Cố Trường Ca hắn vì sao không né tránh?Hắn đến cùng suy nghĩ cái gì, còn một đao kia, là trả mối thù khoét xương năm đó sao?Nguyệt Minh Không đầu đầy bối rối, giờ khắc này nàng cũng không biết phải làm sao.

Trong khoảnh khắc nhìn cây đao này chém đến Cố Trường Ca, nàng ngây ngẩn cả người, sau đó không khỏi căng thẳng trong lòng, giống như bị cái gì nắm chặt lấy vậy.

Nàng thực sự hận Cố Trường Ca, hận sự lạnh lùng vô tình của hắn, hận hắn tâm ngoan thủ lạt, nhưng vẫn không đành lòng thấy cảnh này.

Người bình thường ai có thể tiếp nhận loại thống khổ này.

Nhưng sắc mặt Cố Trường Ca bình tĩnh đến cực hạn, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.

"Ai "Tâm của Nguyệt Minh Không cũng vì một đao kia mà loạn, nàng thở dài một tiếng, không đành lòng nhìn, quay đầu đi.

Đây là ân oán giữa Cố Trường Ca và Cố Tiên Nhi, nàng không xen vào được, cũng không có tư cách nhúng tay.

"Cố Trường Ca, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì? Kiếp này ta càng ngày càng thấy nhìn không thấu ngươi, ngươi thật sự hồi tâm chuyển ý, muốn đền bù, hay là dùng khổ nhục kế vì mưu đồ khác ""Có thể hắn biết Cố Tiên Nhi sẽ bỗng nhiên thu tay lại, những lỡ như đoán sai, một đao kia định sẵn sẽ bỏ mạng, hắn lấy mạng ra đánh cược sao ""Hay đơn thuần chỉ muốn đến bù cho mối thù khoét xương kia.


"Nguyệt Minh Không vò vò tay áo, khuôn mặt đẹp như họa có chút phiền muộn, vẻ lạnh lùng uy nghiêm, sớm đã biến mất.

Nàng cảm thấy mình cần tỉnh táo một chút, suy nghĩ kỹ càng những chuyện gần đây.

"Tê!""Thật là một tên ngoan độc a "Trong hư không, chư vị trưởng lão nhìn thấy hết thảy, mi tâm không khỏi giật giật, hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Ca, tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin được.

Bọn hắn cũng tự cho rằng không thể hành động kiên quyết như vậy, Cố Trường Ca không chút tránh né, trực tiếp đón một đao kia.

Nếu như không phải thời điểm then chốt, Cố Tiên Nhi thu lại phần lớn pháp lực, một đao kia chém xuống, chỉ sợ ngay cả đỉnh núi Vô Thượng Phong cũng bị chẻ thành một vùng phế tích a!"Cố Trường Ca a, lão phu vẫn là xem thường ngươi.

"Trong hư không, đại trưởng lão nhìn thấy hết thảy thở dài một tiếng.

Tuy hắn không có sắc mặt tốt, không có ấn tượng tốt đối với Cố Trường Ca, nhưng không thể không nói hắn vẫn có chút thưởng thức đối với Cố Trường Ca.

Xét theo bản lĩnh mà nói, hắn chắc chắn là người làm việc lớn, tương lai không biết có thể đi đến mức nào.

Nhìn chung đám thế hệ trẻ tuổi, hoàn toàn tìm không thấy người có thể sánh vai cùng.

Ngay cả hắn cũng nhìn không thấu!"Cố Trường Ca ngươi "Trước cung điện.

Cố Tiên Nhi hoàn toàn ngây dại, con mắt trừng lớn, không thể tin được, rõ ràng Cố Trường Ca có thể tránh đi, nàng rõ ràng đã thu hồi lượng lớn pháp lực.

Vì sao không tránhVì sao không chống cự?Còn nói một đao kia trả lại cho mình?Nếu như mình vừa rồi không thu tay lại, hắn chẳng phải là phải chết ở chỗ này?Vì cái gì? Tất cả đến cùng là vì cớ gì?Hay là nói đây mới là mục đích thực sự của hắn sao?Đầu óc nàng rối loạn thành một đoàn.

Ánh mắt bình tĩnh kia của Cố Trường Ca khiến Cố Tiên Nhi hoảng loạn trong lòng, căn bản bình tĩnh không được.

Hắn có thể mắng mình, căm tức nhìn mình, chửi mình hèn hạ vô sỉ, vừa rồi thừa dịp loạn xuất thủ.

Thế nhưng Cố Trường Ca không nói gì, chẳng hề làm gì.

Điều này càng làm cho Cố Tiên Nhi bất an, tựa như là nàng đã làm sai điều gì.

Nàng xém chút nữa đã ra tay giết Cố Trường Ca?Hiện tại trong đầu Cố Tiên Nhi đều là thanh âm ông ông, ngu ngơ ngay tại chỗ.


Cho nên ngay cả khi Cố Trường Ca rút thanh đao ra khỏi người rồi quay đầu rời đi lúc nào, nàng cũng không biết.

Cố Tiên Nhi bỗng nhiên có chút thất hồn lạc phách, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo như băng bây giờ trông vô cùng mờ mịt.

Nguyệt Minh Không thở dài, đi qua chuẩn bị trấn an nàng một chút.

Sự việc ngày hôm nay, kỳ thật cũng khiến cho lòng nàng rất loạn, tuyệt nhiên không nghĩ tới, cũng căn bản không nghĩ ra.

Trong nháy mắt trở lại cung điện, thần sắc bình tĩnh trên mặt Cố Trường Ca liền biến mất.

Sự đau đớn khôn cùng khiến lông mày hắn hơi nhíu một cái, các loại ý niệm lóe lên trong đầu.

Cuối cùng hắn lộ ra một nụ cười kỳ dị.

Vừa rồi hắn làm như vậy, đương nhiên là để diễn một vở khổ nhục kế.

Dù sao muốn Cố Tiên Nhi hoàn toàn tin tưởng hắn, một đao kia nhất định phải chịu.

Nếu không dựa vào năng lực của hắn, muốn tránh thoát đi không chút tổn hại nào, kỳ thật rất đơn giản.

Cho dù thiên phú và binh khí của Cố Tiên Nhi có mạnh hơn nữa thì nàng hiện tại cũng chỉ là một tu sĩ Phong Hầu cảnh nho nhỏ.

Chớ nói chi vừa rồi nàng còn mềm lòng, đối mặt đại địch của mình, lại còn mềm lòng nương tay, thu hồi pháp lực.

Chỉ có điều tất cả đều nằm trong dự liệu của Cố Trường Ca, chứ nếu không hắn cũng sẽ không đem tính mạng của mình ra đùa.

Cố Trường Ca đại khái đã biết nguyên nhân Nguyệt Minh Không đi tìm Cố Tiên Nhi.

Chắc hẳn trong thời gian kiếp trước của nàng, kết cục của Cố Tiên Nhi rất bi thảm, hai hình mẫu nhân vật chính, đoán chừng cũng không đấu thắng ma tính của bản thân hắn.

Loại tính cách này, không thành được đại sự.


"Cũng chỉ là một tiểu nha đầu ngu ngốc hồ đồ.

""Ngươi như vậy làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay của ta.

" Sau đó Cố Trường Ca lắc đầu, quét mắt nhìn thương thế của hắn.

Máu trên miệng vết thương đã ngừng lại.

Thể chất hắn rất cường đại, chỉ trong chốc lát, vết thương đã bắt đầu khép miệng.

Thanh trường đao màu đen kia có một loại khí tức quỷ dị, có thể phá hủy sinh cơ, nhưng dưới ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca, loại khí tức này rất nhanh đã bị đại đạo phù văn thôn phệ hầu như không còn gì, cũng không ảnh hưởng tới hắn.

Chút thương thế ấy, không mất bao lâu hắn đã hồi phục như ban đầu.

Chỉ có điều Cố Trường Ca không vội vã làm như thế.

Ông!Hắn thầm vận pháp lực, vết thương đã khép lại, lần nữa vỡ ra, máu tươi chảy xuống, nhìn càng đáng sợ hơn.

Làm ra vẻ như có một tầng lực lượng quỷ dị, đang ngăn trở quá trình hồi phục này vậy.

Cố Trường Ca có chút hài lòng gật đầu.

Nếu là khổ nhục kế, đương nhiên phải giả cho giống, cũng không thể lãng phí cơ hội tốt mà Cố Tiên Nhi cung cấp cho hắn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện