Edit: Hanna
Bùi Sơ trở lại y quán liền đi tới trước mặt Tiết Thanh Linh, kể lại chuyện phát sinh sau khi mình bị gọi ra ngoài mới ban nãy, "Có người ra năm mươi lượng bạc bảo ta rời Hồi Xuân đường, Tiết gia tiểu công tử có biết ai ở sau lưng làm chuyện như vậy không? Chắc không phải những đại phu trước đây của Hồi Xuân đường đều bị người dùng tiền tài dụ dỗ rời đi như thế này chứ?"
Tiết Thanh Linh vừa nghe những lời này của Bùi Sơ, lập tức nhíu mày, nhớ lại hỏi thành tiếng: "Ta... Người ấy sao lại làm như vậy?"
Người ấy? Người ấy là ai? Trong mắt Bùi Sơ lóe lên một tia nghi hoặc, hỏi tiếp: "Ngươi đã biết chuyện này rồi? Tiết gia tiểu công tử, ngươi kể lại đầu đuôi chuyện này cho ta nghe, y quán nhà ngươi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta..." Tiết Thanh Linh há miệng rồi lại nuốt lời muốn nói trở vào. Cậu nhìn Bùi Sơ trước mặt, trong đầu nhất thời tâm tư bay tán loạn. Tiết Thanh Linh không muôn nói chuyện mình cá cược với mẫu thân cho Bùi Sơ nghe.
Cậu biết Bùi đại phu là một người thiện lương và nhiệt tình, nếu như biết chuyện cá cược này nhất định sẽ nghĩ biện pháp để giúp cậu. Lần trước đối phương vì bệnh nhân trong Lại Tử trang còn tình nguyện ở lại Phú Dương thêm một đoạn thời gian nữa. Nhưng mà... Tiết Thanh Linh không muốn làm phiền Bùi Sơ.
Tâm nguyện của Bùi đại phu là du lịch thiên hạ, nhìn hết non nước thế gian. Lần này hắn đến Lâm An, cũng chẳng qua là tiện thể đến du ngoạn sơn thủy mà thôi, đồng thời hành y chữa bệnh, chờ một đoạn thời gian nữa hắn có thể sẽ rời đi nơi khác.
Tiết Thanh Linh không muốn vì chuyện của mình mà làm lỡ chuyện của hắn.
"Trong y quán xảy ra chuyện gì, thứ cho ta không thể nói cho Bùi đại phu biết... Đây coi như là việc nhà của ta." Tiết Thanh Linh ấp a ấp úng cân nhắc dùng từ, uyển chuyển cự tuyệt lòng quan tâm của Bùi Sơ. Sau khi thốt câu này ra, Tiết Thanh Linh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu vừa cười vừa nói với Bùi Sơ: "Nói tóm lại... Bùi đại phu ngài đừng lo lắng, ta sẽ đi nói chuyện với người kia một chút, sau này sẽ không có người tới quấy rầy ngài nữa."
"Nếu là như vậy thì ta cũng không hỏi thêm nữa." Lúc Bùi Sơ nói ra câu này, ngữ khí mang theo hơi lạnh mà chính hắn cũng không có nhận ra.
Bùi Sơ xoay người, không nhìn biểu cảm trên mặt Tiết Thanh Linh nữa, mà đi tới trước bàn nhỏ đọc sách ngồi xuống, nâng bút chấm mực, bắt đầu viết y án như không có chuyện gì xảy ra. Mặt mũi hắn lạnh như băng, chữ viết dưới tay như rồng bay phượng múa, từ trong ánh mắt người ngoài, hắn chính là đang đoan chính nghiêm túc viết chữ. Nhưng trên thực tế, tâm tình của hắn rất không bình tĩnh, thậm chí có thể nói trong lòng hắn như đang đun một bình nước sôi ùng ục vậy.
"...Đương nhiên, nguyên do trong này là việc nhà của Tiết gia, không thể nói cho người ngoài nghe."
"Trong y quán xảy ra chuyện gì, thứ cho ta không thể nói cho Bùi đại phu biết... Đây coi như là việc nhà của ta."
...
Việc nhà? Người ngoài? Không sai, Bùi Sơ hắn cuối cùng chỉ là một người ngoài, cùng với Tiết gia tiểu công tử suy cho cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, dựa vào cái gì có thể can thiệp vào việc nhà của đối phương.
Một luồng cảm giác bị người che dấu cùng bài xích ra ngoài vẫn luôn quanh quẩn trong đáy lòng Bùi Sơ, làm cho hắn thấy bất an và buồn bực không thôi.
Cũng bởi vậy, lúc Tiết Thanh Linh hỏi hắn về kiến thức y dược, hiếm thấy Bùi Sơ thiếu mất sự kiên nhẫn, ngữ khí mang theo chút không hài lòng, cau mày nói với Tiết Thanh Linh: "Ta nhớ vấn đề này trước đây ngươi đã hỏi qua một lần rồi đi? Nếu như hôm nay tâm tư ngươi không ở nơi này thì đừng lãng phí thời gian vào đống y thư này."
Bị hắn đột nhiên lớn tiếng mắng, Tiết Thanh Linh bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, sững sờ ngay tại chỗ. Trước đây lúc Bùi Sơ giảng giải y lý cho cậu, ngữ khí từ xưa đến nay chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn như thế.
Tiết Thanh Linh mím môi, ôm y thư trong tay xoay người đi phòng sắc thuốc, không quấy rầy Bùi Sơ bên này nữa.
Lúc này trong lòng cậu xác thật cũng chỉ toàn chuyện giả mạo kia, Tiết Thanh Linh định về nhà nói chuyện lại với mẫu thân một chút.
Đến trưa, Tiết Thanh Linh cùng Tiểu Giao ngồi xe ngựa về nhà. Trước khi khi về nhà, cậu còn nhớ làm bảy món ăn để lại trong y quán, một lúc sau nhà bếp Tiết gia hẳn là cũng sẽ đưa thức ăn tới.
Bùi Sơ một thân một mình ngồi trong phòng khách nhỏ của y quán ăn cơm trưa. Trên cái bàn tròn bày mười mấy món ăn nhưng hắn cũng không có tâm tư nào ăn, khẩu vị cũng không quá tốt, chỉ ăn hết bảy món đồ ăn trong đó. Ăn xong liền qua loa chấm dứt bữa trưa.
Sau giờ ngọ, Bùi Sơ nằm nghiêng trên nóc nhà hậu viện y quán, gối lên hai tay nhìn mây trắng trên bầu trời. Làn gió chiều mát rượi thổi, gió cuốn lá cây bay lên trên nóc nhà, ở trên mái ngói xoay xoay vài vòng, lá rụng dính vào vạt áo trắng như tuyết của hắn.
Bùi Sơ nhắm mắt lại, nhịn không được nhớ lại tình cảnh phát sinh sáng sớm nay. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tự chủ được tiện tay nhặt một mảnh lá rụng lên, dùng đầu lá cắt ra một vạch trên mái ngói. Mà viên mái ngói màu xám kia giống như là miếng đậu hủ, bị cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.
Chờ Bùi Sơ phục hồi lại tinh thần thì thấy viên mái ngói này đã tan nát thành bảy tám mảnh có lẻ, trong lòng hơi hoảng chút, vì thấy thẳng tay hủy thi diệt tích, vận một luồng nội lực lên, đánh vào miếng ngói vỡ này khiến nó nát thành bột mịt, bột phấn nhỏ vụn bị gió thổi bay, lập tức biến mất không còn dấu vết.
Ở dưới đáy mái hiên Bùi Sơ tìm thấy một miếng ngói dự bị mới, sau đó mang nó đi đắp lại chỗ cũ, dường như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Xảy ra chuyện như vậy, Bùi Sơ cũng không có ý định ngồi trên nóc nhà nữa, vì thế hắn phi thân xuống sân, chuẩn bị trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Mà khi hắn định bước vào phòng, từ chân trời vang lên một tiếng ưng kêu. Một con ưng trắng hùng dũng đáp lên ống tay áo của hắn, Tiểu Thương cực kỳ hoạt bát nhảy nhót ở trên cánh tay hắn, đồng thời giương cao đầu vô cùng khoe khoang, còn cố ý dùng cánh quạt quạt lên vai Bùi Sơ, hiển nhiên là một bộ dáng tranh công với chủ.
Bùi Sơ nhíu mày, vươn tay đẩy đẩy phía sau lưng Tiểu Thương một chút, hỏi: "Tìm được rồi? Vậy ngươi dẫn ta đi thôi."
Tiểu Thương cao giá thét lên một tiếng, từ trên cánh tay Bùi Sơ bay lên trời, sải ra đôi cánh bay về phía chân trời. Bùi Sơ cũng vận khinh công bay lên theo nó, bạch y đón gió bay phiêu phiêu, hai chân nhẹ điểm mấy cái, tức khắc liền bay qua bảy tám nóc nhà, đuổi theo Tiểu Thương dẫn đường trước mắt ra khỏi thành Lâm An.
Tiểu Thương dẫn hắn tới một vách núi dựng đứng ngoài Lâm An thành hơn hai mươi dặm. Vách núi kia cực kỳ cheo leo hiểm trở, không có khinh công tuyệt diệu thì tuyệt đối không thể trèo lên. Ở lưng chừng vách núi, giữa mấy phiến đá, có một cây thảo dược màu xanh tím mọc lên. Bùi Sơ cẩn thận dọc theo vách núi mà trèo xuống dưới, khi hắn phát hiện bụi thảo dược kia, liền đứng ở trên vách đá, dùng thủ pháp đặc thù cẩn thận từng chút một đào cây thuốc này bỏ vào trong một cái hộp gỗ màu nâu.
Sau khi hái thuốc xong, Bùi Sơ mượn lực nhấn đạp trên vách đá một cái, cả người tung bay lên không trung. Lúc này dưới chân hắn là mây mù cuồn cuộn không nhìn thấu, là đáy vực sâu không thể dò xét. Dọc theo vách đá hắn một đường bay thẳng lên, không bao lâu lại đạp lên một cái mỏm đá một cái là bay thẳng lên đỉnh núi.
Bùi Sơ cầm hộp gỗ trên tay, xác nhận không có gì sai sót, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Trên vách núi cheo leo gió thổi rất mạnh, thổi đến mức ống tay áo màu trắng của hắn phồng lên đầy gió, vạt áo bay phần phật. Bị gió thổi như vậy, hắn cảm giác được cảm giác đau nhói truyền đến từ cánh tay phải. Bùi Sơ cúi đầu thì nhìn thấy một vết máu ở gần cổ tay phải.
Vừa nãy trong quá trình hái thuốc có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Bên cạnh gốc thảo dược có hai con rắn độc nằm ẩn nấp đã tấn công hắn. Bùi Sơ vốn không sợ hai con rắn độc này, chỉ là không để làm tổn thương đến bụi thảo dược kia nên trong quá trình đối phó hai con rắn tránh không khỏi bị thương, cánh tay bị trầy xước do bị một mỏm đá sắc nhọn đâm phải.
Chẳng qua đây cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi.
May mà có thể hái được bụi trúc tô thảo này một cách hoàn mỹ. (có vẻ như trúc tô thảo là do tác giả bịa ra, chứ mình search trên baidu cũng ko có thấy)
Máu và mật của hai con rắn độc kia Bùi Sơ cũng không tha, tất cả đều thu hết lại... Trước đây Bùi Sơ sẽ chẳng bao giờ cần những thứ đồ này, ngại rườm rà. Thế nhưng trước mắt hắn ở lại trong y quán, chuẩn bị thêm vài thứ tổng coi như là lo trước khỏi họa.
Mấy ngày nay Bùi Sơ luôn định làm một loại thuốc mỡ. Thuốc mỡ này tên là Phượng Minh Liệu Ngọc cao, là cực phẩm thần dược dùng để xóa sẹo. Vô luận vết sẹo đã bao nhiêu năm, dùng thuốc mỡ này phối hợp với thủ pháp bí thuật độc truyền của Vạn Hoa là có thể làm cho vết sẹo kia biến mất không còn tăm hơi. Đồng thời, hiệu quả cực nhanh, không hề đau đớn mà còn mang lại tác dụng da thịt trơn bóng non mềm.
Hắn đã góp nhặt dược liệu cần dùng làm để làm thuốc mỡ này được bảy tám phần, chỉ còn thiếu một mấu chốt là cây tô trúc thảo này. Tuy rằng thiếu cây tô trúc thảo có thể dùng một loại dược liệu khác thay thế nhưng hiệu quả trị liệu sẽ chịu ảnh hưởng. Bởi vậy Bùi Sơ phải bảo dược ưng Tiểu Thương này bay xung quanh khắp nơi tìm giúp hình bóng một bụi tô trúc thảo. May mà gia hỏa một hàng ngày nuôi phí cơm này vẫn còn chút tác dụng, may không làm nhục mệnh, tìm ra được một bụi tô trúc thảo ở đây.
"Cái con ưng phá gia mỗi ngày chỉ đưa có cây đại hoàng nhà ngươi coi bộ vẫn có chút tác dụng đấy."
Sau khi trở lại Lâm An thành, Bùi Sơ hào phóng hiếm có đưa đại công thần Tiểu Thương đi tìm đổ tể mua năm cân thịt tươi, cho nó ăn sảng khoái một lần.
Sau khi ngồi xe ngựa về nhà, Tiết Thanh Linh liền đi tìm mẫu thân Liễu Ngọc Chỉ của mình.
Liễu Ngọc Chỉ cầm mấy món đồ trang sức mới làm lên thưởng thức, liền thấy tiểu song nhi nhà mình xông vào phòng bà như khởi binh vấn tội. Bước chân của cậu rất nặng nề, tựa hồ như đang tận lực phát tiết cái gì đó, chân bước giậm thùng thùng lên mặt đất.
"Thanh Linh, sao mới buổi trưa con đã về nhà rồi? Không ở lại y quán sao?"
"Nương, người còn hỏi vì sao con về nhà à? Sáng sớm nay nương làm cái gì chính người còn không biết?"
"Tiểu Linh Nhi, con nói những lời này thật vô lý, mẫu thân đâu có làm chuyện gì chọc con mất hứng đâu, bày ra cái bộ dáng khởi binh vấn tội đó làm chi thế."
Tiết Thanh Linh bĩu môi, nghiêm túc nói: "Nương, sau này người đừng nên kêu người tìm Bùi đại phu nữa."
"Là sao? Nương đã làm sai cái gì?"
"Nương à, trước đây chuyện người đánh đuổi các đại phu khác con không so đo với người nữa."
"Nương đâu có đuổi? Là bọn họ chủ động rời đi –"
"Nương!" Tiết Thanh Linh hai mắt đỏ hoe lên, âm thanh khàn khàn thét một tiếng, khiến Liễu Ngọc Chỉ run lên trong lòng, nhất thời lời đến đầu lưỡi thế nào cũng không nói ra được.
"Nương, Bùi đại phu là đại phu trẻ tuổi y thuật cao minh con quen biết được ở Phú Dương thành. Tuy rằng hắn y thuật tinh diệu vô song nhưng thực tế hắn là một giang hồ du y, thích du lịch thiên hạ, thường xuyên hành y cứu người. Lần này đến Lâm An chẳng qua cũng chỉ là đến thưởng ngoạn phong cảnh thôi, bởi vì nhận lời mời của con tiện thể ở lại trong Hồi Xuân đường chữa bệnh cho người khác.
Cho nên nương không cần lo lắng, cũng không cần uổng phí thời gian, đợi thêm mấy ngàu nữa, hắn tự nhiên sẽ rời khỏi Hồi Xuân đường."
Tiết Thanh Linh vành mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói ra những câu này xong, nước mắt như không cần tiền mà lã chã lăn xuống.
14 August 2021