Vừa nãy Cố Trường Ca có bỏ ra chút thời gian qua coi thử tình hình của tên gánh tội thay kia, cũng coi như khá thõa mãn, Diệp Lăng không hổ là thiên mệnh chi tử, thực lực và phản ứng của hắn rất tốt, hơn nữa, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng của Diệp Lăng không ít.

Cố Trường Ca cảm nhận được một cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng từ đạo phù văn màu đen trong tay Diệp Lăng, chắc là một đạo phù văn bảo mệnh mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho Diệp Lăng.

Cho nên Cố Trường Ca mới bảo Minh lão đừng bức Diệp Lăng đến bước đường cùng, làm ra dáng vẻ đuổi giết là được rồi.

Hắn biết Diệp Lăng sẽ không dùng một bảo vật quý trọng như vậy trong trường hợp như này.

Đối phó với một tên đạt thần vương cảnh, thật sự là quá lãng phí.

Minh lão cũng không cần thiết phải bỏ mạng vì loại chuyện nhỏ bé này.

Mạch suy nghĩ quay lại thực tại, sở dĩ hắn phân phó Doãn Mi ám chỉ Bạch Liệt vào buổi tối trong khoảng thời gian này đến đây, không phải là để ngả bài ngụy trang với hắn.


Mặc dù loại cảm giác này thật thoải mái.

Nhưng Cố Trường Ca vẫn có chuyện muốn làm, Bạch Liệt không chết thì làm sao hắn đổ tội cho Diệp Lăng được đây?
Bạch Liệt trước mắt này cũng nên phát huy tác dụng lớn nhất rồi.

"Vâng, chủ nhân.

"
Nghe vậy, gót sen của Doãn Mi uyển chuyển cất bước.

Nàng bước tới, toàn thân cứng ngắc, khuôn mặt phẫn nộ, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Liệt trước mắt, rót đầy chén rượu ngọc cho hắn, cũng từ tốn nói:"Chủ nhân ban rượu, ngươi còn không cảm kích chủ nhân sao?"
Trong lời nói không còn loại cảm giác ôn nhu như trước đây mà lại lộ ra vẻ thờ ơ chán ghét.

Điều này khiến Bạch Liệt run rẩy cả người, quả thực nhịn không được muốn ra tay đập chết nàng, trước đây sao hắn ngu như vậy, bị Doãn Mi dắt mũi đi mà không biết?
Nhưng nếu như đêm nay không tận mắt nhìn thấy thì phỏng chừng sau này sẽ tiếp tục bị Doãn Mi lừa gạt, bị nàng đùa bỡn trong tay.

"Lòng dạ ngươi thật là độc ác! Doãn Mi, ta tự hỏi ta đối với ngươi rất tốt, lấy lễ đối đãi với ngươi, vì sao ngươi lại đối với ta như vậy?"
Bạch Liệt nhịn không được rít gào, chỉ có điều thanh âm đã không thể nào truyền đi.

Doãn mi quét mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào, cảm thấy không cần phải nói những điều này với hắn.

Ông!
Bốn phía trong tòa nội viện này, tức khắc có ánh sáng hiện lên, từng tầng ánh sáng mông lung mọc lên, như là có lớp sương mù lưu chuyển hóa thành một đám sương mù hỗn độn đáng sợ, phong tỏa cả bầu trời.

Ngay khi Bạch Liệt bước vào nơi này thì đã kích động trận văn được bố trí sẵn, khí tức bao trùm tám hướng, bất luận là âm thanh gì cũng không thể truyền ra ngoài được!
Điều khiến Bạch Liệt lạnh run cả người chính là, hắn không đem theo bất cứ ai cả, ngay cả những người bảo hộ thường nấp trong bóng tối cũng bị hắn phái đi bắt Diệp Lăng cả rồi.

Bạch Liệt hận, hận vì sao có một ngày hắn sẽ ngu xuẩn như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được rùng mình một cái, vì sao lúc nãy Doãn Mi lại làm như thế, nói như thế? Còn không phải là vì ly gián quan hệ của hắn với Diệp Lăng sao.


Hơn nữa nàng còn hết sức thành công, thành công ly gián được mối quan hệ giữa huynh đệ bọn họ.

Thậm chí còn khiến hắn phái người bảo vệ bên cạnh đi bắt Diệp Lăng tạo nên tình trạng đơn độc, tứ cố vô thân như hiện tại.

Lại ám chỉ hắn tới nơi này.

Bạch Liệt nghĩ thông suốt, da đầu tê rần, toàn thân phát lạnh.

Từ đầu đến cuối, nhất cử nhất động của hắn đều bị người ta tính kế, bị người ta nắm trong lòng bàn tay, đã đào sẵn hố cho hắn, chỉ còn chờ hắn nhảy xuống dưới mà thôi.

Kỹ xảo của Doãn Mi cũng thực là đáng sợ!
Tốn công hắn còn nghĩ nàng là một người ôn nhu thiện lương!
Doãn Mi rót đầy ly rượu thì nhu thuận cung kính quay trở lại bên cạnh Cố Trường Ca, lại vì hắn rót đầy chén rượu ngọc.

"Bạch Liệt huynh giờ còn gì muốn nói không?"
"Nghe nói ngươi một mực muốn giết ta, hiện tại ta đang đứng trước mặt ngươi, sao ngươi không động thủ?"
Cố Trường Ca cười nhạt, tiện tay cầm một cái đuôi hồ ly rối bù trắng như tuyết ở trong tay, vẻ mặt tỏ vẻ thích ý thanh thản.

Nhân vật phản diện từ xưa đến nay chết bởi tật nói nhiều, còn là vì kế hoạch bày ra phạm sai sót, còn chưa đủ kín đáo.

Nhưng bây giờ cho dù có cho Bạch Liệt thêm một ngày thời gian, hắn cũng không chạy thoát khỏi nơi này được.

Cho nên hắn cũng không gấp gáp.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Cố Trường Ca lại muốn biết cảm tưởng của Bạch Liệt bây giờ như thế nào, dù sao tên này vẫn luôn muốn giết hắn.

Đối với kẻ thù của mình, Cố Trường Ca đương nhiên có cả trăm cách để chơi chết hắn.

Cũng không phải do tính cách hắn có điểm vặn vẹo, chỉ có điều lúc này, vừa hay có chút thời gian mà thôi.


"Doãn Mi tại sao ngươi lại muốn lừa dối ta, Cố Trường Ca rốt cuộc có cái gì tốt, hay hứa hẹn cho ngươi lợi ích gì? Nếu như hắn uy hiếp ngươi, vậy ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi!"
Ánh mắt dữ tợn của Bạch Liệt nhìn chằm chằm vào Doãn Mi, quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

"Quả thực quá ngu xuẩn.

"
"Chủ nhân không phải là người mà ngươi có thể so sánh được.

"
Doãn Mi mang theo vẻ mặt chán ghét cùng thờ ơ, quét mắt nhìn hắn một cái, thái độ của nàng đối với Bạch Liệt từ trước đến nay đều là như vậy.

Dáng vẻ ôn nhu lúc trước chỉ là do Cố Trường Ca phân phó nàng làm, bây giờ nàng sắp chịu không được rồi.

Hơn nữa nếu hỏi nàng Cố Trường Ca có cái gì tốt hơn Bạch Liệt?
Ngoại trừ thủ đoạn của hắn có chút vô tình, còn những thứ khác có cái nào mà Bạch Liệt có thể so được? Ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không xứng.

"Cố Trường Ca, tất cả những thứ này là do ngươi sắp xếp phải không? Kỳ thực là do ngươi âm thầm điều khiển hết thảy đúng không? Doãn Mi nàng từ đầu đến cuối đều nghe theo sự phân phó của ngươi?"
Bạch Liệt rống giận, lúc này quả thực tức đến hộc máu, hận muốn điên lên.

Mà Doãn Mi bình thường vẫn luôn bảo trì khoảng cách ba trượng với hắn bây giờ trước mặt Cố Trường Ca lại bày ra bộ dáng nhu thuận thân mật như vậy.

Điều này làm hắn hận đến cuồng loạn, khí huyết cuồn cuộn trong huyết quản, hóa thành một hư ảnh bạch hổ đáng sợ, hận không thể lập tức xuất thủ đập chết cả hai người!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện