"Ồ, nếu như nhất định có thể được tuyển chọn, vậy thì tôi liền không cần nhiều lời gì đó cho cha nữa." Thẩm Sở Sở bắt được ý tứ hàm hồ trong lời trợ lý của Tề Vũ Phi, tranh thủ nói.

Tề Vũ Phi trợn mắt nhìn trợ lý bên cạnh, cười nói: "Tuy là tôi tự tin có thể được chọn, nhưng mà nếu Sở Sở có thể ở trước mặt đạo diễn Thường nói tốt mấy câu mà nói, vậy không phải là càng thêm chắc chắn sao."

Thẩm Sở Sở trước giờ chưa từng làm qua chuyện như vậy, sau này cũng không định làm loại chuyện này. Nếu như đối phương có diễn xuất rất tốt, loại minh châu bị che mờ, cô có thể còn giúp một tay. Nhưng loại diễn viên giống như Tề Vũ Phi không có thiên phú, diễn xuất dở lại không nỗ lực, thế thì quên đi.

"Xin lỗi, mọi người đều biết, đạo diễn Thường là một người cương trực công chính, ông ấy trước giờ không chấp nhận những việc như thế. Nếu tôi đi thử, có thể còn tạo thành phản tác dụng." Thẩm Sở Sở cau mày, nghĩa chính ngôn từ nói ra.

Tề Vũ Phi liên tục bị Thẩm Sở Sở từ chối mấy lần, trong lòng cũng không dễ chịu lắm. Nói thật, địa vị cùng danh tiếng của Thẩm Sở Sở hiện nay không đáng để anh hạ thấp mình như vậy. Nếu không phải vì mối quan hệ giữa Thẩm Sở Sở và đạo diễn Thường không đơn giản, anh tuyệt đối sẽ không chịu đựng cô lâu như vậy.

"Vậy sao, Sở Sở, trong giới chúng ta là loại tình huống gì mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Vai diễn này của cô không phải là... ài, nếu cô có yêu cầu gì cũng có thể nói với tôi mà, chúng ta đáp ứng nhu cầu lẫn nhau." Tề Vũ Phi ngẫm nghĩ, nói thẳng ra.

Thẩm Sở Sở nghe ra được ý trong lời nói của Tề Vũ Phi, sắc mặt cũng lạnh xuống. Cô thừa nhận, đi được đến ngày hôm nay không phải hoàn toàn là kết quả cô nỗ lực, trong đó còn có Hàn Hành Ngạn, đạo diễn Thường và nhiều người khác giúp đỡ. Nhưng, cô cũng không hề giống như Tề Vũ Phi nghĩ là hoàn toàn dựa vào đạo diễn Thường để lấy được nhân vật này, hai người họ vẫn là có sự khác biệt về bản chất.

"Thứ lỗi, tôi không có gì cần đến sự giúp đỡ của anh. Cảm ơn." Nói xong, Thẩm Sở Sở đầu cũng không quay lại mà đi thẳng. Người ta đều đã nói đến khó nghe như vậy rồi, cô còn tiếp tục nghe cũng chẳng có ý nghĩa nữa.

Tề Vũ Phi nhìn vào bóng lưng tiêu sái rời đi của Thẩm Sở Sở, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Sáng hôm sau, nghĩ tới còn phải cùng loại người như Tề Vũ Phi đối diễn, Thẩm Sở Sở sau khi tỉnh lại tâm tình liền không tốt cho lắm. Kết quả, chờ cô đi đến trường quay rồi lại nhận được tin là Tề Vũ Phi đã rời khỏi tổ kịch đi tham gia hoạt động rồi. Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, cảnh của anh ta còn chưa quay xong mà, cứ thế đi rồi, không hợp lý lắm nhỉ? Quả nhiên, sắc mặt của đạo diễn cũng không dễ xem, thấy Thẩm Sở Sở đến rồi, chỉ vào một người có thân hình vô cùng giống với Tề Vũ Phi trước mặt và nói: "Sở Sở, cô hôm nay diễn với anh ta."

Thẩm Sở Sở quay đầu đánh giá một chút người đàn ông trước mặt, vừa nhìn đúng là có bảy tám phần giống Tề Vũ Phi, đặc biệt là mặt bên càng giống. Người này sẽ không phải là thế thân của Tề Vũ Phi đi? Cô quay phim lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diễn viên dùng loại thế thân này.

Trừ cảnh đánh nhau, hoặc là dưới tình huống một vài động tác độ khó cao mà các diễn viên không thể hoàn thành, mọi người sẽ dùng thế thân ra, lúc bình thường vẫn là thật sự không cần tới. Dù sao nhận tiền rồi, ngươi liền làm chút công việc không phải sao.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, tuy nhiên, đạo diễn đã nói là quay với người này, Thẩm Sở Sở chỉ có thể quay cho tốt thôi.

Sau khi quay một ngày, Thẩm Sở Sở thậm chí cảm thấy là thoải mái hơn nhiều so với quay cùng Tề Vũ Phi. Ít ra người này sẽ không luôn chạy tới hỏi cô một vài vấn đề, hoặc là dùng nụ cười phát ngấy ra "phóng điện" với cô. Hơn nữa, cô phải thừa nhận, diễn xuất của cái thế thân này cũng là tốt hơn Tề Vũ Phi.

Thêm vào đó, từ sau khi giải quyết được vấn đề hôn nhân của Thái Khiết, trong hệ thống nhân duyên có nhiều hơn một cái trị số nhân duyên cuối cùng tối nay cũng đến. Vì vậy, hôm này tâm trạng Thẩm Sở Sở đặc biệt tốt.

Vào buổi tối, Trần Tây Lệ gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Sở Sở.

"Sở Sở, N&W, một trong sáu tạp chí lớn có một kỳ muốn mời em lên trang bìa. Chúc mừng em, đã xâm nhập vào giới thời trang rồi."

Thẩm Sở Sở mừng rỡ nói: "N&W thế mà lại mời em? Cảm ơn chị Trần đã giúp đỡ."

Trần Tây Lệ nghe Thẩm Sở Sở nói, lại có chút nghi ngờ đáp: "Em lại không biết là ai giới thiệu em sao, chị tưởng là bọn em đã thương lượng xong rồi cơ."

"A? Là ai?" Thẩm Sở Sở có chút mông lung hỏi lại, gần đây không có ai nói sẽ giúp cô lên trang bìa nha. Chẳng lẽ là Hàn Hành Ngạn? Chắc là không phải, cái này không giống với phong cách làm việc của anh ấy.

Rất nhanh, Trần Tây Lệ liền đáp: "Là người đại diện của Trần Thắng Cương, Thái Khiết đề cử em. Xem ra em ở cùng với các diễn viên trong tổ kịch không tồi, tài nguyên tốt như vậy đều có thể nghĩ tới em. Hơn nữa trang bìa lần này của em cũng là chụp cùng Trần Thắng Cương đó."

Thẩm Sở Sở vừa nghe được là Thái Khiết giúp mình, cô liền hiểu được đây là Thái Khiết đang trả ơn cô. Bởi sự giúp đỡ của cô lúc trước, vì thế dùng phương thức này trả lại cho cô. Nghĩ như vậy, Thẩm Sở Sở lại cảm thấy giúp người khác giải quyết vấn đề hôn nhân là một việc làm vô cùng có ý nghĩa.

"Ừm, mọi người đều khá dễ ở chung ạ."

Trần Tây Lệ nói: "Ừ, quan hệ tốt với diễn viên trong tổ kịch cũng là một loại tài nguyên, mọi người đều ở trong cùng giới, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Chẳng qua, cũng phải chú ý giữ chừng mực, không nên có tin đồn gì truyền ra."

Thẩm Sở Sở nghe được lời của Trần Tây Lệ thì nhận ra là chị ấy hiểu lầm rồi, Trần Tây Lệ chắc là cho rằng tài nguyên của cô dựa vào Trần Thắng Cương mà có. Chỉ là thực sự không hề dựa vào Trần Thắng Cương, mà là dựa vào người đại diện của Trần Thắng Cương. Tuy nhiên, đối với chuyện cá nhân của Thái Khiết, cô cũng không muốn giải thích nhiều với người khác.

Hôm sau lúc gặp được Thái Khiết, Thẩm Sở Sở cười nói: "Chị Thái, cảm ơn chị. Em đã nhận được lời mời của N&W rồi."

Thái Khiết cười đáp: "Đó cũng là vì hình tượng khí chất của em khá phù hợp, phía tạp chí mới nhìn trúng em. Nếu như không phù hợp, cho dù chị có đề cử thế nào cũng không có tác dụng gì."

Tuy rằng Thái Khiết nói vậy, nhưng trong lòng Thẩm Sở Sở vẫn vô cùng cảm kích. Nếu như không có sự giới thiệu của Thái Khiết, phía tạp chí sao sẽ biết được cô là ai.

Hai ngày sau, Tề Vũ Phi trở lại. Thẩm Sở Sở cho rằng Tề Vũ Phi sẽ lập tức đến quay phim cơ, cô đã làm xong chuẩn bị tư tưởng rồi. Kết quả, lúc anh ta đến phim trường lại nói với đạo diễn là thân thể không khỏe, mấy ngày nữa mới quay. Còn dùng ngữ khí thông cảm nói với đạo diễn: "Tôi thấy cái thế thân này diễn xuất cũng khá tốt, quay còn có thể nhanh một chút, vừa đúng đưa cho ngài giảm đi lượng công việc."

Đạo diễn nhìn dáng vẻ của Tề Vũ Phi liền tức không nói được, trong lòng đặc biệt muốn chửi ra miệng. Nếu như đều dùng thế thân để diễn, thế thì còn cần diễn viên làm gì, trực tiếp đem thế thân thành diễn viên không phải là được rồi sao.

Tuy nhiên, nghĩ tới phần tài chính đại biểu phía sau Tần Vũ Phi, nên ông chỉ có thể nhẫn. Nhưng ông cũng tự nói với bản thân, sau này ông tuyệt đối sẽ không cho phép loại lưu lượng minh tinh "đặc biệt" này xuất hiện trong tổ kịch của mình. Trước đây đều là ông quá ngây thơ, kinh nghiệm quay phim quá ít, chưa từng gặp đại bài như thế này.

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, Tề Vũ Phi không đến quay phim cô còn có thể yên tâm một chút.

Chỉ không ngờ là, đang lúc cô quay xong chuẩn bị đi, lại lần nữa bị Tề Vũ Phi chặn đường.

"Sở Sở, tôi xin lỗi cô vì những chuyện trước đó. Chắc là tôi quá thích cô rồi, nên gặp cô có chút căng thẳng, mới nói mà không nghĩ vậy."

Thích cô? Người mà mấy hôm trước còn không để cô trong mắt, hôm nay thế mà đột nhiên nói là thích cô? Cho cô là đứa ngu sao, anh ta nói gì cô cũng tin.

Thẩm Sở Sở nhìn Tề Vũ Phi đang xấu hổ, cảm thấy diễn xuất của anh ta thật sự là tiến bộ không ít. Nếu như có thể đem phần tâm tư này đặt vào việc quay phim, cô tin là anh ta sẽ không còn là đại diện cho ngôi sao diễn xuất kém nữa.

Nhìn vào biểu tình mong đợi của Tề Vũ Phi, Thẩm Sở Sở nghẹn cả nửa ngày, nói: "Không cần xin lỗi."

Tề Vũ Phi cười đáp: "Không bằng buổi tối mọi người cùng đi ăn một bữa thế nào, mấy ngày nay quay cùng với thế thân rất vất vả phải không? Đến lúc đó gọi anh Thắng Cương cùng đi."

Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Tôi không đi đâu, kịch bản ngày mai còn có chút chưa nhuần nhuyễn, phải trở về học kịch bản."

Tề Vũ Phi thấy thái độ của Thẩm Sở Sở như vậy, đảo mắt nói: "Sở Sở, thực ra từ khi cô ra mắt tôi liền chú ý đến cô rồi. Cô quay cái quảng cáo hoa tai cho Hàn thị thật là rất đẹp, đây còn không phải, tôi chính là đặc biệt mua cho cô đây. Loại trang sức đẹp như vậy chỉ có người đẹp như cô mới xứng đeo."

Nói thế, anh ta liền lấy từ trong túi ra một cái hộp.

Thẩm Sở Sở cúi đầu nhìn một cái, nói: "Cảm ơn nhiều, chẳng qua mẫu này Hàn thị đã gửi cho tôi một cái, khiến anh lãng phí rồi."

"Xem ra cô không thích, nếu cô có thích loại nào có thể trực tiếp nói với tôi."

Thẩm Sở Sở cau mày, nhìn vào trái tim màu đỏ trên đầu Tề Vũ Phi, bình tĩnh nói: "Chiêu này đối với tôi không có tác dụng đâu, anh vẫn nên rèn luyện diễn xuất cho tốt, đi tìm đạo điễn Thường có vẻ ổn. Tìm tôi không có tác dụng. Tôi đi về trước."

Tề Vũ Phi bị nói trúng tim đen, ngừng một lát, nói: "Sở Sở, cô đây là nói gì thế, tôi đâu phải người như vậy. Thực ra, cô nghĩ xem, hai chúng ta một là người mới của giới điện ảnh, một người là đỉnh cấp lưu lượng của phim truyền hình, nếu như hai chúng ta truyền ra tin đồn mà nói, tuyệt đối sẽ đạt được càng nhiều sự chú ý. Cô có muốn suy nghĩ một chút không?"

Thẩm Sở Sở cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã sắp hết rồi, quay đầu nhìn vào Tề Vũ Phi, lành lạnh nói: "Xin lỗi, tôi cho dù muốn tìm người tạo chiêu trò cũng sẽ không tìm một người đã kết hôn đâu."

"Sở Sở, cô..." Tề Vũ Phi vốn là trên mặt mang theo ý cười, nghe được vế sau thì nụ cười của anh ta liền thu lại, sắc mặt cũng đồi, anh ta nhìn quanh, nói, "Thẩm Sở Sở, cô đây là nói cái gì, không muốn chiêu trò thì không làm, không cần phải nói như vậy. Tôi năm nay mới 23 tuổi, lấy đâu ra vợ. Tôi còn muốn chơi thêm vài năm yêu đương thêm vài lần đây."

"Thật sao, vậy đứa con năm tuổi của anh lại đến từ đâu?"

Nếu nói vừa rồi vẫn còn ôm tâm lý may mắn, thì lúc này Tề Vũ Phi đã vô cùng khẳng định, Thẩm Sở Sở là biết được nội tình. Tuy rằng không biết Thẩm Sở Sở từ đâu có được thông tin, nhưng từ biểu cảm của Thẩm Sở Sở liền có thể nhìn ra cô ta cái gì cũng biết.

Nghĩ đến đây, sau lưng Tề Vũ Phi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, anh ta bước nhanh tới gần Thẩm Sở Sở, sắc mặt âm trầm nhìn cô, bắt lấy cổ tay cô, hung hăng nói: "Thẩm Sở Sở, cô nghe ở đâu được tin này?"

Thẩm Sở Sở lúc này có chút hối hận lại đứng ở sân sau nói chuyện với Tề Vũ Phi, Vương Thiến lúc này cũng không ở bên người, cô không nên lỗ mãng như vậy.

"Tôi nghe được tin ở đâu? Sao nào, sợ bị người ta phát hiện như vậy sao?" Thẩm Sở Sở đáp.

"Cô..." Câu này của Tề Vũ Phi còn chưa nói xong, liền bị người ta cắt ngang.

"Cậu đang làm gì vậy?" Một giọng nói hơi mang theo tức giận hỏi, tiếp đó một nắm đấm liền đập vào mặt Tề Vũ Phi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện