Sau khi lưu luyến cáo biệt vương tử, Diệp Hi lại tới căn phòng của Thác Bạt đạo chích.
Vì đảm bảo ba vị nam phụ này không gặp phải nhau, Diệp Hi cố ý sắp xếp nơi ở của cả ba người cách xa nhau một đoạn, tuy khoảng cách không tính là xa, nhưng ít nhất không đến mức ra cửa đã lòi mặt nhau.
Chân đạp ba thuyền, tim tra thụ rất yếu.
Đẩy cửa phòng đạo chích, không ngoài dự liệu Diệp Hi, đạo chích vẫn còn hôn mê bất tỉnh nằm trên sàn, quần áo đã hơi hong khô, một dải băng đỏ cực kỳ taobao kéo từ éo bó đến ngực, y phục tinh xảo, trông giống như đang đi dự tiệc ở đâu đó, căn bản không hề giống một đạo chích.
Diệp Hi ngựa quen đường cũ gọi một tiếng: " Tỉnh tỉnh."
Chỉtrong chớp mắt, đạo chích nằm trên sàn đột nhiên biến mất. Một bàn tay lạnh lẽodò từ đằng sau Diệp Hi, dịu dàng lướt trên cổ Diệp Hi, động tác lưu luyến tựanhư tình nhân âu yếm, rồi lại ẩn ẩn tính uy hiếp, cùng lúc đó, hai cánh môilành lạnh như xa như gần ghé bên vành tai Diệp Hi, giọng nói tùy tiện:"A, đây là bảo bối từ đâu ra vậy?"
Diệp Hi lập tức giơ cả hai tay lên, dùng giọng nói điệu đà yếu ớt tỏ ý mình đã cứu đạo chích.
Bởi vì trong khoảng thời gian này thường xuyên nhéo giọng nói chuyện cùng đám nam phụ nên giọng nói điệu đà đã được luyện ra một cách tự nhiên! "Nói cách khác, là em cứu ta." - Đạo chích thu hồi cánh tay trên cổ Diệp Hi, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Diệp Hi, dung mạo tuấn mĩ không thua kém gì hai nam phụ trước đó, một đôi mắt đào hoa phong tình, bên trái có một nốt lệ chí nhỏ, gương mặt trắng không huyết sắc, đôi mắt sáng đến kinh người, khóe môi ẩn ý cười chưa hề biến mất, cả người mơ hồ lộ ra ý vị tà ác.
"Muốn báo đáp gì đây, ân nhân cứu mạng của ta?" - Đạo chích vui sướng chớp chớp mắt.
Đương nhiên là muốn mi! Diệp Hi yên lặng nhìn gã một vòng từ đầu đến chân.
Đạo chích chỉ chỉ mũi mình, cười xấu xa trêu chọc: "Muốn ta lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề."
Cái đệch, vị nam phụ này sao lại dâm đến thế! Diệp Hi sửng sốt, đáp ứng ngay thẳng: "Được, vậy thì lấy thân báo đáp đi."
Vố tưởng nằng tiểu bạch hoa mỹ thiên niên sẽ xù lông đỏ mặt, đạo chích bỗng lâm vào trầm mặc: "..."
Diệp Hi chờ mong thúc giục: "Chúng ta tựa theo tiến triển tiếp theo, anh mau tỏ tình với em trước đi."
"Từ từ." - Đạo chích đỡ trán, bất đắc dĩ mà cười: "Em biết ta là người như thế nào không?"
Diệp Hi dối trá nói: "Không biết."
Đạo chích nhướng mày, dùng miệng lưỡi đắc ý tự giới thiệu mình: "Ta chính là đạo chích bị hơn một ngàn quốc gia tuyên bố lệnh truy nã cấp S, giờ em đã biết chưa?"
Diệp Hi diễn đạt cảnh mở to hai mắt, che miệng A kinh ngạc, cảm thán: "Hóa ra là anh!"
Đôi mắt hồng mã não xinh đẹp của đạo chích nghiền ngẫm rồi khẽ cong lên, hỏi: "Sợ sao?"
"Không sợ." - Diệp Hi vươn tay chọc chọc cánh tay đạo chích, nghiêm túc tuyên bố: "Hơn nữa em còn dám sờ anh nha."
Đạo chích ngẩn người trong chốc lát, rồi ngửa đầu cười ha hả: "Ha ha ha, có thú vị, em là ai?"
Vì thế Diệp Hi lại đọc ra một đoạn thuộc làu làu ra một lần nữa, bao gồm cả phần tự giới thiệu bản thân là chuyện tình lệ huyết bị bức hôn giam lỏng và Nam Cung đại thiếu gia là đại biến thái đáng sợ đến cỡ nào!
Khác với hai nam phụ trước đó, khi Diệp Hi kể về phần mình bị Nam Cung Vô Song giam lỏng, đạo chích không chỉ không tỏ ra tức giận mà còn lộ ra nụ cười không đồng tình, khen ngợi Nam Cung: "Chậc chậc, còn nhốt trong phòng tối, Nam Cung thiếu gia đúng là người biết chơi."
Vẻ mặt Diệp Hi ngơ ngác nhìn gã: "..."
Cái đệch, tam quan vị nam phụ này bất chính!
Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, một đạo chích trộm toàn thế giới, nhất định không phải là thân sĩ biết đồng tình và phong độ gì cả.
Vì thế Diệp Hi lại nuốt trở về cái câu gì mà "từ nhỏ em đã mơ ước, ước mình sẽ được gả cho một siêu đạo chích đẹp trai thần bí"...
"Hóa ra đây là hòn đảo tư nhân của Nam Cung thiếu gia." - Đạo chích không biết lấy đâu ra một tấm huy chương kim loại lấp lánh, cầm thưởng thức trong tay, tấm huy chương đó ở mười ngón tay thon dài của gã lấy tốc độ hoa mắt bay lên, gã cười tủm tỉm nói: "Ta từng trộm một thứ của Nam Cung gia, vì Nam Cung đại thiếu gia đó lấy tư cách của mình tuyên bố treo thưởng bắt ta với giá một trăm ngàn triệu, còn tuyên bố muốn nghiền xương ta thành tro..."
Diệp Hi hiếu kỳ nói: "Anh trộm gì?"
Đạo chích vẩy tay, vẻ mặt nhàm chán: "Không có gì, chỉ là một món đồ gia truyền."
Diệp Hi: "..."
"Haiz, chả thú vị gì cả." - Đạo chích lại tung hứng huy chương lấp lánh, mất hứng nói: "Trộm xong món đồ đó, Nam Cung thiếu gia đó cũng chẳng còn thứ gì thú vị đáng để ta trộm cả."
Tròng mắt Diệp Hi xoay động, cơ trí nói: "Thật ra còn có một thứ, nếu anh trộm đi, nhất định sẽ khiến Nam Cung thiếu gia tức chết."
"A? Thứ gì?" - Đạo chích tỉnh táo tinh thần.
Diệp Hi thần bí hề hề chỉ chỉ mình, nói: "Em, vị hôn phu của hắn, mấy ngày nữa tụi em sẽ kết hôn."
Loại nam phụ tam quan lệch lạc này, hiển nhiên là không thể chinh phục bằng phương thức bán manh, chỉ có thể lệch cong theo gã.
"... Em nói đúng nha." - Đạo chích bừng tỉnh đại ngộ, một tay vuốt cằm, trong mắt phát ra ánh sáng biến thái: "Ta còn chưa trộm người sống bao giờ."
Diệp Hi chỉ chỉ tay vào mình: "Trộm em đi, trộm em đi!"
Đạo chích cười ha ha, vỗ tay một cái nói: "Được, lần này sẽ trộm em đi."
Nam phụ này cũng hấp dẫn, trong lòng Diệp Hi yên lặng thở phào, hỏi: "Nhưng anh có cách rời hòn đảo này chưa?"
"Ha, thứ đó quá đơn giản." - Đạo chích phát ra một tiếng cười nhạo: "Nam Cung thiếu gia rời đảo bằng cách nào, ta cũng rời đảo bằng cách đó."
Diệp Hi: "Hắn ngồi thẳng máy bay trực thăng."
Đạo chích: "Ta đây cũng ngồi máy bay trực thăng của hắn."
Diệp Hi: "..."
Rất tốt, rất có phong phạm của đạo chích!
"Nhưng ta phải điều tra xem máy bay của hắn nằm ở đâu, bay kiểu gì, xăng còn bao nhiều, còn cả nhân số thủ vệ, vũ trang và cả tình huống đổi ca, cần một ít thời gian." - Đạo chích ngựa quen đường cũ mà đếm kỹ công tác chuẩn bị trộm máy bay, bộ dạng nôn nóng muốn thử: "Ai nha ai nha, bảo bối nhỏ và máy bay của Nam Cung thiếu gia đều bị ta trộm, không biết đến lúc đó hắn có tức đến lệch mũi hay không nhỉ."
Diệp Hi châm ngòi thổi gió nói: "Chắc chắn sẽ lệch!"
"... Đúng rồi, còn chưa hỏi anh, sao anh lại dạt vào hòn đảo này?" - Tuy hoàn toàn không để bụng tới cũng đã tạm hiểu điều này, nhưng Diệp Hi vẫn cảm thấy làm người bình thường vẫn nên hỏi một câu.
Đạo chích lộ ra vẻ mặt đau đớn, nói: "Tất cả là do tên nguyên soái hải sản Mặc Sĩ ấy."
Diệp Hi: "..."
Nguyên soái hải sản, phụt.
Đạo chích: "Ban đầu là thế này, mấy hôm trước ta trà trộn vào du thuyền xa hoa của vương tử Luiz thập thế nước X, định tìm cơ hội trộm cái vương miện truyền thừa ngàn năm của hắn, kết quả còn chưa tới tay lại đụng phải tên nguyên soái hải sản đấy, cũng không hắn có được tình báo từ đâu, mang theo cả một đám người lên du thuyền bắt ta, hắn nháo loạn một phen, Luiz thập thế lập tức gia tăng số lượng hộ vệ lên mấy lần. Ta thấy vương miện không thể tới tay, liền trộm đi huy chương trên ngực nguyên soái hải sản, ha ha ha." - Nói xong, đạo chích tung hứng huy chương lấp lánh, nói tiếp: "Tục ngữ có câu, làm trộm không đi không."
Diệp Hi nhớ tới vương miện vững chắc như mọc trên đầu vương tử: "..."
Căn bản là thứ rút không ra! Đến tột cùng là anh muốn trộm kiểu gì!
Cho nên vị đạo chích này, thật ra anh nên cám ơn nguyên soái hải sản, nếu không nhờ có hắn xuất hiện làm dang dở kế hoạch trộm vương miện của anh, bằng không anh sẽ đau đớn nhận ra rằng trên đời này có thứ mà anh không thể nào trộm được.
"Nhưng, mấy chuyện đó thì liên quan gì tới chuyện anh dạt tới hòn đảo này?" - Diệp Hi hỏi.
Đạo chích cười he he he vui vẻ, giống như nhớ tới chuyện khôi hài nào đó, hai bả vai cười run lên: "Chuyện về tên nguyên soái hải sản đó em đã nghe qua chưa, trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh biển cả, khi hắn tức giận, biển rộng quanh hắn sẽ không chịu khống chế của hắn mà xuất hiện một cơn sóng thần quy mô lớn... Chính vì ta trộm đi huy chương của hắn, hắn giận đến sóng thần, từ đập chìm quân hạm của mình và du thuyền của vương tử! Ha ha ha ha ha!"
"Khụ." - Khóe môi Diệp Hi nhếch nhếch, cũng rất muốn cười nhưng vẫn phải nhịn xuống, dùng tiếng họ nhẹ che dấu ý cười.
Trách không được trước đó nguyên soái nhắc tới nguyên nhân gặp nạn trên biển lại tỏ ra hàm hồ, hóa ra quân hạm là do hắn khí phiên!
Đạo chích nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quan tâm nói: "Đã trễ thế này em còn ở bên ngoài, vị Nam Cung thiếu gia kia sẽ không sinh nghi ngờ chứ?"
"Sẽ, nói không chừng hắn ta đã phái người điều tra hành tung của em." - Diệp Hi nói.
"Chậc chậc..." - đạo chích từ từ nói: "Vậy em còn chưa quay về?"
"Em về ngay đây." - Diệp Hi hỏi: "Anh có muốn em mang chút đồ ăn cho anh không?"
Đạo chích tiêu sái khoát tay: "Không cần, Nam Cung thiếu gia ăn thứ gì, ta ăn thứ đó."
Thật có phong phạm đạo chích mà!
Vì thế, hai mươi phút sau, lao lực chinh phục nam phụ đến mệt tâm - Diệp Hi về tới biệt thự của Thẩm Tu Lâm, liếc mắt nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, kim bích huy hoàng, giống như một con thuyền đang phiêu phù trong bóng đêm, mà ở cổng biệt thự, là Thẩm Tu Lâm đang ôm hoài mà đứng, dáng người thanh tuấn đĩnh bạt được phảng quang phác họa tuyệt đẹp.
Oán khí nồng đậm tản ra từ bóng dáng tuyệt đẹp đó, Thẩm Tu Lâm gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hi chậm rãi từ phía xa đi tới, chân trời bắt đầu giăng kín mây đen, trong không khí tràn ngập hơi thở sắp mưa.
Diệp Hi bị ánh mắt nhìn chăm chăm không che dấu của Thẩm Tu Lâm dọa đến nhũn chân, nhìn cũng không dám, mà cũng không dám không nhìn, đành phải chốc chốc nhìn trời, chốc chốc lại nhìn đất, chốc chốc lại nhìn qua Thẩm Tu Lâm, ánh mắt lập loè, con ngươi loạn chuyển, bộ dáng chột dạ.
"Sao vậy muộn thế hả? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" - Ngữ khí Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo, thần sắc u oán, trông rất giống cô vợ nhỏ đáng thương đứng ở cửa nhà chờ đợi ông chồng khốn nạn đi ăn chơi đàng điếm về muộn.
"Ách... Không phải là do em đi mỗi nơi một tí, tích đủ 24 giờ tự do hành động hay sao..." - Diệp Hi vui vẻ thoải mái nói, giống như ông chồng khốn nạn đi lêu lổng với ba cô tình nhân ở ngoài rồi về nhà nói dối mình tăng ca.
Thật sự không dám nói với Thẩm tổng là mình đi chinh phục nam phụ! Không khí quá túng!
"Ha? Đi mỗi nơi một tí? Đi đến nửa đêm?" - Thẩm Tu Lâm tiến lên một bước, bắt lấy vải cổ áo Diệp Hi, kéo cậu vào trong lòng mình, để toàn bộ cơ thể Diệp Hi kề sát bên người mình, ngay sau đó cúi đầu dùng chóp mũi hung hăng ngửi trên cổ áo, cổ tay, vành tay, tóc Diệp Hi một hồi, giống như cô vợ nhỏ đang kiểm tra trên người lão chồng nhà mình có dính mùi nước hoa của người khác hay không.
Nhưng mà, trên người Diệp Hi không hề có mùi nước hoa...
Thẩm Tu Lâm không thể tin tưởng lại ngửi thêm một lần, nhíu mày hỏi: "Sao trên người lại có mùi cua hấp?"
Diệp Hi: "..."
Nhắc tới nguyên soái hấp cua, Diệp Hi lập tức muốn khóc!
"Sao có thể chứ, anh ngửi nhầm rồi, chắc là mùi gió biển mà thôi." - Diệp Hi ưỡn ngực ngẩng đầu, đúng lý hợp tình dỗ dành Thẩm Tu Lâm: "Anh xem em hấp cua ở đâu được chứ? Hơn nữa em trộm hấp cua làm gì, em lại không ăn được."
Vì đảm bảo ba vị nam phụ này không gặp phải nhau, Diệp Hi cố ý sắp xếp nơi ở của cả ba người cách xa nhau một đoạn, tuy khoảng cách không tính là xa, nhưng ít nhất không đến mức ra cửa đã lòi mặt nhau.
Chân đạp ba thuyền, tim tra thụ rất yếu.
Đẩy cửa phòng đạo chích, không ngoài dự liệu Diệp Hi, đạo chích vẫn còn hôn mê bất tỉnh nằm trên sàn, quần áo đã hơi hong khô, một dải băng đỏ cực kỳ taobao kéo từ éo bó đến ngực, y phục tinh xảo, trông giống như đang đi dự tiệc ở đâu đó, căn bản không hề giống một đạo chích.
Diệp Hi ngựa quen đường cũ gọi một tiếng: " Tỉnh tỉnh."
Chỉtrong chớp mắt, đạo chích nằm trên sàn đột nhiên biến mất. Một bàn tay lạnh lẽodò từ đằng sau Diệp Hi, dịu dàng lướt trên cổ Diệp Hi, động tác lưu luyến tựanhư tình nhân âu yếm, rồi lại ẩn ẩn tính uy hiếp, cùng lúc đó, hai cánh môilành lạnh như xa như gần ghé bên vành tai Diệp Hi, giọng nói tùy tiện:"A, đây là bảo bối từ đâu ra vậy?"
Diệp Hi lập tức giơ cả hai tay lên, dùng giọng nói điệu đà yếu ớt tỏ ý mình đã cứu đạo chích.
Bởi vì trong khoảng thời gian này thường xuyên nhéo giọng nói chuyện cùng đám nam phụ nên giọng nói điệu đà đã được luyện ra một cách tự nhiên! "Nói cách khác, là em cứu ta." - Đạo chích thu hồi cánh tay trên cổ Diệp Hi, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Diệp Hi, dung mạo tuấn mĩ không thua kém gì hai nam phụ trước đó, một đôi mắt đào hoa phong tình, bên trái có một nốt lệ chí nhỏ, gương mặt trắng không huyết sắc, đôi mắt sáng đến kinh người, khóe môi ẩn ý cười chưa hề biến mất, cả người mơ hồ lộ ra ý vị tà ác.
"Muốn báo đáp gì đây, ân nhân cứu mạng của ta?" - Đạo chích vui sướng chớp chớp mắt.
Đương nhiên là muốn mi! Diệp Hi yên lặng nhìn gã một vòng từ đầu đến chân.
Đạo chích chỉ chỉ mũi mình, cười xấu xa trêu chọc: "Muốn ta lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề."
Cái đệch, vị nam phụ này sao lại dâm đến thế! Diệp Hi sửng sốt, đáp ứng ngay thẳng: "Được, vậy thì lấy thân báo đáp đi."
Vố tưởng nằng tiểu bạch hoa mỹ thiên niên sẽ xù lông đỏ mặt, đạo chích bỗng lâm vào trầm mặc: "..."
Diệp Hi chờ mong thúc giục: "Chúng ta tựa theo tiến triển tiếp theo, anh mau tỏ tình với em trước đi."
"Từ từ." - Đạo chích đỡ trán, bất đắc dĩ mà cười: "Em biết ta là người như thế nào không?"
Diệp Hi dối trá nói: "Không biết."
Đạo chích nhướng mày, dùng miệng lưỡi đắc ý tự giới thiệu mình: "Ta chính là đạo chích bị hơn một ngàn quốc gia tuyên bố lệnh truy nã cấp S, giờ em đã biết chưa?"
Diệp Hi diễn đạt cảnh mở to hai mắt, che miệng A kinh ngạc, cảm thán: "Hóa ra là anh!"
Đôi mắt hồng mã não xinh đẹp của đạo chích nghiền ngẫm rồi khẽ cong lên, hỏi: "Sợ sao?"
"Không sợ." - Diệp Hi vươn tay chọc chọc cánh tay đạo chích, nghiêm túc tuyên bố: "Hơn nữa em còn dám sờ anh nha."
Đạo chích ngẩn người trong chốc lát, rồi ngửa đầu cười ha hả: "Ha ha ha, có thú vị, em là ai?"
Vì thế Diệp Hi lại đọc ra một đoạn thuộc làu làu ra một lần nữa, bao gồm cả phần tự giới thiệu bản thân là chuyện tình lệ huyết bị bức hôn giam lỏng và Nam Cung đại thiếu gia là đại biến thái đáng sợ đến cỡ nào!
Khác với hai nam phụ trước đó, khi Diệp Hi kể về phần mình bị Nam Cung Vô Song giam lỏng, đạo chích không chỉ không tỏ ra tức giận mà còn lộ ra nụ cười không đồng tình, khen ngợi Nam Cung: "Chậc chậc, còn nhốt trong phòng tối, Nam Cung thiếu gia đúng là người biết chơi."
Vẻ mặt Diệp Hi ngơ ngác nhìn gã: "..."
Cái đệch, tam quan vị nam phụ này bất chính!
Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, một đạo chích trộm toàn thế giới, nhất định không phải là thân sĩ biết đồng tình và phong độ gì cả.
Vì thế Diệp Hi lại nuốt trở về cái câu gì mà "từ nhỏ em đã mơ ước, ước mình sẽ được gả cho một siêu đạo chích đẹp trai thần bí"...
"Hóa ra đây là hòn đảo tư nhân của Nam Cung thiếu gia." - Đạo chích không biết lấy đâu ra một tấm huy chương kim loại lấp lánh, cầm thưởng thức trong tay, tấm huy chương đó ở mười ngón tay thon dài của gã lấy tốc độ hoa mắt bay lên, gã cười tủm tỉm nói: "Ta từng trộm một thứ của Nam Cung gia, vì Nam Cung đại thiếu gia đó lấy tư cách của mình tuyên bố treo thưởng bắt ta với giá một trăm ngàn triệu, còn tuyên bố muốn nghiền xương ta thành tro..."
Diệp Hi hiếu kỳ nói: "Anh trộm gì?"
Đạo chích vẩy tay, vẻ mặt nhàm chán: "Không có gì, chỉ là một món đồ gia truyền."
Diệp Hi: "..."
"Haiz, chả thú vị gì cả." - Đạo chích lại tung hứng huy chương lấp lánh, mất hứng nói: "Trộm xong món đồ đó, Nam Cung thiếu gia đó cũng chẳng còn thứ gì thú vị đáng để ta trộm cả."
Tròng mắt Diệp Hi xoay động, cơ trí nói: "Thật ra còn có một thứ, nếu anh trộm đi, nhất định sẽ khiến Nam Cung thiếu gia tức chết."
"A? Thứ gì?" - Đạo chích tỉnh táo tinh thần.
Diệp Hi thần bí hề hề chỉ chỉ mình, nói: "Em, vị hôn phu của hắn, mấy ngày nữa tụi em sẽ kết hôn."
Loại nam phụ tam quan lệch lạc này, hiển nhiên là không thể chinh phục bằng phương thức bán manh, chỉ có thể lệch cong theo gã.
"... Em nói đúng nha." - Đạo chích bừng tỉnh đại ngộ, một tay vuốt cằm, trong mắt phát ra ánh sáng biến thái: "Ta còn chưa trộm người sống bao giờ."
Diệp Hi chỉ chỉ tay vào mình: "Trộm em đi, trộm em đi!"
Đạo chích cười ha ha, vỗ tay một cái nói: "Được, lần này sẽ trộm em đi."
Nam phụ này cũng hấp dẫn, trong lòng Diệp Hi yên lặng thở phào, hỏi: "Nhưng anh có cách rời hòn đảo này chưa?"
"Ha, thứ đó quá đơn giản." - Đạo chích phát ra một tiếng cười nhạo: "Nam Cung thiếu gia rời đảo bằng cách nào, ta cũng rời đảo bằng cách đó."
Diệp Hi: "Hắn ngồi thẳng máy bay trực thăng."
Đạo chích: "Ta đây cũng ngồi máy bay trực thăng của hắn."
Diệp Hi: "..."
Rất tốt, rất có phong phạm của đạo chích!
"Nhưng ta phải điều tra xem máy bay của hắn nằm ở đâu, bay kiểu gì, xăng còn bao nhiều, còn cả nhân số thủ vệ, vũ trang và cả tình huống đổi ca, cần một ít thời gian." - Đạo chích ngựa quen đường cũ mà đếm kỹ công tác chuẩn bị trộm máy bay, bộ dạng nôn nóng muốn thử: "Ai nha ai nha, bảo bối nhỏ và máy bay của Nam Cung thiếu gia đều bị ta trộm, không biết đến lúc đó hắn có tức đến lệch mũi hay không nhỉ."
Diệp Hi châm ngòi thổi gió nói: "Chắc chắn sẽ lệch!"
"... Đúng rồi, còn chưa hỏi anh, sao anh lại dạt vào hòn đảo này?" - Tuy hoàn toàn không để bụng tới cũng đã tạm hiểu điều này, nhưng Diệp Hi vẫn cảm thấy làm người bình thường vẫn nên hỏi một câu.
Đạo chích lộ ra vẻ mặt đau đớn, nói: "Tất cả là do tên nguyên soái hải sản Mặc Sĩ ấy."
Diệp Hi: "..."
Nguyên soái hải sản, phụt.
Đạo chích: "Ban đầu là thế này, mấy hôm trước ta trà trộn vào du thuyền xa hoa của vương tử Luiz thập thế nước X, định tìm cơ hội trộm cái vương miện truyền thừa ngàn năm của hắn, kết quả còn chưa tới tay lại đụng phải tên nguyên soái hải sản đấy, cũng không hắn có được tình báo từ đâu, mang theo cả một đám người lên du thuyền bắt ta, hắn nháo loạn một phen, Luiz thập thế lập tức gia tăng số lượng hộ vệ lên mấy lần. Ta thấy vương miện không thể tới tay, liền trộm đi huy chương trên ngực nguyên soái hải sản, ha ha ha." - Nói xong, đạo chích tung hứng huy chương lấp lánh, nói tiếp: "Tục ngữ có câu, làm trộm không đi không."
Diệp Hi nhớ tới vương miện vững chắc như mọc trên đầu vương tử: "..."
Căn bản là thứ rút không ra! Đến tột cùng là anh muốn trộm kiểu gì!
Cho nên vị đạo chích này, thật ra anh nên cám ơn nguyên soái hải sản, nếu không nhờ có hắn xuất hiện làm dang dở kế hoạch trộm vương miện của anh, bằng không anh sẽ đau đớn nhận ra rằng trên đời này có thứ mà anh không thể nào trộm được.
"Nhưng, mấy chuyện đó thì liên quan gì tới chuyện anh dạt tới hòn đảo này?" - Diệp Hi hỏi.
Đạo chích cười he he he vui vẻ, giống như nhớ tới chuyện khôi hài nào đó, hai bả vai cười run lên: "Chuyện về tên nguyên soái hải sản đó em đã nghe qua chưa, trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh biển cả, khi hắn tức giận, biển rộng quanh hắn sẽ không chịu khống chế của hắn mà xuất hiện một cơn sóng thần quy mô lớn... Chính vì ta trộm đi huy chương của hắn, hắn giận đến sóng thần, từ đập chìm quân hạm của mình và du thuyền của vương tử! Ha ha ha ha ha!"
"Khụ." - Khóe môi Diệp Hi nhếch nhếch, cũng rất muốn cười nhưng vẫn phải nhịn xuống, dùng tiếng họ nhẹ che dấu ý cười.
Trách không được trước đó nguyên soái nhắc tới nguyên nhân gặp nạn trên biển lại tỏ ra hàm hồ, hóa ra quân hạm là do hắn khí phiên!
Đạo chích nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quan tâm nói: "Đã trễ thế này em còn ở bên ngoài, vị Nam Cung thiếu gia kia sẽ không sinh nghi ngờ chứ?"
"Sẽ, nói không chừng hắn ta đã phái người điều tra hành tung của em." - Diệp Hi nói.
"Chậc chậc..." - đạo chích từ từ nói: "Vậy em còn chưa quay về?"
"Em về ngay đây." - Diệp Hi hỏi: "Anh có muốn em mang chút đồ ăn cho anh không?"
Đạo chích tiêu sái khoát tay: "Không cần, Nam Cung thiếu gia ăn thứ gì, ta ăn thứ đó."
Thật có phong phạm đạo chích mà!
Vì thế, hai mươi phút sau, lao lực chinh phục nam phụ đến mệt tâm - Diệp Hi về tới biệt thự của Thẩm Tu Lâm, liếc mắt nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, kim bích huy hoàng, giống như một con thuyền đang phiêu phù trong bóng đêm, mà ở cổng biệt thự, là Thẩm Tu Lâm đang ôm hoài mà đứng, dáng người thanh tuấn đĩnh bạt được phảng quang phác họa tuyệt đẹp.
Oán khí nồng đậm tản ra từ bóng dáng tuyệt đẹp đó, Thẩm Tu Lâm gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hi chậm rãi từ phía xa đi tới, chân trời bắt đầu giăng kín mây đen, trong không khí tràn ngập hơi thở sắp mưa.
Diệp Hi bị ánh mắt nhìn chăm chăm không che dấu của Thẩm Tu Lâm dọa đến nhũn chân, nhìn cũng không dám, mà cũng không dám không nhìn, đành phải chốc chốc nhìn trời, chốc chốc lại nhìn đất, chốc chốc lại nhìn qua Thẩm Tu Lâm, ánh mắt lập loè, con ngươi loạn chuyển, bộ dáng chột dạ.
"Sao vậy muộn thế hả? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" - Ngữ khí Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo, thần sắc u oán, trông rất giống cô vợ nhỏ đáng thương đứng ở cửa nhà chờ đợi ông chồng khốn nạn đi ăn chơi đàng điếm về muộn.
"Ách... Không phải là do em đi mỗi nơi một tí, tích đủ 24 giờ tự do hành động hay sao..." - Diệp Hi vui vẻ thoải mái nói, giống như ông chồng khốn nạn đi lêu lổng với ba cô tình nhân ở ngoài rồi về nhà nói dối mình tăng ca.
Thật sự không dám nói với Thẩm tổng là mình đi chinh phục nam phụ! Không khí quá túng!
"Ha? Đi mỗi nơi một tí? Đi đến nửa đêm?" - Thẩm Tu Lâm tiến lên một bước, bắt lấy vải cổ áo Diệp Hi, kéo cậu vào trong lòng mình, để toàn bộ cơ thể Diệp Hi kề sát bên người mình, ngay sau đó cúi đầu dùng chóp mũi hung hăng ngửi trên cổ áo, cổ tay, vành tay, tóc Diệp Hi một hồi, giống như cô vợ nhỏ đang kiểm tra trên người lão chồng nhà mình có dính mùi nước hoa của người khác hay không.
Nhưng mà, trên người Diệp Hi không hề có mùi nước hoa...
Thẩm Tu Lâm không thể tin tưởng lại ngửi thêm một lần, nhíu mày hỏi: "Sao trên người lại có mùi cua hấp?"
Diệp Hi: "..."
Nhắc tới nguyên soái hấp cua, Diệp Hi lập tức muốn khóc!
"Sao có thể chứ, anh ngửi nhầm rồi, chắc là mùi gió biển mà thôi." - Diệp Hi ưỡn ngực ngẩng đầu, đúng lý hợp tình dỗ dành Thẩm Tu Lâm: "Anh xem em hấp cua ở đâu được chứ? Hơn nữa em trộm hấp cua làm gì, em lại không ăn được."
Danh sách chương