Chương 17.
Trì Nghiễm tựa hồ nhìn ra Hướng Nam Xuyên đang sợ hãi, hắn trở tay cầm tay Hướng Nam Xuyên, một cái tay khác vỗ nhẹ phía sau lưng anh, mang theo ý vị trấn an nói: “Đừng có gấp, chậm rãi nói.”
Hướng Nam Xuyên bình phục cảm xúc, nơi này có nhiều người nhiều miệng, không phải là địa phương tiện nói chuyện, anh đứng lên, “Đi vào siêu thị tôi.”
Trì Nghiễm mặc lại áo khoác, hắn lo lắng Hướng Nam Xuyên nhìn không rõ đường, ở đầu ngón tay bốc lên một tia lửa, chiếu sáng cho anh.
Nhìn thấy Trì Nghiễm có hành động tri kỷ như vậy, cơn sợ hãi mà Hướng Nam Xuyên vừa mới ở “Trong mộng” cảm nhận được tiêu tán đi không ít.
Hai người có động tĩnh quá lớn, Mộ Đông bị đánh thức, hắn xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng nói: “Cửa hàng trưởng, hai người đi đâu vậy?”
Ngữ khí Hướng Nam Xuyên bình thường, không có gì biến hóa, “Tôi có chút đói bụng, đi xuống dưới lầu tìm đồ ăn, cậu muốn ăn không? Tôi mang quả táo cho cậu.”
Mộ Đông nói: “Vậy tốt, lần sau tôi trả đồng vàng cho cậu.”
Thanh âm mập mạp sâu kín vang lên, “Cửa hàng trưởng mang hai quả xoài cho tôi nữa.”
“Ách, được.”
Những người khác cũng muốn Hướng Nam Xuyên mang đồ ăn trở về đây, lại ngượng ngùng không mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đi xuống lầu.
Vào siêu thị, sắc mặt Hướng Nam Xuyên liền trở nên ngưng trọng, “Tôi hoài nghi ở chỗ chúng ta có phản đồ.” Thời gian cấp bách, anh đem tình huống ở “Trong mộng” nhìn thấy nói ra một lần.
Trì Nghiễm nhíu nhíu mày, “Là do tôi sơ sẩy.”
Hướng Nam Xuyên nói: “Không liên quan đến chuyện của anh.” Rốt cuộc ai cũng không nghĩ tới còn có người muốn đầu nhập vào nhóm Lục ca hung bạo, nếu đổi lại là thời đại hòa bình, phỏng chừng ai cũng sẽ tránh như tránh rắn rết.
Bất quá Lục ca bọn họ cũng không có đoán trước được Hướng Nam Xuyên có dị năng thời gian, trước một bước nhìn thấy quỷ kế của bọn họ. Chuyện này khiến Hướng Nam Xuyên cảm thấy vô cùng may mắn dị năng mà chính mình thức tỉnh được chính là thời gian, mà không phải là những dị năng công kích khác.
Rốt cuộc ai sẽ là phản đồ? Hướng Nam Xuyên ở trong đầu nhớ lại một chút khuôn mặt mỗi người, trừ bỏ hai người bọn họ cùng nam nhân mặc tây trang, ở trong hiệu sách có đến 36 người sống sót, làm Hướng Nam Xuyên có ấn tượng sâu nhất chính là năm nhân viên ở tiệm lẩu, cùng với nam nhân văn nhã đã từng tới siêu thị mua trái cây, Hướng Nam Xuyên mơ hồ nhớ rõ hắn kêu là “Chung Hạc Sinh”, còn có một tiểu tử ngày đó bạn gái bị biến thành tang thi, những người còn lại khác Hướng Nam Xuyên cơ bản không có ấn tượng gì, chỉ nhớ được mặt, tên không nhớ rõ.
Trong những người này, Mộ Đông là người đầu tiên không có khả năng là phản đồ nhất, khả năng mập mạp là phản đồ cũng không lớn, tất cả những người còn lại đều có hiềm nghi.
Trì Nghiễm kéo tay anh, Hướng Nam Xuyên nghi hoặc nhìn qua, còn tưởng rằng hắn muốn làm cái gì, chỉ thấy Trì Nghiễm dùng đồng hồ hắn nhìn thời gian.
“10 giờ 50 phút.”
Trong lòng Hướng Nam Xuyên lộp bộp một chút, không còn thời gian nữa rồi.
Trì Nghiễm trấn định tự nhiên nói: “Chúng ta trở về bắt người để lộ bí mật đi.”
Lúc này Trì Nghiễm phảng phất có một loại tự tin hết thảy đều nắm giữ được, Hướng Nam Xuyên không hiểu vì sao tin tưởng, hắn nhất định có thể bắt được phản đồ.
Hai người lại một lần nữa trở về hiệu sách, Trì Nghiễm chuyển được nguồn điện, một chiếc đèn duy nhất ở hiệu sách sáng lên, dưới ánh đèn chói mắt, đôi mắt mọi người nheo lại, khẩn trương nói: “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”
Thanh âm lạnh lùng của Trì Nghiễm vang lên, “Đem toàn bộ người đang ngủ đánh thức.”
Mọi người cứ việc nghi hoặc, nhưng vẫn nghe chỉ thị từ Trì Nghiễm, đem những người khác đánh thức dậy.
Chờ toàn bộ người tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén của Trì Nghiễm đảo qua mỗi một khuôn mặt, “Có người đem kế hoạch của chúng ta tiết lộ ra ngoài.”
Mọi người tức khắc ồ lên, ánh mắt phòng bị nhìn kỹ người bên cạnh, tưởng tượng đến người bên cạnh chính mình rất có khả năng bán đứng bọn họ, mọi người không khỏi sởn tóc gáy.
“Buổi chiều đã có ai đơn độc rời đi, chủ động đứng lên.”
Lúc này, một người trong tiệm lẩu sợ hãi đứng lên, Hướng Nam Xuyên nhớ rõ cô gái này kêu là Trần Tuyết, tuổi không lớn, toàn là dựa vào người của tiệm lẩu che chở mới sống tới tận bây giờ.
Trần Tuyết thấp thỏm bất an nắm chặt bàn tay, “Chiều nay lúc làm cung nỏ, Béo ca nói keo nước 502 không đủ, tôi liền đi đến đồ điện thành tìm keo nước.”
“Rời đi bao lâu?”
“Tôi không nhớ rõ, đại khái không đến nửa giờ.”
Tiếp theo đó lục tục có người đứng lên, thừa nhận chính mình đã từng rời đi, bất quá rời đi không đến nửa giờ liền trở lại.
Hướng Nam Xuyên trong lúc nhất thời cũng phân biệt không ra rốt cuộc ai đang nói dối, anh quay đầu muốn nói với Trì Nghiễm cái gì đó, lại thấy tầm mắt hắn dừng ở trên người nam nhân có sẹo trên mặt vừa nói xong.
Hướng Nam Xuyên mắt lạnh đánh giá người này, đối phương ước chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo hàm hậu thành thật, Hướng Nam Xuyên nhớ rõ người này trầm mặc ít lời, rất ít khi cùng người khác tiếp xúc, lúc đánh tang thi luôn là tránh ở đằng sau mọi người, khiến cho không ít người oán giận với hắn, bởi vì hai ngày nay có việc ở Cảnh Hoa Tiểu Khu, mới chưa kịp xử lý hắn.
Ước chừng phát hiện ra tầm mắt của anh, nam nhân co rúm lại một chút, theo bản năng sờ sờ vết sẹo bên mặt trái, cúi đầu cố ý tránh đi tầm mắt Hướng Nam Xuyên.
Lúc này, Hướng Nam Xuyên nghe thấy Trì Nghiễm hỏi người nọ, “Buổi chiều đã đi nơi nào?”
Nam nhân vội vàng nói: “Buổi chiều nay tôi thật là đi đến tiệm thuốc, mấy ngày nay bệnh phong thấp tái phát, eo đau, tôi đi tìm thuốc, không tin tôi đem thuốc cho cậu xem.” Nam nhân xoay người ở trên giường đệm của chính mình sờ soạng.
“Không cần tìm nữa, cậu giải thích một chút, vôi trên ống quần cậu là ở đâu dính phải.”
Nam nhân thân thể cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn vôi không cẩn thận dính lên trên ống quần, sắc mặt chợt thay đổi.
Hướng Nam Xuyên nháy mắt phản ứng lại, bên ngoài bên trong Cảnh Hoa Tiểu Khu có rất nhiều cây, trước khi mạt thế bùng nổ, Tây Châu sắp tiến vào mùa đông, trên thân cây trong tiểu khu có vôi, mà nam nhân này đại khái là nóng lòng muốn đem tin tức truyền đi ra ngoài, thậm chí không có lưu ý đến, khi chính mình leo lên leo xuống thân cây, ống quần dính phải vôi.
“Triệu Cần, thế nhưng là do anh bán đứng chúng tôi!” Một người sống sót chỉ vào nam nhân mắng to.
Nếu đã bị phát hiện, Triệu Cần đơn giản không cần ngụy trang nữa, khuôn mặt nguyên bản hàm hậu của hắn trở nên hung ác hơn, “Các người biết cái rắm gì, Lục ca bọn họ có súng! Chúng ta có cái gì?! Các người lại làm cung nỏ? Nơi nào có thể đấu với bọn họ, tôi mới không muốn cùng các người cùng nhau chịu chết!”
Súng? Người ở đây đừng nói là sờ qua, rất nhiều người cũng chưa được thấy, khi biết đám người Lục ca có súng, mọi người không nhịn được hoảng loạn lên.
Hướng Nam Xuyên hỏi: “Anh như thế nào biết được đám người Lục ca có súng?”
Triệu Cần trong mắt lập loè ánh sáng cuồng nhiệt, “Lục ca là bọn rắn độc ở vùng này, đến cảnh sát cũng sợ hắn ba phần, ở Tây Châu có ai không biết bản lĩnh thật của Lục ca.”
Thấy ánh mắt mọi người khiếp sợ, Triệu Cần đột nhiên hung bạo, hắn bắt lấy bả vai bên trái của Trần Tuyết, cầm con dao trên tay để xuống yết hầu Trần Tuyết, “Các người mau lui về phía sau, thả tôi đi, bằng không tôi liền gϊếŧ chết cô ta.”
Trần Tuyết sợ tới mức bả vai run rẩy không ngừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng nhìn Trì Nghiễm xin giúp đỡ, đôi môi run run nói: “Cứu tôi!”
Ánh mắt Hướng Nam Xuyên ngưng lại, động tác Triệu Cần trở nên thong thả một cách quỷ dị, giống như là người máy bị đóng băng, động tác chậm dần. Mộ Đông thấy thế, chạy nhanh đem Trần Tuyết kéo trở về.
Lúc này Hướng Nam Xuyên nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của mình nói: “Được rồi, không cần lại cùng hắn ta vô nghĩa, gϊếŧ đi.”
Trên tay Trì Nghiễm “Đằng” một cái, bốc lên hỏa cầu lớn nhỏ bằng nắm tay, mọi người nhớ tới tên côn đồ ngày đó, bị Trì Nghiễm phát ra hỏa long xuyên tim mà chết, tức khắc ánh mắt nhìn về phía Trì Nghiễm càng thêm kính sợ.
Triệu Cần không kịp kêu lên tiếng thảm thiết, liền chết ở dưới hỏa cầu.
11 giờ đúng.
“Chúng ta trực tiếp đi đến đối diện.”
Đối diện với cửa hàng nữ trang vẫn một mảnh đen nhánh, ai cũng không xác định được có người ẩn núp ở bên trong hay không, Trì Nghiễm làm đội trưởng, khẳng định muốn dẫn đầu tiến vào, Hướng Nam Xuyên lén lút từ trong kho hàng lấy ra thuốc ẩn thân, ngửa đầu uống xong, nói: “Tôi đi vào, mọi người ở bên ngoài nghe tôi ám hiệu hành sự.”
Không đợi Trì Nghiễm mở miệng, anh đi nhanh bước vào trong tiệm nữ trang, thấy bóng dáng Hướng Nam Xuyên nháy mắt đã biến mất không thấy, đồng tử của Trì Nghiễm đột nhiên co rụt lại.
Hướng Nam Xuyên bên này bước chân đi rất nhẹ, rất cẩn thận mà sờ soạng chỗ đi tới, tuy rằng đã dùng thuốc ẩn thân, nhưng trong tiệm tối lửa tắt đèn, căn bản nhìn không thấy rõ đường, ít nhiều gì anh cũng là dị năng giả, thị lực so với người bình thường tốt hơn một chút, đại khái có thể thấy rõ ràng hình dáng đồ vật.
Anh lặng yên không một tiếng động đi lên lầu hai, đột nhiên bước chân anh tạm dừng lại, anh nghe được bên phải truyền đến tiếng hít thở, nơi này có người.
Hướng Nam Xuyên lấy ra dao gọt hoa quả hộ thân mà Trì Nghiễm cho anh, không một tiếng động đi đến gần người kia, sau đó Hướng Nam Xuyên bỗng nhiên ra tay, che lại miệng hắn, dao gọt hoa quả hung hăng xẹt qua cổ người nọ.
Máu ấm áp bắn đến trên mặt Hướng Nam Xuyên, Hướng Nam Xuyên hơi hoảng hốt một chút, tay anh vẫn gắt gao che lại miệng người nọ, không cho hắn phát ra âm thanh. Cho đến khi người nọ không hề giãy giụa nữa, Hướng Nam Xuyên mới cúi đầu đưa ngón tay thăm dò hơi thở hắn, chỉ thấy đôi mắt người nọ lồi ra, ánh mắt kia, phảng phất còn dừng lại ở khoảnh khắc kinh sợ trước khi chết.
Hướng Nam Xuyên nhẹ nhàng đem thi thể người này đặt ở trên mặt đất, xoay người đi đến lầu ba, anh nghe không thấy bất cứ thanh âm gì, chỉ có tiếng trái tim của chính mình bùm bùm nhảy lên, càng là thời khắc khẩn trương, biểu tình của Hướng Nam Xuyên càng là đông lạnh.
Lầu ba cũng có một người, Hướng Nam Xuyên dùng phương pháp giống nhau gϊếŧ chết người kia.
Hướng Nam Xuyên giơ tay gõ gõ cửa sổ, ba tiếng, nói cho bọn họ anh ở lầu ba.
Nghe được ám chỉ của Hướng Nam Xuyên, bước chân Trì Nghiễm vội vàng đi vào trong tiệm, khi đi qua lầu hai, hắn nhìn thấy trên mặt đất có một khối thi thể vừa mới chết không lâu, hắn tạm dừng một giây, bước chân lại nhanh hơn đi lên lầu ba, phát hiện một khối thi thể nữa giống khối vừa nãy.
“Hướng Nam Xuyên?” Trì Nghiễm hô.
“Tôi ở chỗ này.” Thanh âm của Hướng Nam Xuyên thấp đến cơ hồ nghe không rõ, “Đừng bật đèn.” Một khi bật đèn, đám người Lục ca khẳng định sẽ phát hiện.
“Mọi người tìm địa phương trốn tốt đi.” Trì Nghiễm đối với người ở phía sau phân phó, sau đó hắn theo nơi thanh âm của Hướng Nam Xuyên phát ra, đi qua, “Hướng Nam Xuyên, cậu ở chỗ này sao?”
“Tôi ở chỗ này.”
Hai người ngồi ở chỗ góc tường, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Trì Nghiễm có thể cảm giác được hắn đang cùng Hướng Nam Xuyên dựa vào rất gần, nếu hắn có thể thấy, liền sẽ phát hiện bọn họ cơ hồ là vai dựa gần vai ngồi ở cùng nhau.
“Trì Nghiễm, tôi gϊếŧ người.”
Trì Nghiễm nghe ra, thanh âm của Hướng Nam Xuyên hàm chứa một tia yếu ớt không dễ phát hiện, ngữ khí Trì Nghiễm trầm ổn nói: “Tôi cũng gϊếŧ người.”
“Vậy thời điểm lần đầu tiên anh gϊếŧ người có sợ hãi không?”
Trì Nghiễm thẳng thắn nói: “Có một chút.”
Hướng Nam Xuyên kéo kéo khóe môi cứng đờ, “Nhìn không ra, bộ dáng anh ngày đó dùng hỏa long kia thật lãnh khốc.”
Trì Nghiễm bỗng nhiên nói: “Suỵt! Bọn họ đang lại đây, đừng lên tiếng.”
Trì Nghiễm vừa nói xong, Hướng Nam Xuyên liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, từ tiếng bước chân nghe ra, ước chừng là đám người Lục ca cảm thấy đã nắm chắc phần thắng lợi, bọn họ lần này mang người tới đây không nhiều lắm, đại khái hơn ba mươi người, bất quá bọn họ có súng.
Trong bóng tối, mọi người nắm chặt vũ khí trên tay, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, đến.
Hướng Nam Xuyên nắm tay Trì Nghiễm, ở trong lòng bàn tay hắn viết: Tôi đi! Hướng Nam Xuyên thu hồi dao gọt hoa quả, cầm mã tấu mà Trì Nghiễm đưa cho anh, chậm rãi tiếp cận cầu thang.