Chương 8.
Hải Dương vừa rời khỏi bách hóa, Đại Phi do do dự dự nói: “Lục ca, em cùng những huynh đệ đó……”
Lục ca trịnh trọng nói: “Bọn họ cũng là huynh đệ của tao, chỉ cần tao còn có một hơi, tuyệt đối sẽ không ném bọn họ xuống mặc kệ.”
Chỉ cần bọn họ còn sống để nói.
Bất quá Đại Phi không có lĩnh hội ý tứ của Lục ca trong lời nói, còn tưởng rằng đang chỉ trích chuyện hắn ném bọn họ xuống chạy về tới đây, tức khắc trên mặt hắn hiện lên một tia ngượng ngùng.
Lục ca hướng dị năng giả tăng cường thị lực nói: “Cây búa, mày lại đây một chút.”
Cây búa không biết Lục ca muốn nói với hắn cái gì, vì thế thấp thỏm lo âu đi theo phía sau Lục ca, đi ra khỏi bách hóa.
Đi đến địa phương không người, Lục ca nói: “Ngày mai mày và Chu Hải bọn họ cùng nhau đi ra ngoài rửa sạch tang thi.”
Cây búa trong lòng giật mình, “Chính là Lục ca, em……”
“Ừ?” Ánh mắt của Lục ca sắc bén quét tới, “Mày không nghĩ đi?”
Cây búa chợt nhớ tới lúc nhập quân vào hội của Lục ca kia, Lục ca nói qua, hắn ở nơi này không nuôi phế vật, mỗi người đều phải đi ra ngoài gϊếŧ tang thi. Lúc ban đầu cây búa cũng nơm nớp lo sợ cùng bọn họ đi ra ngoài gϊếŧ qua vài lần tang thi, có một lần tang thi quá nhiều, bọn họ bị tang thi đuổi theo mấy con phố, nhưng mà nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, đường phía trước bị xe ngăn chặn, bọn họ cần phải xuống xe chạy trốn.
Trong quá trình chạy trốn, cây búa thiếu chút nữa bị dọa đến mất lá gan, hơn nữa hắn còn bị tang thi cào đến, tuy rằng cuối cùng may mắn thức tỉnh phương diện dị năng thị giác, nhưng mà sau khi có dị năng, cây búa cả người lâng lâng lên, không bao giờ nguyện ý đi ra ngoài gϊếŧ tang thi.
Ngay từ đầu lão đại cũng chưa nói cái gì, nhưng dần dần có người bất mãn, các dị năng giả khác đều phải đi ra ngoài gϊếŧ tang thi, dựa vào cái gì chỉ có hắn là ngoại lệ, bởi vậy Hải Dương những người này mới có thể cố ý nhằm vào hắn như vậy.
Cây búa cảm thấy Lục ca liếc mắt một cái phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm hắn, trong lòng hắn thầm hận, trong miệng lại nói: “Em ngày mai liền theo chân bọn họ đi ra ngoài.”
Thấy Lục ca không nói cái gì nữa, cây búa liền mang theo cảm xúc căm giận cùng bất mãn về bách hóa.
Cây búa vừa đi, một nữ nhân mặc áo khoác lông chồn từ phía sau cửa đi ra, thân thể nàng mềm mại không xương dựa vào ở trong lồng ngực Lục ca, thanh âm ngọt ngào nói: “Lục ca, muốn em đi giáo huấn hắn hay không?”
Thần sắc Lục ca lãnh đạm kéo tay nữ nhân xuống, “Đưa chút giáo huấn nho nhỏ là được, đừng đem người gϊếŧ chết.”
Nữ nhân che miệng, “Ha ha ha” nở nụ cười, “Ngài yên tâm, em biết đúng mực.”
Một lát sau, nữ nhân lại nhăn nhăn mày, “Thanh Bình Lộ bên kia là có chuyện như thế nào? Lục ca anh biết rõ……” Nói đến đây, nữ nhân mang theo sự hàm hồ nói, “Như thế nào còn để nhóm người Đại Phi qua đó?”
Lục ca đẩy nữ nhân ra, “Biết Trì Nghiễm kia là dị năng giả thì như thế nào? Đại Phi bọn họ ngày thường không phục quản giáo, tôi vốn định cho bọn hắn một giáo huấn nhỏ, ai biết Đại Phi bọn họ đem người đắc tội quá mức, làm Trì Nghiễm tên kia tình nguyện đắc tội chúng ta, cũng muốn đem người gϊếŧ, xem ra Trì Nghiễm kia không thể để lại.” Nơi đó chính là có vật tư của toàn bộ phố, tuy rằng bọn họ hiện tại không thiếu vật tư, ở mạt thế rất nhiều vật tư đều là vô pháp sản xuất lại, bọn họ nếu muốn phát triển lớn mạnh, thì có thêm vật tư nhiều bao nhiêu bọn họ cũng có thể nuốt trôi.
Nữ nhân còn muốn nói cái gì nữa, đúng lúc này, một người che lại cánh tay đang đầy máu, té ngã lộn nhào chạy về tới đây, “Lục ca! Tang thi mạnh lên, người chúng ta tất cả đều không còn……”
Sắc mặt Lục ca nháy mắt lạnh băng như sương, hôm nay trong đội ngũ bọn họ phái ra đi rửa sạch tang thi có vài người là dị năng giả, toàn quân lại bị diệt, Lục ca không thể nói là không tức giận.
“Hô hô”, đột nhiên người nọ nhảy lên, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được vọt tới trước mặt nữ nhân.
Chợt thấy mặt người nọ màu trắng xanh, tròng mắt lồi ra bên ngoài, khóe miệng không ngừng tràn ra nước bọt, hé miệng đang muốn cắn nữ nhân, nữ nhân mất khống chế mà hét lên, “A! Hắn biến thành tang thi.”
Lục ca cũng sửng sốt, hắn bắt lấy bả vai nữ nhân, đem nàng kéo lại đây.
Người sống sót trong bách hóa nghe được tiếng thét chói tai, nhanh chóng đuổi tới đây, khi bọn hắn thấy rõ mặt của tang thi, tất cả mọi người đều chấn kinh rồi, “Là Huy Tử!” Đến Huy Tử cũng biến thành tang thi, như vậy những người khác ở đâu? Chỉ một thoáng thôi có một trận khủng hoảng từ dưới đáy lòng bọn họ nhảy lên.
Nhưng mà lúc này cũng không phải thời điểm để ngây người, tang thi một kích không trúng, nó lấy tốc độ cực nhanh chụp vào Lục ca, mắt thấy móng tay đen nhánh liền phải cắt qua mặt của Lục ca.
Lôi điện 'Bùm bùm' từ trên tay Lục ca phát ra, tang thi bị điện giật run lên.
Lục ca không đợi tang thi phản ứng lại, lập tức phóng xuất ra một đạo lôi cầu, nện ở trên đầu tang thi.
Nữ nhân vừa rồi còn đang hoa dung thất sắc, ánh mắt chợt âm ngoan liên tiếp phát ra lưỡi dao gió, đánh vào trên cái ót của tang thi.
Vài giây sau, tang thi phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Mọi người còn chưa từng thở ra một hơi, cây búa thần sắc hoảng loạn lại chạy tới, mệt đến thở hổn hển nói: “Lục ca không tốt rồi, em vừa nhìn thấy, đường Mai Hà bên kia, ước chừng có mấy trăm con tang thi đang hướng bách hóa chạy lại đây!”
Hướng Nam Xuyên nhìn quanh gian siêu thị nhỏ của anh, nhìn ra chỉ xây dựng được thêm mười mét vuông, trong miệng anh tấm tắc nói: “Tôi nói này 1314, công ty các người như thế nào lại bủn xỉn như vậy, tôi đi ra ngoài đều ngượng ngùng nói gian cửa hàng này là siêu thị, địa phương nhỏ như vậy, còn chưa có lớn bằng WC nhà tôi.”
Hệ thống quỷ dị trầm mặc vài giây, “Cậu không phát hiện tên của cửa hàng sao?”
Hướng Nam Xuyên: “Cái gì mà tên của cửa hàng?” Anh hồ nghi đi ra ngoài siêu thị, hướng trên mặt cửa nhìn nhìn, chỉ thấy treo một cái chiêu bài nhỏ, mặt trên viết: Cửa hàng trái cây tiện lợi!
Hướng Nam Xuyên: “……”
Hướng Nam Xuyên yên lặng đi trở về siêu thị, yên lặng mở giao diện cửa hàng nhập hàng.
Trước mắt anh có 763 đồng vàng, quả xoài có giá nhập hàng là một đồng vàng, anh mua 300 quả táo, một trăm quả quýt, 300 quả xoài, tiêu mất 700 đồng vàng, dư lại 63 đồng vàng anh để lưu trữ lại.
“Đô đô ——” Xe tải màu vàng nhỏ quen thuộc lại lần nữa ngừng ở cửa, lần này Trì Nghiễm không ở đây, Hướng Nam Xuyên đến bê vào cũng lười đến mức không làm, trực tiếp đem mấy cái rương trái cây thu vào kho hàng.
Thân ảnh Tiểu Nhẫn “Xoát xoát xoát” chợt lóe, mấy cái kệ để hàng trống rỗng trong nháy mắt tràn đầy.
“Làm không tồi.” Hướng Nam Xuyên khích lệ một tiếng, thuận tay cầm một quả xoài, đột nhiên anh nhớ tới cái gì, đi ra siêu thị, xem nhẹ những người sống sót ngoài cửa đang nhìn chằm chằm anh kinh nghi bất định, anh hướng về phía cửa hàng nữ trang đối diện hô, “Soái ca, muốn mua trái cây không?”
Một lát sau, Trì Nghiễm đã thay đổi một thân quần áo ngụy trang, đi một đôi bốt từ trong tiệm đi ra, trên tay hắn mang theo bao tay cũng đổi thành màu đen, mày kiếm mắt sáng, nguyên bản khí chất hắn lạnh nhạt, lại càng thêm vài phần ngạnh lãng. Hướng Nam Xuyên xa xa nhìn hắn huýt sáo một cái, “Quá khốc, bộ quần áo này có còn hay không, cho tôi một bộ.”
Trì Nghiễm gật đầu, “Chờ một lát.” Nói xong liền đi vào lấy quần áo.
“Tôi cùng anh cùng đi đi.” Hướng Nam Xuyên chờ không kịp, chạy chậm đi qua, anh giương mắt đánh giá cửa hàng trước mắt, ngạc nhiên nói, “Đây không phải là cửa hàng quần áo nữ sao? Như thế nào còn bán quần áo nam?”
Thanh âm Trì Nghiễm đạm mạc nói: “Không phải, lầu ba có bán quần áo nam.”
“Anh không nói tôi thật đúng là không biết.” Hướng Nam Xuyên cười cười, “Tôi nguyên bản tính toán đi ra ngoài tìm vài món quần áo mặc.”
Hướng Nam Xuyên ném siêu thị xuống liền đi như vậy rồi, khiến cho người sống sót bên ngoài lại ngo ngoe rục rịch, bọn họ muốn đi vào, lại sợ hãi nam nhân quỷ dị trong tiệm kia, hơn nữa đáy lòng bọn họ vẫn có điều hoài nghi, đường phố phía trước bị tắc xe, vậy chiếc xe tải nhỏ màu vàng là như thế nào tới đây? Nhưng tham lam là ma quỷ, lợi ích luôn khiến người khác điên cuồng, cho đến khi thân ảnh của Hướng Nam Xuyên biến mất ở trong cửa hàng nữ trang, một ít người sống sót lén lút đi vào siêu thị……
Hướng Nam Xuyên cảm ứng được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi có ý cười châm chọc.
Góc lầu một ở vị trí dựa tường, mười mấy người không có hai chân bị quần áo trói lên, trong miệng cũng bị tắc, nhìn Trì Nghiễm đi tới, bọn họ kích động giãy giụa lên, “Ngô ngô ngô……” Nước mắt cùng nước mũi bay tứ tung trên mặt, nhìn qua có chút ghê tởm.
Hướng Nam Xuyên ghét bỏ quay đầu lại, anh hỏi Trì Nghiễm, “Anh là cố ý thả tên côn đồ kia rời đi? Muốn ra oai phủ đầu cho bọn hắn?”
Trì Nghiễm không tỏ ý kiến, trong mắt hắn không có cảm xúc chút nào liếc mắt nhìn những tên côn đồ này một cái, lại dẫn Hướng Nam Xuyên đi đến lầu ba. Thời điểm lên cầu thang, tiếng nói hắn hơi trầm thấp nói: “Vị Lục ca kia lòng dạ rất sâu, nếu dễ dàng thả bọn họ trở về như vậy, đại khái đợi không đến ngày hôm nay bọn họ liền sẽ phái người tới đây chiếm cứ con phố này, nếu đã như vậy thì trực tiếp dùng thủ đoạn uy hiếp bọn họ một phen.”
Hướng Nam Xuyên sau khi nghe xong, nghiêng con mắt nhìn hắn, “Nói như vậy Lục ca kia sẽ càng thêm kiêng kị anh, thậm chí còn sẽ cảm thấy hẳn là nên đem anh diệt trừ đi cho sảng khoái.”
Trì Nghiễm nói: “Hắn phỏng chừng phân thân ra cũng không rảnh.”
“A?”
Trì Nghiễm lời ít mà ý nhiều nói: “Tang thi đã tiến hóa.” Hắn ở bách hóa ngốc qua một ít ngày, rõ ràng Lục ca mỗi ngày đều sẽ phái ra một đội người đi phụ cận gϊếŧ tang thi, thuận tiện thu thập vật tư.
Xung quanh bách hóa tang thi không sai biệt lắm đã bị bọn họ rửa sạch rồi, tất nhiên sẽ không phát hiện ra tối hôm qua tang thi có dị tượng, cũng sẽ không có bất luận sự chuẩn bị gì, cho nên hôm nay phái người đi rất có khả năng sẽ có đi mà không có về.
Trì Nghiễm đoán được điểm này, lại không đoán được tình huống lúc này ở bách hóa so với tưởng tượng của hắn còn muốn đáng sợ hơn, các tang thi phá tan phòng tuyến bên ngoài của bách hóa, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi liền vọt vào đây.
Trong bách hóa trừ bỏ Lục ca cùng một ít thủ hạ, còn có mấy trăm người sống sót tiến vào đây đầu quân, bọn họ kinh hoảng chạy trốn lên trên lầu, có chút chạy chậm, rất mau bị tang thi đuổi theo, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên không ngừng phát ra, tử thương thảm trọng.
Đám người Lục ca thối lui đến tầng bảy, đi lên nữa chính là tầng cao nhất, Lục ca nhanh chóng quyết định, “Toàn bộ người đi lên tầng cao nhất, dị năng giả cản lại ở phía sau, dị năng giả thổ hệ phong bế cửa thang lầu.”