"Đi ngay đây, xem nhiệm vụ mới trước đã." - Diệp Hi nói, mở bảng hệ thống.

Nhiệm vụ chính 7: Hai người đi ra phòng tắm, Hoàng Phủ X ở dưới con mắt mọi người để phòng Mộ Dung X đào tẩu, lấy lý do đó mà muốn cùng ngủ một giường với Mộ Dung X, Mộ Dung X tức giận từ chối yêu cầu hạ lưu này, nhưng lại bị Hoàng Phủ X bế bổng vào phòng ngủ, sau đó bị ném mạnh lên giường lớn, ngủ chung cùng Hoàng Phủ X...

Trước mặt mọi người hung hăng từ chối Hoàng Phủ X, câu lên dục vọng chinh phục của hắn, ngủ chung một giường một đêm với Hoàng Phủ X. (0 1)

Tips: Hưởng ứng lệnh cấm, "ngủ" theo đúng mặt chữ.

Thời đại này, đến ngay cả hệ thống cũng biết hưởng ứng lệnh cấm.

Diệp Hi: "... Thẩm tổng, ngài xem nhiệm vụ chưa?"

Cứu mạng! Ngủ chung một giường với lãnh đạo, tôi sẽ căng thẳng đến mất ngủ mất!

... Nhưng tử tế ngẫm lại, nếu ngủ một đầu đông một đầu tây thì cũng không khác nào ngủ ở hai phòng khác nhau, đến cả nhìn cũng không thấy.

Thẩm Tu Lâm thuận tay ném khăn tắm qua một bên, phủ áo tắm, gương mặt đẹp trai bình tĩnh nói: "Xem rồi, tôi phải cưỡng ép cậu ngủ chung."

"Ha ha ha, kỳ thực tư thế ngủ của tôi rất tệ, luôn lăn lộn còn nói mớ, ngài cách tôi quá gần sẽ ngủ không ngon." - Diệp Hi cười gượng đề nghị: "Không bằng chúng ta mỗi người ngủ một đầu giường nhé?"

Thẩm Tu Lâm sờ sờ cằm, lắc đầu nói: "Sợ rằng không được."

Diệp Hi: "Vì sao?"

Sẽ không lại vì cái Tips mất nết nào nữa nhé? Sau một giây, Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm nói: "Tips: Toàn bộ quá trình cả hai cách nhau không được quá 20 cm."

Diệp Hi lâm vào thống khổ: "..."

Hệ thống lưu manh này sớm muộn gì mày cũng chết với tao!

Thật ra nếu đổi thành người khác, ở tình huống không trông thấy bảng nhiệm vụ của đối phương, có lẽ Diệp Hi sẽ nhịn không được mà hoài nghi tính chân thật của lời nói đối phương, nhưng đối mặt với vị lãnh đạo tác phong luôn nghiêm túc cẩn thận lại có thiết diện vô tình, về mặt tâm lý Diệp Hi luôn có loại tín phục và thuận theo một cách tự nhiên, lại thêm ngữ khí và biểu hiện của Thẩm Tu Lâm lãnh đạm như lúc làm việc, không hề có vui đùa hay ý vị hèn mọn, huống hồ cả hai người đều là châu chấu buộc chung một sợi dây, EXP dùng chung, Diệp Hi thật sự không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm sẽ tăng cường độ độ khó để làm khó dễ mình, vì thế cậu không hề hoài nghi lời nói của Thẩm Tu Lâm!

Thẩm Tu Lâm liếc qua Diệp Hi: "Không tình nguyện?"

"Không không không." - Diệp Hi thu hồi vẻ mặt đau khổ: "Tình nguyện."

"Ừ." - Lúc này Thẩm Tu Lâm đã mặc xong áo khoác, hắn xoay người đánh giá Diệp Hi từ đầu đến chân, từ gương mặt còn đọng giọt nước đến áo sơ mi trắng dính sát lộ ra làn da, lại nhìn nơi nào đó bị nước thẩm thấu phác họa rõ ràng, cuối cùng là quét chậm rãi ở đôi chân trơn bóng dưới ánh đèn... Lập tức, Thẩm Tu Lâm bế bổng Diệp Hi lên.

Trái tim Diệp Hi nhảy dựng một nhịp, dọa đến mức đỏ mặt: "Sao sao thế? Thẩm tổng ngài làm gì?"

"Tôi đang phỏng đoán cậu nặng bao nhiêu." - Thẩm Tu Lâm bảo trì tư thế ôm công chúa, hơi nhíu mày: "Chờ lát nữa tôi phải ôm cậu chạy về phòng ngủ suốt một đoạn, vứt ở trên giường."

Thế mà suýt quên mất từng câu từng chữ trong nhiệm vụ, Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, cũng mạnh mẽ khinh bỉ ý nghĩ bản thân suýt lâm vào cảnh SOS...

Hai tháng nay nhất định là do bản thân xem văn đồi trụy quá nhiều dẫn tới mụ cả đầu!

"Tôi nặng chứ?" - Diệp Hi điều chỉnh tư thế thoải mái trong lồng ngực Thẩm Tu Lâm: "Chờ lát nữa tôi dùng tư thế này được không? Ngài chỉ cần chạy thôi.""Không nặng, thể lực hiện giờ của tôi còn khá hơn ở trong thế giới hiện thực." - Thẩm Tu Lâm ôm Diệp Hi chặt hơn, vẻ mặt chính trực nói: "Tư thế ổn."

Diệp Hi gia tăng bầu không khí: "May mà hệ thống không yêu cầu ngài vứt tôi "đến giữa giường", nếu không thì ngài phải vứt tôi tầm khoảng hơn trăm mét, dù ngài vứt không được thì tôi cũng ngã chết,, ha ha ha ha ha!"

Nhưng mà trên mặt Thẩm Tu Lâm không hề có ý cười, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Hi, ngay cả mí mắt cũng không chớp.

Diệp Hi: "..."

Hình như mình vừa cười chuyện không đáng cười... ách!

"Đi tắm đi." - Thẩm Tu Lâm ôm một lúc, thả Diệp Hi xuống.

Diệp Hi để chân trần đi, hai cánh hoa tường vi không biết từ đâu bay tới, cậu bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Thẩm Tu Lâm xoay người đi tới chiếc gương đối diện bồn tắm, ung dung thong thả điều chỉnh vị trí áo ngủ bên hông, kéo chỉnh tề.

Tuy chung phòng tắm với sếp lớn hơi lúng túng, nhưng dù sao Thẩm Tu Lâm cũng không xem bản thân, vì thế Diệp Hi cũng không hồ nghi hắn, thoải mái cởi áo ướt sũng, thoải mái xả vòi hoa sen.

Toàn bộ quá trình Diệp Hi tắm táp, Thẩm Tu Lâm không hề rời phòng tắm một bước, đến khi Diệp Hi mặc xong áo ngủ, Thẩm Tu Lâm đang gảy tóc trước gương, nhìn trông có vẻ đang chỉnh đúng vị trí từng sợi tóc trước trán.Diệp Hi nhìn dáng vẻ Thẩm Tu Lâm nghiêm túc chỉnh tóc với gương, rất muốn cười.

Thẩm tổng nhà chúng ta hóa ra cũng thích làm đẹp A ha ha ha!

Nhưng ý niệm này vừa xuất, Thẩm Tu Lâm đã đứng thẳng người, có vẻ đã chỉnh xong.

"Thẩm tổng, tôi xong rồi, giờ chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ?" - Diệp Hi hỏi.

"Đi thôi." - Thẩm Tu Lâm gật đầu.

"Ách, khoan... khoan... tôi còn muốn..." - Diệp Hi chỉ chỉ vào bồn cầu kim cương, ngượng ngùng: "Dùng cái này."

Trước khi đi ngủ phải giải quyết nỗi buồn, miễn phải nằm chưa nóng mông đã phải chạy về WC!

Thẩm Tu Lâm lại bắt đầu chỉnh tóc trước gương, lạnh lùng nói: "Dùng đi."

Diệp Hi: "... Ngài không ngại?"

Thẩm Tu Lâm: "Không ngại."

Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là cố nén xấu hổ, móc cái kia ra, xả một vòng cầu vòng.

Xả xong, Diệp Hi vừa nghiêng đầu, kinh sợ phát hiện ra Thẩm Tu Lâm đã xoay người trước gương, đang nhìn vật kia chằm chằm không chớp mắt! Mà ánh mặt lại vô cùng quái lạ!

Mặt già Diệp Hi đỏ ửng, cười khan nói: "Không dọa đến ngài chứ, cái thế giới quá kỳ ba ha ha ha tiểu tiện cũng ra bảy màu..."

Khóe môi Thẩm Tu Lâm ngoắc lên độ cung có thể thấy: "Không sao, tôi còn có cả điện."Diệp Hi ngẩn ra một hồi, không đúng lúc mà cười to lên: "Ha ha ha ha ha!"

Một đường đốm lửa mang tia chớp!

Thẩm tổng nhà chúng ta lợi hại quá đi~!

Thẩm Tu Lâm cũng nở nụ cười trầm thấp không rõ ý: "Đi thôi."

Sau đó cả hai sánh vai ra phòng tắm, cửa lớn vừa mở trong chớp mắt, Diệp Hi lập tức bày ra vẻ mặt không vui.

Thẩm Tu Lâm cũng hóa thành khốc soái cuồng bá duệ, ở dưới con mắt của người hầu, lạnh lùng nói: "Vì đề phòng em chạy trốn, đêm nay em phải ngủ cùng tôi."

"Tôi không muốn!" - Diệp Hi biểu thị kháng nghị.

"Hửm?" - Thẩm Tu Lâm đột nhiên xoay người, động tác kinh điển câu cằm Diệp Hi, ngữ khí tà mị: "Em có biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn bò lên giường tôi không? Em dám từ chối?"

Diệp Hi suýt nữa thì cười dại, sau khi bình tĩnh mới khinh thường nói: "Ha ha, Hoàng Phủ đại thiếu gia quá tự tin rồi."

"Tốt lắm." - Thẩm Tu Lâm nâng giọng tuyên bố: "Em đã thành công câu lên dục vọng chinh phục của tôi!"

Diệp Hi thật tâm khinh bỉ lời kịch này.

Ngay một giây sau, Thẩm Tu Lâm dựa theo kịch bản bế Diệp Hi lên, nhanh chân chạy về phía phòng ngủ, bởi vì trong nhiệm vụ không nhấn mạnh Diệp Hi giãy dụa nên Diệp Hi giãy vài cái tượng trưng rồi yên tĩnh, trông rất giống một tiểu yêu tinh dục cự còn nghênh!Thẩm Tu Lâm bế Diệp Hi đi một lúc, bỗng nhiên nghiêng đầu, ra lệnh với đám người hầu hai bên: "Tất cả lui ra."

Đám người hầu lập tức di động như quân bài rút lui, bốn phía chỉ còn lại Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm.

"Như vậy để chúng ta nói chuyện tiện hơn." - Thẩm Tu Lâm nói.

Là bắt đầu một đoạn dài dòng bôn ba...

Loại cảm xúc diễn mãnh liệt của "thụ giận công sau đó bị công ôm công chú chạy về phòng ngủ ném lên giường", đối đến thế giới Mary Sủ, không chỉ không có cảm xúc mãnh liệt mà còn rất mệt, cái đó có thể sánh ngang với Maratong!

Nhưng khẳng định thể lực của Thẩm Tu Lâm tốt hơn nhiều so với trong thế giới hiện thực, bế một người sống sờ sờ chạy bộ mấy phút cũng chỉ ra mồ hôi mỏng ướt hai sợi tóc mai mà thôi, không hề lộ ra vẻ mặt khổ cực.

Tuy vừa bắt đầu có vẻ mất tự nhiên, nhưng lâu dần thành quen, Diệp Hi cảm thấy được ôm trong lồng ngực Thẩm Tu Lâm cũng không tệ, vì tư thế thoải mái hơn chút, cậu cẩn thận từng li từng tí một gác đầu lên ngực Thẩm Tu Lâm, tiếng tim đập cuồng loạn của Thẩm Tu Lâm không trở ngại truyền đến bên tai Diệp Hi.

"Mệt chứ? Có muốn nghỉ ngơi chút không?" - Diệp Hi hiểu ý quan tâm hỏi, đưa tay dùng ống tay áo lau mồ hôi cho Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm: "Không mệt."

"Nhưng tim ngài đập rất nhanh." - Diệp Hi ân cần nói: "Nhất định đừng có cậy mạnh."

Thẩm Tu Lâm trầm mặc chốc lát, nói: "Thì hơi mệt chút, nhưng tốt hơn là phải trở về, miễn cho hệ thống không cho thông qua."

Nhiệm vụ này làm lại một lần nhân thiết của Thẩm tổng sẽ bị phá vỡ... Diệp Hi rất tán thành gật gật đầu, động viên: "Vậy đến nơi tôi xoa bóp cho ngài nhé?"

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm sáng bừng: "Được."

Trong lòng Diệp Hi giơ ngón tay cái với chính mình.

Mình quá thông minh! Sau này trở về nhất định sẽ được thăng chức tăng lương!

Vài cánh hoa tường vi nhẹ nhàng bay xuống đầu Diệp Hi, rơi lả tả xuống sàn nhà đá kim lục mắt mèo.

Diệp Hi vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ.

Haiz, mình đúng là không có tiền đồ, vừa nghĩ đến chuyện thăng chức tăng lương đã mừng rỡ đến rơi hoa!

Không biết đi bao lâu, cuối cùng hai người về tới phòng ngủ, vứt Diệp Hi lên giường ngủ sau, toàn bộ người Thẩm Tu Lâm cũng thả người nằm ngửa thở mạnh trên giường, cơ ngực tráng kiện của hắn được mồ hôi thấm ướt hơi tỏa sáng, lộ ra vẻ dụ người.

Diệp Hi nhìn cơ ngực Thẩm Tu Lâm, trong lòng nghĩ, Thẩm tổng tắm cũng bằng không rồi.  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện