Chương 19.

Một chiêu vừa rồi kia đã hao hết dị năng của Lục ca, phóng ra lôi điện đã vượt qua khả năng chịu đựng của hắn, thân mình hắn lung lay sắp đổ, biểu tình thống khổ khó nhịn, hắn cảm giác năng lượng trong cơ thể càng trở nên thêm mãnh liệt cuồng bạo, giống như có một cỗ lực lượng muốn lao ra khỏi cơ thể.

Nếu không phải là thời khắc nguy cấp như thế này, Lục ca có lẽ sẽ phát hiện năng lượng trong cơ thể của mình có biến hóa, rõ ràng là dấu hiện dị năng muốn thăng cấp.

Bóng dáng Trì Nghiễm trước mắt trở nên mơ hồ không rõ, mà đại não hắn lại vô cùng thanh minh, hắn thấy Trì Nghiễm đi bước một về phía hắn, tiếng bước chân trầm ổn mà lại có tiết tấu, phảng phất như là đang gọi Tử Thần, đem hắn kéo vào trong vực sâu.

Lục ca kéo kéo khóe miệng, hơi thở nặng nề, lớn tiếng nở nụ cười.

Hắn sao có thể nhanh như vậy liền chết, lúc mạt thế bùng nổ hắn thức tỉnh được dị năng lôi hệ cường đại nhất, rõ ràng hắn sẽ trở thành bá chủ một phương, được vạn người sùng bái.

Lục ca cảm thấy trước mắt mình xuất hiện ảo giác, hắn thấy chính mình bị rất nhiều người vây quanh, đi vào một tòa thành, ánh mắt tất cả mọi người mang theo kính sợ nhìn hắn. . . . .

Trì Nghiễm nhận thấy được trạng thái của Lục ca không đúng, hắn dù sao cũng đã trải qua, đây là muốn thăng cấp.

Hắn phất tay tạo ra một đạo hỏa long, hỏa long đụng phải Lục ca, bụng của Lục ca phảng phất có cái gì đó mở tung, vang “Đùng” một tiếng, vài đạo lam quang rất nhỏ chợt lóe qua. Lục ca phun ra một búng máu, nháy mắt phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hắn âm lãnh nhìn Trì Nghiễm, dường như muốn đem bộ dáng Trì Nghiễm gắt gao ghi tạc trong đầu, “Tôi. . .” Hắn vừa mở miệng, lại phun ra một búng máu.

Trì Nghiễm ra tay tốc độ nhanh như tia chớp, liệt hỏa hừng hực ở trong tay, xuyên qua trái tim của Lục ca, thần sắc Lục ca cứng đờ lại, ánh mắt dần dần tán loạn.

Trì Nghiễm ném xuống một đoàn hỏa cầu, đem thi thể Lục ca thiêu đốt.

Làm xong chuyện này, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, chỉ thấy lầu ba khói đặc cuồn cuộn, trên tầng lầu đều muốn thiêu cháy, sắc mặt hắn lạnh lùng đi vào trong tiệm, bên trong có rất nhiều người chạy vọt ra, Trì Nghiễm thuận tay giữ chặt một người, “Hướng Nam Xuyên đâu?”

Người nọ thấy là Trì Nghiễm, đang muốn nói chuyện, lúc này hắn cảm giác được đùi giống như bị bỏng, hắn lúc này mới chú ý tới góc áo cháy của mình, hắn nhanh chóng dập tắt lửa, “Cửa hàng trưởng hình như còn ở trên lầu ba.”

Trì Nghiễm bước nhanh xông lên cầu thang.

Lầu ba đã biến thành một mảnh biển lửa, mập mạp đỡ Hướng Nam Xuyên, hai người thất tha thất thểu trốn đến chỗ cầu thang, một nữ nhân tóc ngắn đuổi gϊếŧ ở phía sau bọn họ.

Hướng Nam Xuyên chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, đôi mắt bị khói đặc che kín, một trận đau đớn, anh che lại miệng và mũi, cố tình dị năng giả lực lượng kia đuổi theo anh không bỏ.

Chẳng lẽ anh phải chết ở chỗ này? Hướng Nam Xuyên rất muốn chửi bậy, người này thật đúng là âm hồn không tan a.

Năm phút đồng hồ trước, Trì Nghiễm yểm hộ anh rời đi, anh mới vừa đi xuống cầu thang, đột nhiên anh nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của mập mạp, Hướng Nam Xuyên lập tức xoay người chạy đến chỗ thanh âm phát ra, liền thấy mập mạp thể trọng hơn hai trăm cân bị một nữ nhân nhỏ xinh cao cao đè lên, đang muốn đánh xuống.

Hướng Nam Xuyên lập tức giật mình chấn động, nữ nhân mạnh mẽ này là ai, anh vội vàng sử dụng dị năng với nữ nhân, động tác người nọ thong thả xuống, Hướng Nam Xuyên chạy nhanh đi cứu mập mạp.

Lúc trước đối phó với dị năng giả tốc độ, dị năng của Hướng Nam Xuyên đã tiêu hao hơn phân nửa, hơn nữa nữ nhân này là dị năng giả lực lượng, sức lực phi thường lớn, khi Hướng Nam Xuyên dùng thời gian trói buộc nàng, nàng rất mau liền dựa vào ý chí mà tránh thoát, thế cho nên Hướng Nam Xuyên chỉ có thể vây khốn nàng trong chốc lát, tranh thủ thời gian chạy trốn.

Mấy mét phía trước chính là cầu thang, đúng lúc này, cái đèn treo trên đầu “Bang” một tiếng nện ở trước mặt hai người, mập mạp đỡ Hướng Nam Xuyên khẩn cấp dừng lại, vừa mới dừng lại, dị năng giả lực lượng đã đuổi theo, nắm tay nàng hung hăng đánh tới đây, thân hình mập mạp to như vậy mà đột nhiên ngã nhào về phía trước, còn kéo Hướng Nam Xuyên lăn trên mặt đất.

Cái gáy của Hướng Nam Xuyên đập trên mặt đất, “Đông” một tiếng, Hướng Nam Xuyên đau đến mặt mũi trắng bệch.

Hơi trì hoãn một chút, lửa liền lan tràn đến cầu thang, trong chớp mắt liền đem toàn bộ cầu thang nuốt sống, thế lửa vẫn còn luôn kéo dài xuống lầu hai.

Hướng Nam Xuyên lăn đến váng đầu hoa mắt, anh túm chặt lan can, nói với mập mạp: “Nhảy xuống đi.”

Mập mạp không nói hai lời, mang theo Hướng Nam Xuyên nhảy xuống lầu hai, Hướng Nam Xuyên hao hết chút dị năng cuối cùng để giảm tốc độ hai người rơi xuống.

Hai người ngã xuống mặt đất, Hướng Nam Xuyên nhanh chóng bò dậy, anh đẩy đẩy mập mạp, “Đi mau.”

Vào lúc bọn họ vừa chạm đất kia, nữ nhân đã nhảy theo xuống lầu hai, nàng chợt quát một tiếng, nắm tay nghênh diện đánh tới.

Mập mạp không hề nghĩ ngợi, hắn xoay người dùng thân thể cao lớn của mình bảo vệ Hướng Nam Xuyên, dùng cái lưng ngăn trở công kích, một tiếng xương cốt đứt gãy thanh thúy vang lên, mập mạp đau đến kêu thảm thiết ra tiếng, “Ai nha má ơi!”

Biểu tình Hướng Nam Xuyên phức tạp, anh không nghĩ tới mập mạp tình nguyện lựa chọn hy sinh chính mình cũng muốn bảo hộ anh, đây cũng là một phần ân cứu mạng, Hướng Nam Xuyên chính thức tiếp nhận mập mạp, “Mập mạp, anh không sao chứ?”

Mập mạp trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, trong ánh mắt phản chiếu ánh sáng ngọn lửa hắt vào, hắn đứt quãng mà nói: “Còn, còn chưa có chết.”

“Hướng Nam Xuyên!” Một thanh âm trầm thấp xuyên qua khói đặc truyền tới.

Là Trì Nghiễm!

“Tôi ở. . . . Khụ khụ. . . . . Tôi ở chỗ này.” Hướng Nam Xuyên lại hít phải một ngụm khói đặc, tầm mắt mơ hồ xuất hiện thân ảnh cao dài của Trì Nghiễm.

“Cô ta là dị năng giả lực lượng!”

Nữ nhân nhấc lên cái ghế sô pha bên cạnh, quăng tới chỗ bọn họ, Trì Nghiễm giơ tay làm một động tác, hắn lắc mình né tránh ghế sô pha, gia tốc vọt tới trước mặt nữ nhân, nhấc chân đá lên. Nữ nhân nâng hai tay ngăn cản, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất.

Nữ nhân trở tay bắt lấy cổ chân Trì Nghiễm, muốn đem hắn ném xuống lầu.

Chân phải Trì Nghiễm đảo qua, đầu nữ nhân bị hắn đá đến một bên.

Trong miệng Hướng Nam Xuyên “Tấm tắc” hai tiếng, thật là không biết thương hương tiếc ngọc.

Tuy rằng nghĩ như vậy, hai mắt Hướng Nam Xuyên ngưng lại, anh la lớn: “Trì Nghiễm, chính là hiện tại!”

Theo giọng nói của anh rơi xuống đất, động tác nữ nhân ngừng lại trong một chớp mắt, Trì Nghiễm vứt ra hỏa cầu, ngọn lửa bao quanh đem nữ nhân khóa tại bên trong, nữ nhân trong nháy mắt bị thiêu thành tro cốt.

Hướng Nam Xuyên nằm trên mặt đất, cảm giác cả người không còn sức lực, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng của Mộ Đông kêu gọi, “Đội trưởng! Cửa hàng trưởng! Hai người ở chỗ này sao?”

Mộ Đông chạy tới, hắn cùng Trì Nghiễm đỡ mập mạp, Hướng Nam Xuyên đem đầu chôn ở trong lồng ngực Trì Nghiễm, mấy người lao ra khỏi cửa hàng nữ trang.

Khi bọn họ vừa đi ra khỏi cửa hàng nữ trang, trần nhà lầu hai liền ầm ầm sập xuống, bắn ra tia lửa đến ống quần của Hướng Nam Xuyên, Hướng Nam Xuyên dậm dậm chân, thật sâu hít một ngụm khí lạnh.

Khuôn mặt mập mạp càng lúc càng trắng bệch, hắn suy yếu nói: “Tôi khả năng sống không nổi nữa, Mộ Đông cậu phải sống cho tốt.”

Mộ Đông nắm tay mập mạp, dị năng không ngừng truyền qua, hắn đánh gãy lời nói của mập mạp, “Béo ca anh đừng nói chuyện, tiết kiệm chút sức lực đi.”

Đầu Hướng Nam Xuyên đau đến muốn nứt, anh đỡ cái trán, rêи ɾỉ nói: “Mộ Đông mau chữa cho tôi, tôi thở không nổi.”

Mộ Đông đầu đầy hắc tuyến, bất quá nhìn sắc mặt Hướng Nam Xuyên khó coi đến cực điểm, hắn bận rộn lo lắng chuyển vận cho Hướng Nam Xuyên một ít dị năng, rất nhanh sắc mặt Hướng Nam Xuyên dần dần hồng nhuận hơn.

Cho đến khi tính mạng mập mạp không còn có gì nguy hiểm, mấy người mới nâng đến hiệu sách đối diện.

Cửa hàng nữ trang phía sau bọn họ bị lửa lớn nuốt hết, Trì Nghiễm đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hướng Nam Xuyên hỏi: “Như thế nào?”

Trì Nghiễm lắc đầu, “Không có gì.” Người râu ria thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện