Lâm Nhã Nhu nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo cô ta, hai mắt hồng hồng, uỷ khuất cực kỳ lên tiếng : “Mẹ, mấy ngày nữa con muốn tham gia hoạt động trong trường học, cần một đôi giày da, con có thể mượn giày da của chị đi trước mấy ngày, đến khi xong con lại mang trả lại cho chị ấy…”

Nói ra những lời này, Lâm Nhã Nhu cũng thực ủy khuất, rõ ràng là người mẹ mà cô ta đã gọi mười chín năm, vì cái gì hiện tại cô ta liền phải ăn nói khép nép đi mượn như vậy đâu? Rõ ràng đồ vật Tống gia, từ trước đến nay đều là của cô ta.

Vương Thải Hà nhìn đứa con gái nuôi đang đứng trước mặt mình, lần đầu tiên bà cảm thấy cô con gái nuôi này thật xa lạ.

Trước kia bà vẫn cảm thấy con bé chính là con gái của mình, con bé có ra vẻ như thế nào, tuỳ hứng như thế nào đều không có việc gì, nhưng hiện tại, bà bình tĩnh nhìn lại, liền cảm thấy chán ghét vô cùng.

Bà liền nhàn nhạt nói : “Mẹ nợ gì con sao?”

Lâm Nhã Nhu không nghĩ tới Vương Thải Hà sẽ lãnh đạm đến nước này, nước mắt từng giọt từng giọt to rơi xuống từ hai mắt cô ta : “Mẹ, mẹ nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Mặc dù con đã trở về Lâm gia, nhưng người trong lòng con vẫn ỷ lại nhất là mẹ a.”



Vương Thải Hà trực tiếp vạch trần cô ta: “Người mà cô muốn hút máu nhất là tôi đi. Cô hận không thể hút khô máu của tôi mới đúng. Nhã Nhu, nếu cô còn nhớ một chút tình cảm của chúng ta trước kia, vậy thì cô hãy nhớ kỹ lời tôi nói. Cô không cần vẫn luôn đòi hòi người khác, trên thế giới này, không phải ai cũng thiếu nợ cô.”

Mặt Lâm Nhã Nhu đỏ bừng, cô ta rơi nước mắt, quay đầu liền đi. Giầy da cô ta không lấy được, ngược lại còn phải nghe nhiều lời khó nghe như vậy. Hiện tại cô ta thật sự rất thương tâm!

Ai biết lúc này Vương Thải Hà lại thêm vào một câu: “Nếu lúc nãy cô đã giả vờ như không quen biết tôi, hiện tại vì sao lại tới chỗ này gọi tôi là mẹ? Nhã Nhu, về sau chúng ta có gặp nhau, đề nghị cô gọi ta một tiếng dì.”

Ngực Lâm Nhã Nhu kịch liệt phập phồng, cô ta che miệng lại, nhịn xuống tiếng khóc chạy đi.

Tống Lê đứng ở xa xa mà nhìn, chính cô cũng không nhận thấy mình đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô nhẹ nhàng thở dài, chứng tỏ kỳ thật cô cũng có để ý đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện