sao thì tốc độ hack này, xuất hiện trên người của khí vận chi tử hẳn là chuyện rất bình thường.

Có điều Diệp Trần vẫn không hài lòng với điều này.

Hắn cảm thấy tốc độ tu luyện của mình vẫn còn quá chậm, tuy rằng kỳ ngộ rất nhiều, thế nhưng cũng khó để kéo gần khoảng cách trước đó giữa hắn và Cố Trường Ca.

“Ta chỉ cần có truyền thừa của Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh, mới có thể giết Cố Trường Ca để báo thù…”“Còn cả tiện nhân Tô Thanh Ca kia nữa…”Diệp Trần nghĩ tới đây, trong mắt đã bùng lên ngọn lửa đầy thù hận.

Sau khi suy nghĩ một thời gian, hắn cũng đã hiểu ra rằng, sự cường đại của Cố Trường Ca chính xác là hắn không phải là thứ mà hiện giờ hắn có thể đối phó được.


Kẻ thù của hắn trước đó, cho dù thực lực có mạnh hơn hắn nhiều, gia thế hùng hậu, hắn đều hết lần này đến lần khác hóa nguy thành an ở trong hiểm cảnh.

Vì vậy lần này, hắn cho rằng cũng sẽ giống như lần trước, còn Thiên Nguyên Cố Bí cảnh này chính là cơ duyên chuẩn bị cho hắn.

Trong chiếc nhẫn, Diễm Cơ đang ngồi trong không trung, sắc mặt có chút buồn chán.

Nghe thấy lời của Trần Diệp, nàng không nói gì nhiều.

Đôi mắt màu đỏ nhạt giống như pha lê đó, nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt, đôi chân vung vẩy trên không, không hề có bộ dạng sư tôn mà Diệp Trần tưởng tượng.

Khoảng thời gian này, tốc độ tăng lên của Diệp Trần đã khiến nàng chú ý, cho dù là thượng giới có rất nhiều đệ tử đại giáo cũng không khiến người ta kinh ngạc như vậy.

Điều này khiến nàng bất giác trầm mặc, có chút khó mà tưởng tượng.

Trước đó nàng vẫn cảm thấy việc Diệp Trần muốn giết Cố Trường Ca để báo thù là điều không thể.

Cho dù là có được truyền thừa của Thiên Nguyên Bí Cảnh cũng vậy.

Tu vi lúc hưng thịnh của nàng, mặc dù vẫn chưa đến Chuẩn Chí Tôn, thế nhưng cũng không cách là bao xa nữa.

Một người trẻ tuổi như Cố Trường Ca, có thể tiện tay lấy ra được thứ đồ như Tụ Thần Đan này.

Gia thế của hắn sẽ không đơn giản đâu, trong tộc sẽ không phải là nhân vật thiếu chuẩn chí tôn như vậy.

Vì vậy Diễm Cơ cũng chẳng muốn khuyên Diệp Trần nữa, cứ để cho hắn muốn hận thì hận đi.

Cố Trường Ca so với Diệp Trần.

Hai kẻ này bất luận là về gia thế hay tu vi cũng không phải cùng một đẳng cấp, báo thù thì càng không thể thành công.

Thế nhưng hiện giờ! suy nghĩ của Diễm Cơ đã thay đổi rồi, dựa vào tốc độ tu luyện như vậy của Diệp Trần, không chừng có thể hắn sẽ tạo ra kỳ tích.

Nàng cũng không biết vì sao lại có chút lo lắng cho Cố Trường Ca.

Có lẽ là do hắn dùng đan dược chăng! Cũng có thể là thái độ thành khẩn của hắn ở trong nhà lao đã tác động đến.

Lúc đó hắn hoàn toàn có thể ra tay giết chết Diệp Trần rồi.

Cũng có thể không màng ý nguyện của mình, muốn cướp cái nhẫn đi.

Thế nhưng lại không hề làm như vậy.

Nàng có cái nhìn rất thiện cảm với Cố Trường Ca, đó là nhân vật làm nên đại sự.


Vì vậy hiện giờ trong lòng Diễm Cơ rất phức tạp cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.

Tàn hồn của nàng lưu lạc nơi hạ giới, ký sinh ở trong chiếc nhẫn.

Sau này được Diệp Trần nhặt được, may mà mấy năm nay được linh khí của hắn nuôi dưỡng, đã khiến cho nàng dần tỉnh lại.

Nếu không thì không biết nàng sẽ còn ngủ bao lâu nữa.

Cũng chính vì lý do này, đã khiến cho Diệp Trần đang yên đang lành từ một thiên tài có chút danh tiếng đã trở thành một tên phế vật thất bại.

Thậm chí còn bị vị hôn thê thoái hôn, lâm vào cảnh bị gia tộc nhạo báng chê cười.

Nàng cảm thấy áy náy.

Vì vậy mới truyền pháp, chỉ dạy để giúp thiếu niên kiên nghị này đi theo con đường chính đạo.

Thế nhưng biểu hiện của Diệp Trần thời gian trước đó thực sự đã khiến nàng quá thất vọng.

Không phân rõ được phải trái, bị sự ghen ghét đố kỵ làm đầu óc u mê.

Vậy cho nên nàng đâm ra hoài nghi,cảm thấy nàng đang nịnh bợ, muốn theo Cố Trường Ca.

Nếu như thật sự là như vậy, hiện giờ nàng sao có thể tiếp tục ở bên cạnh Diệp Trần, dạy hắn chứ?So sánh hai bên, cho dù là xét trên phương diện nào, Cố Trường Ca cũng đều ưu tú hơn Diệp Trần rất nhiều.

Thế nhưng nàng luôn giữ vững chủ kiến, không hề bị lay động, muốn báo đáp ơn thức tỉnh mình.

Vậy mà Diệp Trần lại cứ một mực không hiểu, ngược lại còn hoài nghi nàng đang thương hại hắn.

Điều này khiến cho Diễm Cơ chán nản, trái tim trở nên băng giá.

Nàng biết giữa hai sư đồ của bọn họ đã có sự rạn nứt và khoảng cách.

Thế nhưng vấn đề là ở Trần Diệp, không phải là từ phía nàng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện