Chương 14.

Trước khi xuất phát, Hướng Nam Xuyên nhìn một đám đại nam nhân đeo túi rực rỡ đầy màu sắc của con gái, bộ dáng buồn cười kia, làm người khác nhịn không được muốn cười, bất quá lại nghĩ đến chính mình cũng đeo hai cái túi như vậy, so với bọn họ cũng không tốt hơn chút nào, khóe miệng anh tức khắc hướng xuống.

Càng tới gần ngã tư, mọi người càng cẩn thận, bọn họ rất cẩn thận trèo qua xe con đang tắc nghẽn ở giao lộ, mới vừa nhảy xuống xe, một người sống sót “A” một tiếng, sau đó kinh hoảng thất thố nhảy lên, hắn chỉ vào dưới chân, vẻ mặt đưa đám, “Đội trưởng, có tang thi!”

Nguyên lai là một con tang thi bị chặt đứt hai chân, đang nằm ở dưới chiếc xe, người sống sót kia nói nhanh mà cũng không nhanh, đã bị nó bắt được cổ chân, may mắn thời tiết lạnh, người này mặc thêm một cái quần nhung mùa thu, cũng không có bị thương.

Hướng Nam Xuyên cầm theo cái xẻng, một cái xẻng đi xuống, đem đầu con tang thi kia chụp bẹp, Hướng Nam Xuyên xoa xoa tay, “1314, sức lực của tôi giống như lớn hơn một chút.” Sau khi tang thi tiến hóa, lúc anh đối mặt với tang thi không nhẹ nhàng giống như dĩ vãng, nhưng mà ngày hôm qua lúc đánh tang thi anh lưu ý đến, sức lực của anh tựa hồ có chút tăng cường thêm. Nguyên bản anh bị cận thị, trăm mét đổ ra cơ bản là nam nữ không nhìn rõ, nhưng sau khi thức tỉnh dị năng, đến con kiến cách mười mét cũng có thể nhìn rõ ràng.

Hệ thống trả lời: “Rất bình thường, tố chất thân thể của dị năng giả so với người bình thường tốt hơn một chút.”

Trì Nghiễm quay đầu nhìn, “Đừng dừng lại, đi mau.”

Theo giọng nói hắn rơi xuống, liền thấy ở bách hóa có mấy con tang thi đi ra, động tác chúng nó cứng đờ xoay người, tựa hồ ngửi được hơi thở bọn họ, hướng về phía bên này đi tới.

Đám người Hướng Nam Xuyên bước nhanh đến phố Hưng Thịnh.

Dọc ven đường có mấy con tang thi, đều bị Trì Nghiễm ở phía trước giải quyết.

Hướng Nam Xuyên cảm thấy kỳ quái, “Vì cái gì những người trong bách hóa đó không có đi đến Cảnh Hoa Tiểu Khu?” Nếu bọn họ đem tang thi phố Hưng Thịnh càn quét sạch, không có khả năng buông tha Cảnh Hoa Tiểu Khu, hơn nữa người ở Cảnh Hoa Tiểu Khu hẳn là sẽ đi ra ngoài thu thập vật tư đi, nhưng bọn họ một đường đi tới, lại không có nhìn thấy một người sống sót nào, điểm này không khỏi có chút khả nghi.

Hướng Nam Xuyên không có giống như mấy lần trước cảm nhận được nguy hiểm, hành động lần này hẳn là sẽ không có vấn đề lớn gì, nghĩ như vậy nhưng anh vẫn không yên tâm, từ trong túi tiền lấy ra mấy viên tinh hạch, nắm ở lòng bàn tay. Anh nhắm mắt lại, con đường phía trước rõ ràng hẳn lên, anh thấy cửa Cảnh Hoa Tiểu Khu, đi theo bậc thang cao cao, cửa lớn tiểu khu rất rộng mở, không có nơi nào dị thường, lúc Hướng Nam Xuyên đang chuẩn bị lui về phía sau thì anh bỗng nhiên nghe được một tiếng chó sủa.

Tiếng chó sủa? Hướng Nam Xuyên còn muốn trở về nhìn kỹ thêm một lần, đại não anh đã “Ông” một tiếng, đầu váng mắt hoa lên, trước mắt biến thành màu đen.

“Hướng Nam Xuyên?” Trì Nghiễm đỡ bờ vai của anh, “Phát sinh chuyện gì, cậu không sao đi?”

Hướng Nam Xuyên lắc đầu, toàn thân vô lực dựa vào Trì Nghiễm, “Không có việc gì, dị năng của tôi sử dụng quá độ, để tôi dựa một hồi là ổn.”

Khuôn mặt Trì Nghiễm trầm xuống, hắn hướng về phía trong tay Hướng Nam Xuyên đưa mấy viên tinh hạch, dặn dò nói: “Mọi việc không thể quá độ.”

Mộ Đông chú ý tới tình huống bên này, lặng lẽ đi tới, thần sắc hắn cực kỳ lo lắng, “Cửa hàng trưởng, sắc mặt của cậu thoạt nhìn rất kém, nếu không tôi......” Xét thấy có người ngoài ở đây, câu nói kế tiếp của hắn không có nói ra.

Hướng Nam Xuyên thở ra một hơi, “Không có việc gì, tiếp tục đi, 100 mét phía trước chính là Cảnh Hoa Tiểu Khu rồi.”

Đi đến trước Cảnh Hoa Tiểu Khu, đột nhiên có một đạo rễ cây đánh vào dưới chân mọi người, Hướng Nam Xuyên nhíu mày nói: “Bên trong có người.” Vẫn là dị năng giả.

Đối phương làm như vậy, phảng phất là đang cảnh cáo bọn họ, nếu đi về phía trước một bước, hắn liền không khách khí.

Nam nhân mặc tây trang đi ra, “Để tôi thử xem.”

Đám người Hướng Nam Xuyên hướng hai bên tránh ra, để nam nhân mặc tây trang đi qua.

Nam nhân mặc tây trang hô: “Tôi là nghiệp chủ của tiểu khu này, khu C hộ gia đình 701, có thể để tôi đi vào không?”

Thấy không ai đáp lại, nam nhân mặc tây trang lại liên tục hô vài lần.

Trong phòng bảo vệ của Cảnh Hoa Tiểu Khu.

“Hắn nói hắn là nghiệp chủ nơi này, chúng ta có cho hắn tiến vào không?”

“Hắn nói hắn như vậy thì hắn liền nhất định là như vậy sao? Ai biết có phải hay không là đang gạt chúng ta, mấy ngày nay chịu giáo huấn còn chưa đủ nhiều sao? Nếu không phải Đại Hoàng cùng Đại Hắc ở đây, mọi người sớm đã mất mạng, nói nữa, xem hắn mang theo nhiều người như vậy lại đây, khẳng định không có ý tốt.”

Nhớ tới thảm kịch ngày đó phát sinh, mấy người trầm mặc.

Người bên trong cố tình đè thấp thanh âm, bất quá đối với dị năng giả nhạy bén ngũ giác mà nói, thanh âm bọn họ vô cùng rõ ràng ở trong tai Hướng Nam Xuyên. Hướng Nam Xuyên thầm nghĩ: Xem ra bọn họ cảnh giác rất sâu.

Người bên trong không chịu đi ra, nam nhân mặc tây trang cũng không có cách, nghiệp chủ của tiểu khu nhiều như vậy, không có khả năng mỗi người đều nhận thức lẫn nhau, bọn họ nhận không ra chính mình cũng rất bình thường.

Hướng Nam Xuyên sờ sờ cằm, anh cố ý đề cao thanh âm, giương giọng nói: “Bọn họ dựa vào cái gì mà không cho ông về nhà, thật quá đáng, người nhà ông còn đang đợi ông trở về, thật sự nếu không được thì chúng ta phải đánh gϊếŧ đi vào thôi.”

Người bên trong quả nhiên nhịn không được nhảy ra, “Ông có cái chứng cứ nào chứng minh ông là nghiệp chủ nơi này?”

Người đi ra chính là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên có chút soái khí như ánh mặt trời, chỉ là hơi lôi thôi chút, đầu tóc nhiều ngày không gội, nhìn qua có chút dầu mỡ.

Nam nhân mặc tây trang chạy nhanh nói: “Tôi thật là nghiệp chủ nơi này, ngày mạt thế bùng nổ tôi cùng Đại Chu nhà 702 đối diện đi ra ngoài ăn bữa sáng, bị nhốt ở trong Thanh Bình Lộ, hôm nay mới có cơ hội trở về, cậu không tin có thể hỏi vợ Đại Chu nhà 702.”

“Các người chờ đó.” Thiếu niên ném xuống một câu, trở lại trong phòng bảo vệ.

“Hắn nói giống như là sự thật?”

“Đại tỉ Khu C nhà 702 không phải......”

“Còn có đứa bé gái tồn tại, tạm thời đang được đại thẩm Thái chiếu cố.”

“Nếu không để hắn tiến vào?”

Mấy người đang tranh chấp, một người khác hơi chút khàn khàn mở miệng nói: “Nếu hắn thật là người tiểu khu chúng ta, chúng ta có thể hay không......”

Thiếu niên sốt ruột nói: “Không được!”

Hướng Nam Xuyên ước chừng đợi được mười mấy phút, trong lúc đó, Hướng Nam Xuyên cân nhắc, nên như thế nào đem người tiểu khu này lừa ra siêu thị mua đồ, xem bọn họ cảnh giác cao như vậy, không dễ lừa a.

Bỗng nhiên lúc này, trong tiểu khu vang lên tiếng chó sủa.

“Gâu gâu gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

Tiếng chó sủa hung ác che mất thanh âm trong phòng thảo luận.

Không qua bao lâu sau, sắc mặt thiếu niên kia cực kỳ khó coi đi ra, hắn chỉ vào nam nhân mặc tây trang, “Ông có thể tiến vào, nhưng những người khác không thể tiến vào.”

Nam nhân mặc tây trang do dự nhìn Trì Nghiễm.

Trì Nghiễm gật đầu, “Đi vào trước đi.”

Đợi nửa ngày mà vẫn phải quay về, mọi người chuẩn bị dẹp đường về nhà, lúc trên đường trở về, Hướng Nam Xuyên đứng bên cạnh người nào đó nhìn lại, “Anh có phải hay không sớm biết rằng tình huống bên trong sẽ như vậy?”

Trì Nghiễm phủ nhận nói: “Ngày hôm qua chỉ là đại khái liếc mắt nhìn một cái, cũng không phải nhìn thấy rất rõ ràng tình huống bên trong, tôi có chút để ý chính là, tôi ở trong tiểu khu không phát hiện ra tang thi, nhưng cũng không phát hiện ra có người sống.”

Hướng Nam Xuyên cảm thấy chính mình tựa hồ quên mất chuyện gì.

Hệ thống tri kỷ nhắc nhở nói: “Nhiệm vụ.”

Hướng Nam Xuyên bỗng nhiên xoay người đi trở về.

Trì Nghiễm: “?”

Hướng Nam Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Công ty giao nhiệm vụ xuống tôi còn chưa có hoàn thành!”

Thấy đám người Hướng Nam Xuyên trở lại, thiếu niên rất không kiên nhẫn, “Các người còn có chuyện gì?”

“Trong tiểu khu có bao nhiêu người sống sót?”

Thiếu niên vẻ mặt cảnh giác, “Anh hỏi cái này làm cái gì?”

Hướng Nam Xuyên nhướng mày, đối thiếu niên nói: “Chúng tôi ở Thanh Bình Lộ cách vách, tang thi bên kia chúng tôi đã càn quét sạch, các cậu nếu muốn mua trái cây, liền tới......” Hướng Nam Xuyên đau răng nói ra cái tên khiến người phải cảm thấy thẹn, “Cửa hàng trái cây tiện lợi, chúng tôi đang bán trái cây mới mẻ.”

Thiếu niên dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn Hướng Nam Xuyên, chỉ kém không hỏi anh, “Anh có phải là đồ ngốc không, mạt thế cũng đã hơn một tháng, ở đâu lấy ra trái cây mới mẻ.”

“Được rồi, các anh đi nhanh đi.” Thiếu niên chung quy tuổi còn thấp, bất tri bất giác liền biểu lộ cảm xúc nóng nảy.

“Có rảnh thì tới đó.” Hướng Nam Xuyên mỉm cười, lúc anh xoay người, tay phải không tự giác nắm chặt cánh tay Trì Nghiễm, hai người dựa vào cực gần, nhìn qua bộ dáng phi thường thân mật, khiến cho người ta có vài phần mơ màng.

Trên thực tế, thanh âm Hướng Nam Xuyên thấp đến cơ hồ nghe không rõ, “Cậu ta vì cái gì mà vội vã đuổi chúng ta đi như vậy?” Lời này của anh giống như là đang hỏi Trì Nghiễm, càng giống như là đang tự lầm bầm lầu bầu một mình, “Tiểu khu này khá cổ quái.”

Trì Nghiễm bất động thanh sắc đánh giá tiểu khu, hắn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, “Xem ra là tôi tính sai, đám Lục ca không ở trong tiểu khu tôi nói kia.” Mà là ở trong Cảnh Hoa Tiểu Khu.

Hướng Nam Xuyên nháy mắt đã hiểu ý tứ Trì Nghiễm, nói vậy nam nhân mặc tây trang chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Thần sắc Hướng Nam Xuyên lạnh xuống, “Bọn họ khẳng định sẽ từ trong miệng Tạ Huy ép hỏi ra tình huống của chúng ta bên này.” Tạ Huy là tên của nam nhân mặc tây trang.

Sắc mặt Trì Nghiễm không có biến hóa, làm bộ như cái gì cũng chưa phát hiện, “Đi về trước rồi nói sau.”

Hướng Nam Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại, anh nhìn thiếu niên, cảnh vật trước mắt lui về phía sau cực nhanh.

Thời gian nhanh chóng lùi lại.

Hướng Nam Xuyên thấy, trong phòng bảo vệ, thiếu niên cùng hai người thanh niên nữa vẻ mặt ngưng trọng đang thảo luận cái gì, đột nhiên hai con chó đứng lên, hướng về phía ngoài cửa sủa loạn không ngừng. Tiếp theo liền nhìn thấy một thân hình thấp bé của nam nhân từ bên trong cửa kia đi vào phòng bảo vệ, "Tao nghe nói có người tới."

Hắn đưa lưng về phía ánh sáng chói mắt, khuôn mặt mơ hồ, làm người khác thấy không rõ diện mạo hắn.

Ba thiếu niên nhìn thấy hắn, sắc mặt chợt biến đổi, trong mắt cuồn cuộn nồng đậm hận ý, bọn họ e sợ chính mình lộ ra cảm xúc, liền sẽ bị mai phục thật sâu. Người có tuổi hơi lớn hơn kia trả lời: “Thưa đại nhân, người này nói là nghiệp chủ tiểu khu của chúng ta, bất quá nhìn gương mặt người này xa lạ, hẳn là không phải người tiểu khu chúng ta.”

Nam nhân xoay đầu, xuyên thấu qua cửa pha lê nhìn những người bên ngoài tới, trên mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc thoáng qua, tiếp theo đó hắn đối với thiếu niên, sắc mặt âm ngoan nói: “Để hắn tiến vào.”

Lần này, bộ dáng nam nhân rõ ràng lên, trong lòng Hướng Nam Xuyên rùng mình, anh nhận ra, người này đúng là dị năng giả tốc độ ngày đó ám toán anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện