Edit: Siêu + Beta: Sơ Tình
Con ngươi tái nhợt trong hốc mắt của người bệnh thực vật xoay tròn, nó lắc lư hai tay, lảo đảo đứng dậy đi về phía Linh chi máu trên giường bệnh.
Mộc Kha cảnh giác rời xa chiếc giường mà người bệnh ấy đang tiến tới, cậu chậm rãi lùi về sau cho đến khi lưng đụng trúng cửa phòng.
Ngoài hành lang, giày cao gót của những y tá đang tuần tra nện xuống sàn vang lên tiếng lộc cộc. Một khi Mộc Kha ra ngoài cậu nhất định sẽ bị những y tá tuần tra đêm này tóm lấy rồi nhốt trở lại phòng —— Buổi tối người bệnh không thể rời phòng, bởi vì ban đêm ở đây có quái vật lang thang khắp nơi tấn công người bệnh. Đó chính là quy định của bệnh viện.
Không chừng hôm sau các y tá sẽ lấy chuyện xảy ra trong phòng ICU làm chủ đề bàn tán. Nếu bọn Miêu Phi Xỉ biết được, toàn bộ công sức của Bạch Liễu trước giờ đều thành muối bỏ biển.
Thế nhưng Linh chi máu không chỉ là điểm yếu, mà còn có công dụng buff sức mạnh cho người bệnh!!!
【Cập nhật《Sách quái vật Trại trẻ mồ côi tình thương》—— Người bệnh thực vật (2/3).】
【Tên quái vật: Người bệnh thực vật (Phiên bản đã kích hoạt Linh chi máu).】
【Đặc điểm: Tốc độ di chuyển 500, cần nhiều nước để sinh trưởng, ưa môi trường ẩm ướt.】
【Phương thức công kích: Hút dịch thể (bổ sung Linh chi máu giúp tăng từ kỹ năng cấp A lên cấp S-), sương độc ô nhiễm (bổ sung Linh chi máu giúp tăng từ kỹ năng cấp A lên cấp S-). 】
【Quái vật [Người bệnh thực vật] được [Linh chi máu] phụ trợ, bổ sung khí ẩm và máu nên đánh giá tổng hợp của quái vật thăng từ cấp A lên cấp S-. Một đòn tất gϊếŧ đối với người chơi cấp B trở xuống.】
Bảng thuộc tính của Mộc Kha chỉ có C+, vốn dĩ cậu chuẩn bị xông đến cướp Linh chi máu. Thế nhưng cậu nhìn bảng đánh giá tổng hợp kia rồi nhìn tờ giấy đang cầm trên tay, nghĩ tới tin tức còn chưa nói cho Bạch Liễu, cậu đành cắn răng lùi về sau.
Người bệnh ở phía đối diện hình như đang trong thời kỳ dưỡng bệnh. Nó đứng trước giường ăn hết Linh chi máu từng chút một, khóe miệng dính đầy máu tươi. Tuy vẫn chưa xông tới chỗ Mộc Kha, nhưng cậu biết đó chỉ là tạm thời mà thôi, đến khi quái vật ăn xong Linh chi máu và hồi phục thì cậu nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm.
Tuy nhiên nếu cậu dùng những cách thức dễ hiểu hơn để truyền thông tin, mọi chuyện sẽ lộ tẩy ngay lập tức. Ngày hôm sau bọn Miêu Phi Xỉ đến phòng ICU kiểm tra mà nhìn thấy mấy dụng cụ liên lạc, thân phận của Bạch Liễu chắc chắn sẽ bị vạch trần.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ aaaa!! Mộc Kha gấp đến mức cứ cắn móng tay —— làm cách nào để trao đổi tin tức đây? Ánh mắt Mộc Kha chuyển đến giá sách, rồi lại nhìn trang sách bị xé mình đang cầm trên tay, dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này Bạch Liễu đang ở trong phòng, ghi nhớ cách sắp xếp và vị trí của từng cuốn sách trên giá.
Thế là đủ rồi.
Bảng điều khiển của Bạch Liễu đột nhiên rung lên một cái. Hiện tại cậu vẫn đang nắm quyền kiểm soát bảng điều khiển của Mộc Kha, nếu cậu không động gì tới thì chỉ có thể là Mộc Kha. Bạch Liễu dựa vào cửa chợp mắt đợi tin tức từ Mộc Kha nãy giờ, vừa nghe tiếng lập tức mở to mắt, vẻ buồn ngủ mới nãy cũng biến mất tăm. Cậu click mở giao diện hệ thống, quả nhiên có người vừa động vào bàn phím.
"Y, F5." Bạch Liễu nhìn bàn phím không chớp mắt, rất nhanh bàn phím lại bị gỡ thêm bốn phím "X, 45", sau đó là "Z, 678", cuối cùng là "enter"
Điều này biểu thị tin tức đã nhập xong, có thể bắt đầu các thao tác khác.
Bạch Liễu híp mắt, XYZ, đây là một trục 3D, không chỉ vậy, hình của chữ F trông rất giống —— Bạch Liễu nhìn về phía giá sách trong phòng, cậu nhíu mày như không thể tin nổi.
Trí nhớ của tên nhóc Mộc Kha này khủng bố thế sao?
Bạch Liễu nhanh chóng hiểu được những điều Mộc Kha muốn truyền tải —— nhưng cậu vẫn thấy cực kỳ ngạc nhiên, trí nhớ của Mộc Kha quá tốt.
—— F là số tầng của giá sách, X là số thứ tự sách trên giá và Z là số trang của cuốn sách.
Sau khi Mộc Kha đọc xong sách trên giá, cậu ta có thể nhớ rõ được vị trí, cách bày trí, trình tự và những trang có thông tin mấu chốt. Không những không nhầm lẫn mà còn nghĩ được cách dùng trục tọa độ để truyền tin tức cho Bạch Liễu.
Nếu đổi thành người khác tìm được tin tức ở phòng ICU, họ cũng không thể truyền toàn bộ tin tức đi được. Nhớ kỹ toàn bộ các trang có thông tin cần tìm của cả hai giá sách và dùng trục tọa độ tương ứng để biểu đạt, đây vốn chẳng phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Khó trách cha của Mộc Kha tìm mọi cách để cứu cậu ta, thiên tài cỡ này nếu sống lâu không chừng có thể làm được những việc mang lại ý nghĩa vô hạn.
Bạch Liễu bắt đầu lật sách, sau khi tìm được những trang cần thiết, Bạch Liễu không gấp lại cũng chẳng đánh dấu, làm vậy quá rườm rà, cậu không chút do dự xé hết mấy trang Mộc Kha đã chỉ định. Để làm nhiễu loạn thông tin, cậu chẳng ngại ngần xé thêm mấy trang sách không liên quan.
Tuy rằng bệnh viện nghiêm cấm hủy hoại sách báo, nhưng dù sao cũng là ban đêm, làm gì có ai bắt gặp. Hơn nữa đây là phòng Mộc Kha, Bạch Liễu xé mà chẳng gặp chút trở ngại tâm lý nào.
Sau khi xé sách xong, Bạch Liễu gỡ một phím enter, biểu thị đã tiếp nhận thông tin. Đối phương lập tức gửi một trục tọa độ mới, Bạch Liễu nhanh chóng xác định vị trí rồi xé, tốc độ của bọn họ đều nhanh dị thường, chưa đầy năm phút sau Mộc Kha đã gỡ phím "end" biểu thị việc trao đổi kết thúc.
Bạch Liễu đọc lướt hết lượng tin tức nhanh như gió, nhịn không được nhíu mày: "Linh chi không chết thì bản thể cũng không chết..."
Nếu những lời này đúng như cậu nghĩ...... Ánh mắt Bạch Liễu vô cùng nghiêm túc —— Bên Mộc Kha có vấn đề phát sinh, người bệnh kia thực ra vẫn chưa chết.
Mắt Bạch Liễu đảo mắt nhìn giao diện,【Giá trị tinh thần】của Mộc Kha vốn đang ổn định đột nhiên hạ xuống liên tục, bên cạnh còn có hàng chữ màu đỏ lúc ẩn lúc hiện.
【Hệ thống cảnh cáo: Người chơi Mộc Kha đang bị tấn công bởi kỹ năng công kích cấp S- [Sương độc ô nhiễm] của quái vật [Người bệnh thực vật], khoảng nửa phút nữa giá trị tinh thần sẽ cạn sạch. Mong người chơi Mộc Kha mau chóng rời khỏi phạm vi sương độc công kích của quái vật!】
Mộc Kha co người trốn dưới giường bệnh Bạch Liễu, che miệng cố gắng chịu đựng cơn ho dữ dội do bị sương độc công kích.
Một quái vật người bệnh khác đang đánh hơi, giang hai tay như con nhện bám chặt lấy thành giường, ưỡn bụng cúi đầu để lộ hàm răng sắc nhọn, từng chút một nhấm nháp Linh chi máu mọc ra từ giường bệnh. Linh chi máu to như cái cối xay nhanh chóng bị hàm răng cưa của người bệnh cắn nuốt sạch sẽ.
Bụng của người bệnh cũng phình to lên như bụng nhện, có thể nhìn rõ từng sợi nấm mà nó ăn vào trong đó, trông như da nó đã biến thành màu nửa trong suốt đang bao bọc những sợi tơ máu.
Khi há to miệng ngấu nghiến Linh chi máu, cơ thể người bệnh tỏa ra đám sương mù màu đỏ nhìn thấy được bằng mắt thường.
Sương mù nhanh chóng bao phủ toàn bộ phòng bệnh, nhấn chìm không gian trong sắc đỏ quỷ dị. Mộc Kha trốn dưới gầm giường cố gắng nhịn thở, lúc hít phải loại sương mù này, đầu óc cậu bắt đầu ngưng trệ lâm vào hôn mê, giá trị tinh thần giảm nhanh bất thường.
Mộc Kha định trụ thêm một lúc để mua một lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, nhưng cậu lại nghĩ đến việc tin tức đã truyền ra ngoài thành công, cậu chỉ còn 6 HP, gần như không còn bất cứ giá trị gì, có chết hay không đều chẳng quan trọng nữa. Cậu chết đi thì có thể dâng hiến thân phận【Mộc Kha】này cho Bạch Liễu, vậy thì Bạch Liễu không cần lãng phí điểm tích lũy tới cứu cậu.
Ánh mắt cậu tan rã, nhịp hít thở trở nên dồn dập, đột nhiên cõi lòng sinh ra cảm giác an toàn khi cuộn người dưới gầm chiếc giường Bạch Liễu từng nằm ——
—— Đúng vậy, Bạch Liễu cũng bình tĩnh xử quyết tuyến thân phận chính của mình như thế, tuyến thân phận chính vô dụng có thể từ bỏ. Bạch Liễu có thể làm được, vậy mình cũng có thể làm được. Mộc Kha nhắm mắt lại không ngừng tự thôi miên bản thân, mặc kệ bàn tay nắm chặt trang sách run lên bần bật.
Nhưng theo giá trị tinh thần giảm xuống, cùng với người bệnh quái vật phía đối diện đã ăn xong Linh chi máu, ngửa đầu như rất thỏa mãn, bắt đầu đánh hơi truy lùng cậu, Mộc Kha vẫn vì sợ hãi, không thể khống chế được bản thân bịt kín miệng run lên.
Nước mắt nhanh chóng trào ra từ hốc mắt Mộc Kha, cậu thở hổn hển, cố hết sức gỡ ba phím để gửi đi tin tức cuối cùng cho Bạch Liễu:
【Delete】【M】【E】.
Mặc kệ tôi, bỏ mặc tôi, xóa hết toàn bộ vật phẩm trong kho hàng của tôi có khả năng làm bại lộ thân phận của anh đi —— Xin anh đừng tới cứu tôi. Mộc Kha muốn nói như thế với Bạch Liễu.
Bạch Liễu đã dùng hết kỹ năng của Mục Tứ Thành, roi xương cá đang ở chỗ Miêu Cao Cương, bây giờ không còn thứ gì có thể cứu cậu nữa. Bạch Liễu tới thì chỉ có thể chịu chết mà không kiếm được lợi ích gì. Mộc Kha cố gắng bình tĩnh suy nghĩ —— Mình đã không còn tác dụng gì nữa, tin tức cũng đã gửi đi rồi, chết thì chết thôi, chẳng sao hết.
Nhưng Bạch Liễu phải sống, anh ấy còn rất nhiều chuyện phải làm.
Từ khi ký ức được hình thành, Mộc Kha sợ nhất là cái chết. Nhưng dù sợ hãi đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể trốn tránh, bởi vì cậu vừa sinh ra đã mắc bệnh. Từ lúc ấy, từng giây từng phút bóng ma cái chết đều bao trùm cậu, vùng vẫy mãi chẳng chống lại được.
Cậu chưa từng nghĩ đến bản thân có thể bình thản như thế này trong thời khắc đối diện với cái chết gần kề —— Có lẽ vì biết cái chết sẽ không tới, hoặc do sự tín nhiệm mù quáng và cảm giác an toàn vô cớ xuất phát từ một người khác nên cậu không muốn trốn tránh cái chết.
Năng lực và gia thế của Mộc Kha là thứ mà người thường cả đời không thể có được, từ khi sinh ra, những thứ mà cậu nhìn thấy đều là những thứ xa xỉ nhất thế gian.
Nếu người trên đời này chia thành ba hay bảy loại thì dựa vào năng lực và tài sản của bản thân, Mộc Kha chắc chắn là kẻ đứng đầu. Theo lý mà nói, Mộc Kha hoàn toàn có thể xem thường hầu hết mọi người trên thế giới.
Vốn dĩ cậu cũng nên là như thế, là một vị thiếu gia ngạo mạn, cao cao tại thượng, luôn khiến người khác chán ghét nhưng lại không thể không nể mặt.
Nhưng đó là vốn dĩ, Tử Thần rất công bằng, đạp Mộc Kha từ trên đỉnh kim tự tháp xuống. Từ nay về sau, vị đại thiếu gia cao quý này cũng sẽ giống như những dân thường vốn cậu có thể đạp xuống dưới chân, vì nơm nớp lo sợ cái chết xảy đến mà sẵn sàng làm ra những hành động hèn mọn.
Cậu có thể năn nỉ cha mình bỏ ra số tiền rất lớn để mời bác sĩ, quỳ xuống cầu xin khán giả donate hay bán linh hồn cho Bạch Liễu. Nhưng cho dù có làm nhiều chuyện như vậy thì vẫn không có cách nào ngăn cản cái chết đang đến gần.
Tuy HP chỉ có 50% nhưng độ chân thật của cái chết lại là 100%. Hô hấp Mộc Kha đứt quãng, tim cậu bắt đầu đau đớn dữ dội, thân thể tiếp tục cuộn tròn lại.
Giá trị tinh thần đang giảm rất nhanh, thoắt cái đã dưới 40. Trước mắt Mộc Kha xuất hiện rất nhiều ảo giác, hai mắt dần mất đi tiêu cự, đôi tay che miệng từ từ trượt xuống, nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má.
Trí nhớ tốt giúp Mộc Kha nhớ được những chuyện rất lâu về trước, nhưng lúc này giá trị tinh thần đang giảm xuống, điều này sẽ chỉ càng gợi lên nhiều thứ mà trong tiềm thức Mộc Kha vô cùng sợ hãi.
Cậu nhìn thấy cha mình đứng ngoài cửa lắc đầu như thể đang do dự, không lâu sau đã tìm kiếm người phụ nữ khác để qua đêm chỉ vì muốn sinh ra một người thừa kế mạnh mẽ hơn, mà mẹ cậu cũng ngầm đồng ý điều đó. Mặc dù mọi người vẫn cưng chiều cậu, nhưng ấy chỉ là sự cưng chiều dành cho một đứa sắp chết, sẽ không ai đặt kỳ vọng lên người cậu, cũng sẽ không cho cậu hưởng quá nhiều quyền lợi.
Mộc Kha trông như thấy các bác sĩ đều lắc đầu nhìn mình, cậu không sao ngủ yên được, chỉ biết vùi đầu vào chăn cầu nguyện cho ngày mai tới muộn một chút. Bởi vì cậu không biết mình còn ngày mai nào hay không, cũng chẳng biết ngày mai cậu có tỉnh lại được hay không.
Mọi người ngăn Mộc Kha làm những việc nặng nhọc, thi thoảng cậu phải ngồi xổm xuống để nhịp tim đập ổn định trở lại. Có một số bạn học ngây thơ chạy tới bắt chước trạng thái khó coi của Mộc Kha khi ấy, sau đó trêu chọc cậu. Dù cho rất nhanh Mộc Kha sẽ gọi cha mình tới cảnh cáo ra vẻ một chút với bạn học, nhưng điều ấy cũng đồng nghĩa với cậu sẽ không có bất cứ một người bạn nào.
Cha cậu thấy vậy nên đã đưa tiền cho giáo viên, nhờ họ thuyết phục các bạn học, nói rõ cho chúng biết tính cách vốn yếu ớt của Mộc Kha, sau đó bầu bạn với cậu. Ngoài ra, cha cậu còn dặn giáo viên mở bộ phim《Cậu bé bong bóng》trong lớp học.
Bộ phim nói về một cậu bé mắc hội chứng suy giảm miễn dịch, vì hệ thống miễn dịch không bình thường nên cậu bé chỉ có thể ở mãi trong bong bóng. Sau khi giáo viên nói xong, bạn học cũng hiểu ra rằng có những người từ khi sinh ra đã mắc bệnh, cho nên mọi người đừng kì thị mà phải biết bảo vệ và giúp đỡ cậu.
Một số bạn học tỏ ra thương hại, không hề có ác ý nói với cậu rằng, sống như vậy thực sự quá đáng thương, nếu là mình thì chết còn hơn.
Cậu bé bong bóng cũng chỉ sống được tới năm mười hai tuổi. Mà năm mười hai tuổi Mộc Kha đã hếch cằm, ngạo mạn nói cậu muốn sống, không cần ai quản chuyện của cậu.
Thiếu gia nhỏ Mộc Kha yếu ớt như con kiến nhưng vô cùng cao ngạo ấy cứ thế mà trưởng thành trong cô độc.
Cậu như con kiến nhỏ bé luôn ngẩng đầu kiêu ngạo một cách buồn cười. Rõ ràng mọi người đều khỏe mạnh kiên cường hơn cậu, chỉ là cậu sống trong một cái hộp thủy tinh làm từ tiền, cố gắng kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ mà thôi.
Mà mỗi ngày Mộc Kha đều nghĩ, chẳng biết ngày mai mình có bị mai táng trong chiếc hộp thủy tinh đó hay không. Cậu bắt đầu tìm hiểu những thứ mới lạ, ví dụ như công ty lập trình game.
Lúc Mộc Kha gặp Bạch Liễu, cậu làm bộ như mình không hề quen biết Bạch Liễu. Đến khi tận mắt nhìn thấy Bạch Liễu trong trò chơi, cậu mới nhớ ra đây là nhân viên lập trình cũ bị sa thải. Trí nhớ Mộc Kha tốt như thế hẳn là vì đền bù cho cuộc đời ngắn ngủi của cậu, cho cậu nhớ kĩ mội một chi tiết nhỏ.
Mộc Kha rất sợ Bạch Liễu không cứu mình. Cậu cố gắng giả vờ ngu ngốc và tỏ ra yếu đuối. Thế mà Bạch Liễu đã nhìn thấu tất cả chỉ với một ánh mắt, cũng chẳng hề vạch trần trò hề vụng về của Mộc Kha, chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng nói, xem như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đi, tôi tên là Bạch Liễu, người sở hữu linh hồn cậu.
Tôi sẽ cứu cậu, giúp cậu sống sót, nhưng cậu phải tự mình nỗ lực. Tôi tin cậu có năng lực dựa vào sự nỗ lực của bản thân để sống sót.
Bạch Liễu kéo Mộc Kha ra khỏi ngôi nhà【Bong bóng】, nơi cậu đã sống hơn hai mươi năm. Có người tình nguyện phó thác tính mạng cho con người yếu ớt như cậu, bình tĩnh nói, trước khi chuyện xảy ra, tôi giả thiết rằng cậu có thể làm được. Nếu không làm được thì cứ chết cùng nhau thôi, Mộc Kha.
Cậu không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai, thậm chí tôi cũng có thể dựa dẫm vào cậu, cậu sẽ giúp chúng ta sống sót, tôi tin tưởng cậu, Mộc Kha.
Người bệnh với hốc mắt trống rỗng dùng cánh tay dài lôi Mộc Kha khỏi gầm giường. Bởi vì hiện tại giá trị tinh thần quá thấp, Mộc Kha đang đắm chìm trong đoạn ký ức hỗn loạn, cứ như xác chết bị lôi ra. Người bệnh kia cúi xuống nhe hàm răng sắc nhọn nhắm tới cần cổ cậu, vậy mà cậu không có bất kỳ phản ứng nào.
Chất nhầy trong miệng người bệnh rớt xuống xương quai xanh của cậu, cảm giác nong nóng làm thân thể Mộc Kha run rẩy, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt. Tay cậu nắm chặt ba phím【Delete】【M】【E】, môi nhẹ nhàng mấp máy:
"Bạch Liễu..."
Thì ra cái chết ập đến sẽ có cảm giác như thế này, cũng không phải là không thể chấp nhận.
Mộc Kha hoảng hốt mà nghĩ, hình như cái mình sợ hãi không phải chính cái chết, mà là cái chết không được tán thành không có giá trị gì cả, khi biết được mình chết đi sẽ đem đến giá trị lớn hơn cả chính cái chết——
【—— Nếu cái chết của tôi có thể đổi được nhiều giá trị hơn cả cái chết, như vậy việc phải chết đi cũng không hẳn là điều quá khó tiếp nhận.】Bạch Liễu nắm lấy đôi tay run rẩy của Mộc Kha cầm lấy roi xương cá đặt siết cổ mình,【Nếu cái chết của tôi có thể giúp cậu thuận lợi vào phòng ICU tìm [Phương thuốc kéo dài tính mạng] của nhiệm vụ chính tuyến, cậu và 50% cơ hội sống sót kia của tôi hãy tiếp tục tồn tại, tôi sẵn lòng cùng cậu chết, Mộc Kha.】
"...... Tôi cũng sẵn lòng, Bạch Liễu." Hai mắt Mộc Kha mơ màng đối diện với người bệnh quái vật đang há to miệng, cậu run rẩy nhắm mắt, hít sâu một hơi cắn răng, hai tay nắm chặt.
Vào khoảnh khắc trước khi người bệnh quái vật cắn xuống bả vai gầy yếu của Mộc Kha, một người xông vào mạnh mẽ đá văng cửa phòng ICU. Ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Liễu nhìn sang, phía sau còn có một bóng đen khác đạp tường nhảy lên lưng người bệnh quái vật, giơ dao găm đâm điên cuồng.
【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Hoài sử dụng kỹ năng cá nhân [Thích khách thoáng hiện] và kỹ năng bạo kích A+ làm quái vật [Người bệnh thực vật] bất động khoảng một phút rưỡi.】
Người bệnh há to cái miệng như bồn máu, tròng mắt xoay tròn, mười ngón tay bén nhọn đột ngột dừng lại giữa không trung. Lưu Hoài thở hổn hển từ trên lưng người bệnh nhảy xuống, lau mồ hôi dưới cằm, lạnh lùng nói: "Đi mau! Y tá sắp đến đây rồi!"
Hàng loạt tiếng giày cao gót của y tá hướng tới phòng ICU một cách nhanh chóng. Bạch Liễu dứt khoát bế Mộc Kha tinh thần hãy còn chưa hồi phục lên, đổ thuốc tẩy trắng tinh thần vào miệng cậu, sau đó kéo Mộc Kha chạy ra ngoài.
Mộc Kha ngơ ngác hít mũi, được Bạch Liễu cho uống nửa lọ thuốc tẩy trắng tinh thần mới miễn cưỡng hiểu được tình huống hiện tại —— Cậu đờ ra, không thể tin nổi mà nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của Bạch Liễu đang kéo mình chạy trốn.
Bạch Liễu lại tới cứu cậu.