Người của Thanh Mặc Nhan cơ hồ là đã lật tung hết cả tửu lâu lên, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, có người nhìn thấy nữ hài tử mười tuổi chạy một mình từ trong tửu lâu ra, sau đó bị người ta đánh trộm từ phía sau, rồi nâng lên xe ngựa mang đi mất.
Trong lòng Huyền Ngọc phát lạnh, phịch một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Thanh Mặc Nhan: "Đều là do thuộc hạ vô năng, chỉ cần thế tử hạ lệnh, dù cho phải đào tung hết cả kinh thành lên thuộc hạ cũng sẽ tìm được Như tiểu thư rồi mang nàng an toàn trở về!"
Hai tay Thanh Mặc Nhan nắm thật chặt lại, con ngươi đen trắng rõ ràng ẩn ẩn hiện lên tơ máu, thân thể tản mát ra một cỗ khí thế bức người.
"Huyền Ngọc, ngươi mau chóng trở về Hầu phủ, mang chó ngốc đến đây." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Huyền Ngọc ngây ngẩn cả người.
Hắn còn tưởng thế tử sẽ phái hắn đi thông tri cho Thuận Thiên Phủ, không nghĩ đến tại thời khắc mấu chốt thế tử lại bảo hắn về phủ mang theo con chó đen trong viện kia đến đây.
"Đi nhanh rồi về!" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
"Vâng!" Huyền Ngọc không dám suy nghĩ nhiều nữa, một mình cưỡi ngựa chạy về Hầu phủ.
Thanh Mặc Nhan đứng ở phía trước cửa sổ trong nhã phòng, nhìn đám người đang tụ tập bên ngoài tửu lâu, đáy mắt nổi lên một ngọn lửa.
Hắn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân Như Tiểu Lam bị bắt cóc.
Nếu đối phương muốn nhằm vào hắn, thì hắn rất khó phán đoán ra được thân phận của đối phương, bởi vì kẻ thù của hắn rất nhiều, hắn đã làm rất nhiều việc cho hoàng đế, tự nhiên sẽ gây thù chuốc oán với không ít người ở trong triều.
Nhưng mà nếu như đối phương đang muốn nhằm vào Như Tiểu Lam...
Nghĩ đến đây, tâm tình Thanh Mặc Nhan càng hóa băng thêm.
Dám động đến người của hắn? Là ngại mệnh của mình quá dài đi.
Tử sĩ canh giữ ở cửa cảm nhận được quanh thân Thanh Mặc Nhan tản mát ra một loại lệ khí, lập tức tất cả đều không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận thế tử.
Xe ngựa lay động, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy đầu đau nhức, mí mắt trĩu nặng không tài nào mở ra được.
Xe ngựa xóc nảy được một lúc thì ngừng lại.
Lúc này nàng mới cố hết sức mở to mắt ra.
Trước mắt như bị thứ gì đó che khuất, nàng duỗi tay muốn đẩy nó ra, lúc này mới phát hiện hai tay thế nhưng đều đã bị trói lại.
Phải mất mười giây nàng mới lấy lại được bình tĩnh từ trong kinh hãi.
Con mẹ nó, tỷ bị bắt cóc!
Bị người ta trói lại không nói đã thế còn bị nhét vào một cái bao tải.
Nàng cố gắng nhớ lại xem trước khi bị ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì: Sau khi chạy ra khỏi tửu lâu nàng muốn đi tìm người bán hàng rong kỳ quái kia, nàng rất muốn biết có phải đối phương cũng xuyên không qua đây hay không, nếu mà thật sự có thể trở về, nàng sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề tuổi thọ của chính mình nữa.
Nhưng mà... Sau đó, nàng bị người ra đánh cho hôn mê.
Như Tiểu Lam nằm ở nơi đó, trong lòng hối hận khỏi phải nói.
Nàng nhất định đã bị lừa.
Làm gì có khả năng có người xuyên không đến đây giống như nàng chứ, nếu mà thật sự có thật, đối phương cũng không thể nào biết được sự tồn tại của nàng.
Thật sự là để ý nhiều quá sẽ bị loạn, nàng thế nhưng bị người ta lừa mà không hay.
Cũng không biết là ai đã bắt cóc nàng, chẳng lẽ là muốn đòi tiền chuộc từ chỗ Thanh Mặc Nhan? Như Tiểu Lam ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, có vài tiếng bước chân hỗ độn đang đi lại đây, sau đó cái bao tải đang chứa nàng bị bọn họ nâng lên.
Một giọng nam thô kệch nói: "Các ngươi nhẹ tay một chút, tiểu nha đầu này rất đáng giá đấy."
Như Tiểu Lam không dám cử động, chờ đến khi bọn hắn bỏ bao tải xuống nàng mới dám thở nhẹ ra xả giận, sau đầu một trận đau nhức, cũng không biết có phải bị đánh vỡ rồi hay không.
Như Tiểu Lam nằm ở nơi đó, khi trong lòng nghĩ đến Thanh Mặc Nhan, cũng không biết tại sao sống mũi lại có chút cay cay.
Liệu Thanh Mặc Nhan hắn có biết nàng đã bị người ta bắt cóc hay không, đợi đến lúc Huyền Ngọc cầm lá bùa về đưa cho Thanh Mặc Nhan xem, hắn nhất định sẽ cho rằng tự nàng muốn bỏ trốn.
Hắn sẽ tức giận đi?
Nhớ tới lửa giận của Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam theo bản năng rụt thân thể lại.
Nhất định là như vậy, hắn vì muốn giúp nàng có thể quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt người khác, mà tiến cung nói dối với cả hoàng đế, nếu nàng thật sự không nói một lời nào mà đã bỏ đi, hậu quả không cần suy nghĩ cũng biết.
Càng nghĩ Như Tiểu Lam càng thấy bất an trong lòng, không được, ta nhất định phải trở về giải thích rõ ràng với hắn.
Thính lực của nàng rất tốt, dù cho cách một lớp bao tải thì nàng vẫn có thể phân biệt được động tĩnh ở xung quanh.
Một lúc sau, khi nàng cảm giác được tất cả những người kia đều đã rời đi, nàng liền nhắm mắt lại, thúc giục khởi động cỗ nhiệt lưu trong cơ thể.
Ánh sáng ẩn hiện, thân thể của nàng bị ánh sáng bao trùm dần dần biến thành hình dạng của một con mèo hương màu đen.
Nàng thoải mái thoát khỏi sự khống chế của sợi dây thừng cùng với bộ y phục, rồi dùng răng cắn liên tục lên bao tải, cắn đến khi xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Quả nhiên răng mới dài ra sức lực không hề nhỏ.
Trong lòng Như Tiểu Lam mừng thầm, dựa vào thân mình linh hoạt của mèo hương, chui ra ngoài từ cái lỗ nhỏ kia.
Bất quá sau khi ra khỏi bao tải nàng cũng không vội vã chạy loạn khắp nơi, mà trước hết quan sát bốn phía rồi lại bò lên trên xà nhà.
Đây là một căn phòng xa lạ, trong phòng bày biện rất nhiều đồ dùng, một cái giường to rộng rãi, cây cột ở bốn phía đều treo đầy dây xích bạc tinh xảo.
Như Tiểu Lam tò mò vươn đầu nhỏ nhìn xuống, loại đồ vật này... Như thế nào lại giống với dụng cụ tra tấn vậy a.
Nhìn về phía khác trong phòng, trên ngăn tủ bày đầy đồ chơi, ánh mắt Như Tiểu Lam lập tức co rút lại.
Nhiều đồ chơi trẻ con như thế, chủ nhân căn phòng này tuyệt đối không phải là người tốt!
"Mục công tử, thứ ngài muốn chúng ta đã mang đến, này giá cả..." Ngoài phòng truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp.
Như Tiểu Lam núp thân mình đi, không hề nhúc nhích trốn ở trên xà nhà.
Mấy người nói chuyện bên ngoài rằng co một trận, sau đó có người mở cửa ra.
Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy từ ngoài cửa bước vào một nam tử xa lạ, mặc một thân cẩm bào hoa lệ, trong tay còn đang phe phái cây quạt, nhìn giống như là công tử phú quý nhà giàu.
Vị công tử trẻ tuổi kia phân phó với thủ hạ: "Tìm thêm vài người đến đây, xuống tay sạch sẽ một chút, ngụy trang thành hắc y nhân, đến lúc đó cho dù Thiếu Khanh có đến đây thì cũng không còn nhân chứng nữa."
"Rõ."
Như Tiểu Lam ở trên xà nhà tức đến mức nhe răng trợn mắt, hận không thể lao xuống cào nát mặt hắn.
Nghe xong những lời kia nàng đã rõ ràng hết.
Người này bỏ tiền mua chuộc những người kia để bọn họ bắt nàng đến đây, hiện tại hắn lại muốn giết người diệt khẩu, hắn sợ Thanh Mặc Nhan sẽ tìm được đến đây.
Nàng cuối cùng đã đắc tội với người này ở chỗ nào, vì cái gì hắn muốn bắt cóc nàng, lại còn phải dùng đến nhiều ám chiêu như thế, làm hại nàng bị Thanh Mặc Nhan hiểu lầm.
Phải biết rằng Thanh Mặc Nhan chính là phiếu cơm dài hạn của nàng, nếu chọc giận hắn, nàng biết đi nơi nào tìm được một chủ nhân tốt như vậy nữa đây.
Nhịn rồi lại nhịn, Như Tiểu Lam quyết định phải chạy trốn trước đã.
Dù sao hiện tại nàng đã là mèo hương, sẽ không có ai nhận ra nàng, không bằng cứ chạy đi tìm Thanh Mặc Nhan trước.
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu tìm kiếm cơ hội, tính toán chạy đi bằng đường cửa sổ.
Nàng khom lưng chuẩn bị nhảy từ trên xà nhà xuống, chợt nghe thấy vị công tử trong phòng hô to một tiếng: "Người đâu mau tới đây, không thấy nha đầu kia đâu cả!"
Cửa phòng mở ra, tức thì có sáu, bảy tên tôi tớ ùa vào trong.
Như Tiểu Lam bị dọa run lên, trong viện có nhiều người như thế, nàng vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn.
"Miệng túi vẫn đang còn buộc chắc, tại sao lại không thấy tăm hơi người đâu?" Công tử trẻ tuổi giận dữ quát: "Mau bắt mấy người kia về đây cho ta!"
Có người vẻ mặt như đưa đám nói: "Công tử, chậm rồi... Những người đó đều đã bị xử lý sạch sẽ..."
Nếu đã trốn không thoát, Như Tiểu Lam dứt khoát ngồi ở trên xà nhà để xem náo nhiệt.
Trong lòng Huyền Ngọc phát lạnh, phịch một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Thanh Mặc Nhan: "Đều là do thuộc hạ vô năng, chỉ cần thế tử hạ lệnh, dù cho phải đào tung hết cả kinh thành lên thuộc hạ cũng sẽ tìm được Như tiểu thư rồi mang nàng an toàn trở về!"
Hai tay Thanh Mặc Nhan nắm thật chặt lại, con ngươi đen trắng rõ ràng ẩn ẩn hiện lên tơ máu, thân thể tản mát ra một cỗ khí thế bức người.
"Huyền Ngọc, ngươi mau chóng trở về Hầu phủ, mang chó ngốc đến đây." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Huyền Ngọc ngây ngẩn cả người.
Hắn còn tưởng thế tử sẽ phái hắn đi thông tri cho Thuận Thiên Phủ, không nghĩ đến tại thời khắc mấu chốt thế tử lại bảo hắn về phủ mang theo con chó đen trong viện kia đến đây.
"Đi nhanh rồi về!" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
"Vâng!" Huyền Ngọc không dám suy nghĩ nhiều nữa, một mình cưỡi ngựa chạy về Hầu phủ.
Thanh Mặc Nhan đứng ở phía trước cửa sổ trong nhã phòng, nhìn đám người đang tụ tập bên ngoài tửu lâu, đáy mắt nổi lên một ngọn lửa.
Hắn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân Như Tiểu Lam bị bắt cóc.
Nếu đối phương muốn nhằm vào hắn, thì hắn rất khó phán đoán ra được thân phận của đối phương, bởi vì kẻ thù của hắn rất nhiều, hắn đã làm rất nhiều việc cho hoàng đế, tự nhiên sẽ gây thù chuốc oán với không ít người ở trong triều.
Nhưng mà nếu như đối phương đang muốn nhằm vào Như Tiểu Lam...
Nghĩ đến đây, tâm tình Thanh Mặc Nhan càng hóa băng thêm.
Dám động đến người của hắn? Là ngại mệnh của mình quá dài đi.
Tử sĩ canh giữ ở cửa cảm nhận được quanh thân Thanh Mặc Nhan tản mát ra một loại lệ khí, lập tức tất cả đều không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận thế tử.
Xe ngựa lay động, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy đầu đau nhức, mí mắt trĩu nặng không tài nào mở ra được.
Xe ngựa xóc nảy được một lúc thì ngừng lại.
Lúc này nàng mới cố hết sức mở to mắt ra.
Trước mắt như bị thứ gì đó che khuất, nàng duỗi tay muốn đẩy nó ra, lúc này mới phát hiện hai tay thế nhưng đều đã bị trói lại.
Phải mất mười giây nàng mới lấy lại được bình tĩnh từ trong kinh hãi.
Con mẹ nó, tỷ bị bắt cóc!
Bị người ta trói lại không nói đã thế còn bị nhét vào một cái bao tải.
Nàng cố gắng nhớ lại xem trước khi bị ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì: Sau khi chạy ra khỏi tửu lâu nàng muốn đi tìm người bán hàng rong kỳ quái kia, nàng rất muốn biết có phải đối phương cũng xuyên không qua đây hay không, nếu mà thật sự có thể trở về, nàng sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề tuổi thọ của chính mình nữa.
Nhưng mà... Sau đó, nàng bị người ra đánh cho hôn mê.
Như Tiểu Lam nằm ở nơi đó, trong lòng hối hận khỏi phải nói.
Nàng nhất định đã bị lừa.
Làm gì có khả năng có người xuyên không đến đây giống như nàng chứ, nếu mà thật sự có thật, đối phương cũng không thể nào biết được sự tồn tại của nàng.
Thật sự là để ý nhiều quá sẽ bị loạn, nàng thế nhưng bị người ta lừa mà không hay.
Cũng không biết là ai đã bắt cóc nàng, chẳng lẽ là muốn đòi tiền chuộc từ chỗ Thanh Mặc Nhan? Như Tiểu Lam ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, có vài tiếng bước chân hỗ độn đang đi lại đây, sau đó cái bao tải đang chứa nàng bị bọn họ nâng lên.
Một giọng nam thô kệch nói: "Các ngươi nhẹ tay một chút, tiểu nha đầu này rất đáng giá đấy."
Như Tiểu Lam không dám cử động, chờ đến khi bọn hắn bỏ bao tải xuống nàng mới dám thở nhẹ ra xả giận, sau đầu một trận đau nhức, cũng không biết có phải bị đánh vỡ rồi hay không.
Như Tiểu Lam nằm ở nơi đó, khi trong lòng nghĩ đến Thanh Mặc Nhan, cũng không biết tại sao sống mũi lại có chút cay cay.
Liệu Thanh Mặc Nhan hắn có biết nàng đã bị người ta bắt cóc hay không, đợi đến lúc Huyền Ngọc cầm lá bùa về đưa cho Thanh Mặc Nhan xem, hắn nhất định sẽ cho rằng tự nàng muốn bỏ trốn.
Hắn sẽ tức giận đi?
Nhớ tới lửa giận của Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam theo bản năng rụt thân thể lại.
Nhất định là như vậy, hắn vì muốn giúp nàng có thể quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt người khác, mà tiến cung nói dối với cả hoàng đế, nếu nàng thật sự không nói một lời nào mà đã bỏ đi, hậu quả không cần suy nghĩ cũng biết.
Càng nghĩ Như Tiểu Lam càng thấy bất an trong lòng, không được, ta nhất định phải trở về giải thích rõ ràng với hắn.
Thính lực của nàng rất tốt, dù cho cách một lớp bao tải thì nàng vẫn có thể phân biệt được động tĩnh ở xung quanh.
Một lúc sau, khi nàng cảm giác được tất cả những người kia đều đã rời đi, nàng liền nhắm mắt lại, thúc giục khởi động cỗ nhiệt lưu trong cơ thể.
Ánh sáng ẩn hiện, thân thể của nàng bị ánh sáng bao trùm dần dần biến thành hình dạng của một con mèo hương màu đen.
Nàng thoải mái thoát khỏi sự khống chế của sợi dây thừng cùng với bộ y phục, rồi dùng răng cắn liên tục lên bao tải, cắn đến khi xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Quả nhiên răng mới dài ra sức lực không hề nhỏ.
Trong lòng Như Tiểu Lam mừng thầm, dựa vào thân mình linh hoạt của mèo hương, chui ra ngoài từ cái lỗ nhỏ kia.
Bất quá sau khi ra khỏi bao tải nàng cũng không vội vã chạy loạn khắp nơi, mà trước hết quan sát bốn phía rồi lại bò lên trên xà nhà.
Đây là một căn phòng xa lạ, trong phòng bày biện rất nhiều đồ dùng, một cái giường to rộng rãi, cây cột ở bốn phía đều treo đầy dây xích bạc tinh xảo.
Như Tiểu Lam tò mò vươn đầu nhỏ nhìn xuống, loại đồ vật này... Như thế nào lại giống với dụng cụ tra tấn vậy a.
Nhìn về phía khác trong phòng, trên ngăn tủ bày đầy đồ chơi, ánh mắt Như Tiểu Lam lập tức co rút lại.
Nhiều đồ chơi trẻ con như thế, chủ nhân căn phòng này tuyệt đối không phải là người tốt!
"Mục công tử, thứ ngài muốn chúng ta đã mang đến, này giá cả..." Ngoài phòng truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp.
Như Tiểu Lam núp thân mình đi, không hề nhúc nhích trốn ở trên xà nhà.
Mấy người nói chuyện bên ngoài rằng co một trận, sau đó có người mở cửa ra.
Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy từ ngoài cửa bước vào một nam tử xa lạ, mặc một thân cẩm bào hoa lệ, trong tay còn đang phe phái cây quạt, nhìn giống như là công tử phú quý nhà giàu.
Vị công tử trẻ tuổi kia phân phó với thủ hạ: "Tìm thêm vài người đến đây, xuống tay sạch sẽ một chút, ngụy trang thành hắc y nhân, đến lúc đó cho dù Thiếu Khanh có đến đây thì cũng không còn nhân chứng nữa."
"Rõ."
Như Tiểu Lam ở trên xà nhà tức đến mức nhe răng trợn mắt, hận không thể lao xuống cào nát mặt hắn.
Nghe xong những lời kia nàng đã rõ ràng hết.
Người này bỏ tiền mua chuộc những người kia để bọn họ bắt nàng đến đây, hiện tại hắn lại muốn giết người diệt khẩu, hắn sợ Thanh Mặc Nhan sẽ tìm được đến đây.
Nàng cuối cùng đã đắc tội với người này ở chỗ nào, vì cái gì hắn muốn bắt cóc nàng, lại còn phải dùng đến nhiều ám chiêu như thế, làm hại nàng bị Thanh Mặc Nhan hiểu lầm.
Phải biết rằng Thanh Mặc Nhan chính là phiếu cơm dài hạn của nàng, nếu chọc giận hắn, nàng biết đi nơi nào tìm được một chủ nhân tốt như vậy nữa đây.
Nhịn rồi lại nhịn, Như Tiểu Lam quyết định phải chạy trốn trước đã.
Dù sao hiện tại nàng đã là mèo hương, sẽ không có ai nhận ra nàng, không bằng cứ chạy đi tìm Thanh Mặc Nhan trước.
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu tìm kiếm cơ hội, tính toán chạy đi bằng đường cửa sổ.
Nàng khom lưng chuẩn bị nhảy từ trên xà nhà xuống, chợt nghe thấy vị công tử trong phòng hô to một tiếng: "Người đâu mau tới đây, không thấy nha đầu kia đâu cả!"
Cửa phòng mở ra, tức thì có sáu, bảy tên tôi tớ ùa vào trong.
Như Tiểu Lam bị dọa run lên, trong viện có nhiều người như thế, nàng vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn.
"Miệng túi vẫn đang còn buộc chắc, tại sao lại không thấy tăm hơi người đâu?" Công tử trẻ tuổi giận dữ quát: "Mau bắt mấy người kia về đây cho ta!"
Có người vẻ mặt như đưa đám nói: "Công tử, chậm rồi... Những người đó đều đã bị xử lý sạch sẽ..."
Nếu đã trốn không thoát, Như Tiểu Lam dứt khoát ngồi ở trên xà nhà để xem náo nhiệt.
Danh sách chương