Khi ở trên weibo hỗn loạn tưng bừng, trận thi đấu thứ hai cũng đã bắt đầu (Toàn chữ không quảng cáo).
Nam Khanh Hoa huyên náo hiện trường hỗn loạn tưng bừng, rất nhanh liền bị người khác thu thập. khi mà Nam Khanh Hoa còn đang ngạo mạn, Đoạn Ngọc Giác còn không quên nói một tiếng cảm ơn với người đã giúp mình thu thập mặt bàn. Giống cái kia đỏ mặt tại chỗ, sau đó chạy.
Lưu lại Đoạn Ngọc Giác hồ đồ mà nhìn hắn chạy.
Thi đấu lại một lần nữa bắt đầu, trong số các loạn đan dược cấp ba tùy tiện chọn một loạn đan dược để chế tác, quy tắc vẫn giống như vừa nãy. Đoạn Ngọc Giác đang nghĩ xem mình có nên giấu dốt hay không, Nam Khanh Hoa mới 23 tuổi, mình vẫn là không nên đả kích người ta quá mức mới được.
Đoạn Ngọc Giác biểu thị mình vì người khác suy nghĩ quả thực là quá thánh mẫu, quá vĩ đại rồi!
Đáng tiếc, người nào đó hoàn toàn không có ý định thu liễm, ỷ vào vóc dáng cao hơn Đoạn Ngọc Giác nên nhìn từ trên cao xuống mà nói chuyện với cậu: “Ngươi bây giờ chịu thua, ta còn có thể để cho ngươi thua dễ nhìn một chút.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Ta sẽ tự nói với mình ở trong đầu rằng kỳ thực ngươi cũng không xấu như vậy.” Đoạn Ngọc Giác chân thành nói: “Chỉ cần ngươi đọc thêm nhiều sách.”
Sắc mặt của Nam Khanh Hoa triệt để trở nên khó coi, thế nhưng Đoạn Ngọc Giác lại phát hiện gợn sóng tinh thần của hắn ở trạng thái tăng lên. Nói cách khác, tâm tình hiện tại của hắn rất tốt.
Đoạn Ngọc Giác quả thực muốn hoài nghi liệu người kia có mắc hội chứng đẩu M không, tại sao mỗi lần mình trào phúng hắn tâm tình của hắn đều tốt một tí tẹo đâu? Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ sâu xa nói.
Nam Khanh Hoa nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ ở trên cao nhìn xuống đặc biệt khinh thường nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Ta sẽ để cho ngươi thua đến ngay cả mình họ gì cũng không biết!”
“Ta họ Đoạn…” Đoạn Ngọc Giác thành khẩn nói.
Nam Khanh Hoa có khí mà không có chỗ phát ra, nói: “Ngươi chờ ta!”
Nhìn Nam Khanh Hoa cao hơn mình đang tức đến cơ hồ muốn giơ chân, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên cảm thấy, mình vẫn là không cần nhường thì tốt hơn, ai bảo hắn lớn lên cao như vậy đâu!
Chính mình nghĩ trăm phương ngàn kế ngay cả thứ như ‘Tăng cao đan’ đều lấy ra nhưng cũng không thể cao lên! Nam Khanh Hoa cao hơn mình cả một cái đầu lại ở nơi này nhảy nhảy lại cao thêm nửa cái đầu nữa. Thực sự là
—— Thật là làm cho người ta khó chịu!
Đoạn Ngọc Giác quay người xuống tìm nguyên liệu, quyết định hảo hảo đả kích lòng tự trọng của người trẻ một chút. Muôn vàn thử thách mới có thể rèn luyện ra một trái tim kiên cường a, tuy rằng Đoạn Ngọc Giác cảm giác được tuy rằng Nam Khanh Hoa thua thì chính hắn cũng sẽ không thương tâm.
Lúc này Đoạn Ngọc Giác đột nhiên liền có một chút tò mò, nếu như mình cho hắn thua thật thảm, gợn sóng lực lượng tinh thần của hắn liệu có vẫn tiếp tục tăng lên hay không?
Nam Khanh Hoa tức giận đến chặt chân, biểu hiện giống hệt một nhi đồng mới thành niên, hận hận nói tới cái gì, quay đầu cúi xuống cũng tìm nguyên liệu mình cần. Hắn cũng quyết định phải cho Đoạn Ngọc Giác một cái đẹp đẽ!
Hai người đều đang tìm nguyên liệu, tự nhiên Đoạn Ngọc Giác vẫn là tìm nhanh nhất, lực tương tác của cậu với Linh Hoa quả thực làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, tốc độ nhanh khiến người khó có thể tưởng tượng, so với linh thảo cấp một vừa nãy còn phải nhanh hơn mấy lần.
Cho nên sắc mặt của A Tát cùng Tây Lộ ở bên dưới cũng không quá tốt, vốn cho là Đoạn Ngọc Giác là đan dược sư cấp một cho nên lực tương tác có tốt đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua đẳng cấp mà làm nên chuyện. Thế nhưng cố tình, Đoạn Ngọc Giác lại làm được!
Lực tương tác của cậu đối với Linh Hoa Linh Thảo cấp ba mạnh hơn gấp mấy lần so với Nam Khanh Hoa vốn ở chung với nó mỗi ngày! Lực tương tác của Nam Khanh Hoa từng làm cho toàn bộ liên bang thán phục, càng làm cho đan dược sư cấp bảy bọn họ thở dài nói: “Bốn mươi năm sau, thành tựu của A Hoa tất nhiên cao hơn ta.”
Thế nhưng hiện tại lực tương tác của Đoạn Ngọc Giác chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Khi mà Nam Khanh Hoa đang đi về phía Linh Hoa thứ hai, Đoạn Ngọc Giác cũng đã thu thập tốt tài liệu.
Thế nhưng cậu không nhúc nhích, đem vật liệu để ở một bên, ngồi xuống mở ra quang não của mình.
Những người khác dở khóc dở cười nhìn Đoạn Ngọc Giác, cái tên này không thể nào không biết phương pháp phối chế của đan dược cấp ba đi?
Lan Kỳ Phong xẹt qua một ý nghĩ hoang đường, thế nhưng càng suy nghĩ lại càng giống sự thực. A Tát cùng Tây Lộ nhìn động tác của Đoạn Ngọc Giác, trong lòng lộp bộp một cái, thật là gian nan.
Bởi vì vừa nãy Đoạn Ngọc Giác mang đến cho bọn họ một sự dịch chuyển nghịch thiên, lúc này cũng không ai dám coi khinh động tác của Đoạn Ngọc Giác.
Kỳ thực, Lan Kỳ Phong thực sự đã đoán đúng, Đoạn Ngọc Giác là thật không rõ lắm phân chia đan dược ở nơi này.
Mà nguyên nhân trọng yếu nhất là, cậu muốn cùng Nam Khanh Hoa bắt đầu chế tác đan dược cùng một lúc.
Cho nên, cậu thuận lợi phát ra một cái weibo, vừa nãy Lan Kỳ Phong nói cho cậu biết trên weibo quả thực bị người ta quấy đến long trời lở đất, cuối cùng còn dặn dò, rảnh rỗi cũng phát ra một cái weibo.
Thế nhưng nếu như Lan Kỳ Phong biết Đoạn Ngọc Giác phát ra một cái weibo vào lúc này, phỏng chừng sẽ vô cùng hối hận mình tại sao lại nhiều lời như vậy. Thế nhưng Lan Kỳ Phong lúc này cũng chưa mở ra quang não kiểm tra weibo, hắn cần đọ sức với hai sứ giả liên bang mọi lúc mọi nơi, tự nhiên không có cách nào đi thăm dò quang não của mình.
Khi Đoạn Ngọc Giác điều tra weibo của mình, trực tiếp bị thư tín bay đến hù dọa. Tắt đi nhắc nhở tin tức của mình, lạnh nhạt phát ra một cái weibo: “Chúng ta sẽ thắng Nam Khanh Hoa của liên bang.”
Weibo này phát ra còn chưa có một phút, số người bình luận liền trực tiếp đột phá một trăm!
Giống cái cướp được vị trí thứ nhất phát ra một cái mặt cười to “ (cười to) (cười to) (cười to) nam thần không cần bắt nạt người như vậy a, nhân gi là thiên tài số một của liên bang, là tiểu hài tử hai mươi ba tuổi a ~!”
Người thứ hai hỏng mất nói: “Ta đi một chút đi đi đi!! Ta rõ ràng là quang não tốt nhất tại sao ta không cướp được đệ nhất a a a! Thuận tiện nói nam thần ngài anh dũng như thế ta muốn biểu lộ với ngài.”
“Nam thần nhỏ như vậy làm sao có khả năng bắt nạt tiểu hài tử người ta!”
“Nam thần mới chỉ có mười bảy tuổi a ha ha ha ha! Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang mặt của ngươi có đau không?”
“Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang: Mặt dày, không đau!”
“Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang: Người ta đúng là tiểu hài tử a cầu buông tha qaq hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang là vô tội qaq!”
“ha ha ha ha ha ha ha ha ha lầu trên manh đủ! Nam thần em muốn bày tỏ với ngài!”
Trong mấy phút ngắn ngủi, bình luận cùng chuyển phát trên weibo này đều vượt qua đề tài thứ nhất, sau đó lấy vị trí vững vàng không một chút dao động nào mà đứng đề tài thứ nhất, một tuần lễ sau này cũng không có bị người đánh vỡ, cuối cùng vẫn là bị Đoạn Ngọc Giác tự tay đánh vỡ.
Câu nói Nam Khanh Hoa là tiểu tử thiên tài liên bang hai mươi ba tuổi quả thực nhanh chóng trở thành một câu nói cửa miệng ở trên weibo, dù sao hai vị sứ giả khác của liên bang đều dùng cái từ này để tẩy tắng Nam Khanh Hoa, mọi người trên đế quốc tự nhiên thấy giận.
Mấy đan dược sư vây xem tự nhiên cũng chú ý tới weibo, dồn dập che miệng khom người không dám để cho mình cười ra tiếng. Nhịn cười quả thực quá thống khổ, còn duỗi ra móng vuốt có chút vặn vẹo ấn khen với nam thần.
# Nam thần nhà ta thật sự là quá manh vậy phải làm sao bây giờ?! Tại tuyến sốt ruột chờ vội vã! #
# Nam thần quá manh ta thật muốn đem hắn lừa gạt về nhà mọi người có đề nghị gì tốt, tại tuyến sốt ruột chờ vội vã! #
Cho nên, khi Nam Khanh Hoa cũng cầm vật liệu xuất hiện, đã là nửa giờ sau, tất cả mọi người nhìn thấy, nam thần mà bọn họ yêu thích, dưới ánh mắt của công chúng, gối đầu ngủ rồi!
Nam thần ngài không được manh như thế a!
Nhóm đan dược sư dồn dập ở trong lòng reo hò, bọn họ liền không thể cười được, nhẫn cười quả thực không thể thống khổ hơn, từng người từng người ngã trái ngã phải quả thực không còn hình tượng.
# Nam thần làm mất mặt ba ba vang, thế nhưng con ngươi còn mê man như vậy, tại sao có thể manh như thế quả thực chính là phạm quy! #
Mọi người thấy Nam Khanh Hoa lên đài, nhìn Nam Khanh Hoa tối tăm mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác mẫn cảm cảm giác được sóng tinh thần của hắn rõ ràng giảm xuống, mê man mang mở mắt ra, khi thấy đôi mắt âm u của Nam Khanh Hoa.
—— Đây là tức rồi sao?
Đoạn Ngọc Giác nghiêng đầu nghĩ, do dự ngáp một cái, bên trong con mắt màu bạc mông một tầng hơi nước, có một sự ngốc manh nói không ra được, đan dược sư vây xem căn bản không khống chế được tâm của mình, chỉ có thể không ngừng phát ra câu nam thần thật ngốc manh cầu gả các loại đến để giảm bớt.
Nhưng khi nhìn đến con mắt tràn ngập hơi nước của nam thần, nhìn nam thần lười biếng đứng lên, còn giống như có chút bất ổn, nhìn cậu mê mang mình hai con mắt tức đến nổ phổi của Nam Khanh Hoa, mọi người vây xem chỉ cảm thấy cào tâm cào phổi, tâm toàn thân đều ngứa!
Đoạn Ngọc Giác liền ngáp một cái, nói: “Ngươi đã đến rồi a, chúng ta đều đang ngủ…”
Khôn mặt Nam Khanh Hoa như trong nháy mắt vặn vẹo, “… Ngươi đang chờ ta?!”
“Đúng a, ” Đoạn Ngọc Giác quyết đoán gật đầu nói, sắc mặt của A Tát cùng Tây Lộ đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, Lan Kỳ Phong biểu thị hắn ở một bên xem trò vui nhìn đến phi thường vui vẻ.
Tây Lộ đã cảm nhận được lần tranh tài này hoàn toàn là tự rước lấy nhục, nhưng là bây giờ căn bản không có cách nào xuống đài, đành phải cười cười với Lan Kỳ Phong, nói: “Chúng ta có hành trình gì sao? Đừng chậm trễ hành trình mà đế quốc đã an bài tốt, ta nhớ tới phải đi tham quan trường học đệ nhất đế quốc đi, chúng ta bây giờ đi xem xem đi, ta và A Tát vẫn là học sinh đây, đối nơi đó còn cảm thấy rất hứng thú.”
“Không được, chờ một lát đi, ” Lan Kỳ Phong cười híp mắt khoát tay áo một cái, nói, “Người trẻ tuổi yêu thích so tài liền làm cho bọn họ so, cái này cũng là một cơ hội tốt để trao đổi a, A Hoa là thiên tài danh tiếng lan xa của liên bang, Tiểu Giác chúng ta có thể được đến A Hoa chỉ điểm quả thực là phúc phận đời trước đã tu luyện.”
Biểu tình của Tam trưởng lão đứng gần Lan Kỳ Phong trong nháy mắt liền vặn vẹo, nghĩ thầm lão hồ ly này bắt nạt lên người thực sự là không chút nào nương tay, không oán được yêu thích Đoạn Ngọc Giác như thế đâu, giống cái kia cũng là kiểu người thích khi dễ người khác!
Bất quá, hài tử này vẫn là rất khiến người thích đâu, Tam trưởng lão nở nụ cười, cảm giác tinh thần sảng khoái.
Nam Khanh Hoa lần này cũng không có cùng Đoạn Ngọc Giác ầm ĩ lên, chỉ là miệt thị tức giận liếc mắt nhìn cậu, nói rằng: “Ta sẽ thắng!”
Nói như chặt đinh chém sắt gọn gàng cực kỳ, nói xong cũng bắt đầu xử lý vật liệu. Đoạn Ngọc Giác nhưng là lại một lần nữa ngáp một cái, cậu là thật buồn ngủ, lúc này mới mắt buồn ngủ mông lung bắt đầu xử lý tài liệu của mình.
Vừa xử lý vật liệu vừa đốt lửa, tùy ý đem vật liệu được gắt gọt ném đến trong lò luyện đan. Đan dược sư ở gần phát thệ, bọn họ thấy được nam thần trực tiếp nhắm mắt lại để xử lý vật liệu!
Nam thần ngài thực sự là rất xấu rồi! Bắt nạt thiên tài hai mươi tuổi chỉ quan tâm đan dược người ta như vậy)!
Phía bên kia vật liệu của Nam Khanh Hoa vẫn không có xử lý xong, Đoạn Ngọc Giác liền đem một loại vật liệu cuối cùng ném vào lò luyện đan, dưới ánh mắt của mọi người, Đoạn Ngọc Giác mở ra lò luyện đan,
Bên trong một mảnh chói mắt sáng lên màu vàng!
—— đó là đan dược cấp bốn!
Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên dùng nguyên liệu cấp ba để phối chế đan dược cấp bốn——!!!!
Nam Khanh Hoa huyên náo hiện trường hỗn loạn tưng bừng, rất nhanh liền bị người khác thu thập. khi mà Nam Khanh Hoa còn đang ngạo mạn, Đoạn Ngọc Giác còn không quên nói một tiếng cảm ơn với người đã giúp mình thu thập mặt bàn. Giống cái kia đỏ mặt tại chỗ, sau đó chạy.
Lưu lại Đoạn Ngọc Giác hồ đồ mà nhìn hắn chạy.
Thi đấu lại một lần nữa bắt đầu, trong số các loạn đan dược cấp ba tùy tiện chọn một loạn đan dược để chế tác, quy tắc vẫn giống như vừa nãy. Đoạn Ngọc Giác đang nghĩ xem mình có nên giấu dốt hay không, Nam Khanh Hoa mới 23 tuổi, mình vẫn là không nên đả kích người ta quá mức mới được.
Đoạn Ngọc Giác biểu thị mình vì người khác suy nghĩ quả thực là quá thánh mẫu, quá vĩ đại rồi!
Đáng tiếc, người nào đó hoàn toàn không có ý định thu liễm, ỷ vào vóc dáng cao hơn Đoạn Ngọc Giác nên nhìn từ trên cao xuống mà nói chuyện với cậu: “Ngươi bây giờ chịu thua, ta còn có thể để cho ngươi thua dễ nhìn một chút.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Ta sẽ tự nói với mình ở trong đầu rằng kỳ thực ngươi cũng không xấu như vậy.” Đoạn Ngọc Giác chân thành nói: “Chỉ cần ngươi đọc thêm nhiều sách.”
Sắc mặt của Nam Khanh Hoa triệt để trở nên khó coi, thế nhưng Đoạn Ngọc Giác lại phát hiện gợn sóng tinh thần của hắn ở trạng thái tăng lên. Nói cách khác, tâm tình hiện tại của hắn rất tốt.
Đoạn Ngọc Giác quả thực muốn hoài nghi liệu người kia có mắc hội chứng đẩu M không, tại sao mỗi lần mình trào phúng hắn tâm tình của hắn đều tốt một tí tẹo đâu? Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ sâu xa nói.
Nam Khanh Hoa nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ ở trên cao nhìn xuống đặc biệt khinh thường nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Ta sẽ để cho ngươi thua đến ngay cả mình họ gì cũng không biết!”
“Ta họ Đoạn…” Đoạn Ngọc Giác thành khẩn nói.
Nam Khanh Hoa có khí mà không có chỗ phát ra, nói: “Ngươi chờ ta!”
Nhìn Nam Khanh Hoa cao hơn mình đang tức đến cơ hồ muốn giơ chân, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên cảm thấy, mình vẫn là không cần nhường thì tốt hơn, ai bảo hắn lớn lên cao như vậy đâu!
Chính mình nghĩ trăm phương ngàn kế ngay cả thứ như ‘Tăng cao đan’ đều lấy ra nhưng cũng không thể cao lên! Nam Khanh Hoa cao hơn mình cả một cái đầu lại ở nơi này nhảy nhảy lại cao thêm nửa cái đầu nữa. Thực sự là
—— Thật là làm cho người ta khó chịu!
Đoạn Ngọc Giác quay người xuống tìm nguyên liệu, quyết định hảo hảo đả kích lòng tự trọng của người trẻ một chút. Muôn vàn thử thách mới có thể rèn luyện ra một trái tim kiên cường a, tuy rằng Đoạn Ngọc Giác cảm giác được tuy rằng Nam Khanh Hoa thua thì chính hắn cũng sẽ không thương tâm.
Lúc này Đoạn Ngọc Giác đột nhiên liền có một chút tò mò, nếu như mình cho hắn thua thật thảm, gợn sóng lực lượng tinh thần của hắn liệu có vẫn tiếp tục tăng lên hay không?
Nam Khanh Hoa tức giận đến chặt chân, biểu hiện giống hệt một nhi đồng mới thành niên, hận hận nói tới cái gì, quay đầu cúi xuống cũng tìm nguyên liệu mình cần. Hắn cũng quyết định phải cho Đoạn Ngọc Giác một cái đẹp đẽ!
Hai người đều đang tìm nguyên liệu, tự nhiên Đoạn Ngọc Giác vẫn là tìm nhanh nhất, lực tương tác của cậu với Linh Hoa quả thực làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, tốc độ nhanh khiến người khó có thể tưởng tượng, so với linh thảo cấp một vừa nãy còn phải nhanh hơn mấy lần.
Cho nên sắc mặt của A Tát cùng Tây Lộ ở bên dưới cũng không quá tốt, vốn cho là Đoạn Ngọc Giác là đan dược sư cấp một cho nên lực tương tác có tốt đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua đẳng cấp mà làm nên chuyện. Thế nhưng cố tình, Đoạn Ngọc Giác lại làm được!
Lực tương tác của cậu đối với Linh Hoa Linh Thảo cấp ba mạnh hơn gấp mấy lần so với Nam Khanh Hoa vốn ở chung với nó mỗi ngày! Lực tương tác của Nam Khanh Hoa từng làm cho toàn bộ liên bang thán phục, càng làm cho đan dược sư cấp bảy bọn họ thở dài nói: “Bốn mươi năm sau, thành tựu của A Hoa tất nhiên cao hơn ta.”
Thế nhưng hiện tại lực tương tác của Đoạn Ngọc Giác chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Khi mà Nam Khanh Hoa đang đi về phía Linh Hoa thứ hai, Đoạn Ngọc Giác cũng đã thu thập tốt tài liệu.
Thế nhưng cậu không nhúc nhích, đem vật liệu để ở một bên, ngồi xuống mở ra quang não của mình.
Những người khác dở khóc dở cười nhìn Đoạn Ngọc Giác, cái tên này không thể nào không biết phương pháp phối chế của đan dược cấp ba đi?
Lan Kỳ Phong xẹt qua một ý nghĩ hoang đường, thế nhưng càng suy nghĩ lại càng giống sự thực. A Tát cùng Tây Lộ nhìn động tác của Đoạn Ngọc Giác, trong lòng lộp bộp một cái, thật là gian nan.
Bởi vì vừa nãy Đoạn Ngọc Giác mang đến cho bọn họ một sự dịch chuyển nghịch thiên, lúc này cũng không ai dám coi khinh động tác của Đoạn Ngọc Giác.
Kỳ thực, Lan Kỳ Phong thực sự đã đoán đúng, Đoạn Ngọc Giác là thật không rõ lắm phân chia đan dược ở nơi này.
Mà nguyên nhân trọng yếu nhất là, cậu muốn cùng Nam Khanh Hoa bắt đầu chế tác đan dược cùng một lúc.
Cho nên, cậu thuận lợi phát ra một cái weibo, vừa nãy Lan Kỳ Phong nói cho cậu biết trên weibo quả thực bị người ta quấy đến long trời lở đất, cuối cùng còn dặn dò, rảnh rỗi cũng phát ra một cái weibo.
Thế nhưng nếu như Lan Kỳ Phong biết Đoạn Ngọc Giác phát ra một cái weibo vào lúc này, phỏng chừng sẽ vô cùng hối hận mình tại sao lại nhiều lời như vậy. Thế nhưng Lan Kỳ Phong lúc này cũng chưa mở ra quang não kiểm tra weibo, hắn cần đọ sức với hai sứ giả liên bang mọi lúc mọi nơi, tự nhiên không có cách nào đi thăm dò quang não của mình.
Khi Đoạn Ngọc Giác điều tra weibo của mình, trực tiếp bị thư tín bay đến hù dọa. Tắt đi nhắc nhở tin tức của mình, lạnh nhạt phát ra một cái weibo: “Chúng ta sẽ thắng Nam Khanh Hoa của liên bang.”
Weibo này phát ra còn chưa có một phút, số người bình luận liền trực tiếp đột phá một trăm!
Giống cái cướp được vị trí thứ nhất phát ra một cái mặt cười to “ (cười to) (cười to) (cười to) nam thần không cần bắt nạt người như vậy a, nhân gi là thiên tài số một của liên bang, là tiểu hài tử hai mươi ba tuổi a ~!”
Người thứ hai hỏng mất nói: “Ta đi một chút đi đi đi!! Ta rõ ràng là quang não tốt nhất tại sao ta không cướp được đệ nhất a a a! Thuận tiện nói nam thần ngài anh dũng như thế ta muốn biểu lộ với ngài.”
“Nam thần nhỏ như vậy làm sao có khả năng bắt nạt tiểu hài tử người ta!”
“Nam thần mới chỉ có mười bảy tuổi a ha ha ha ha! Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang mặt của ngươi có đau không?”
“Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang: Mặt dày, không đau!”
“Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang: Người ta đúng là tiểu hài tử a cầu buông tha qaq hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang là vô tội qaq!”
“ha ha ha ha ha ha ha ha ha lầu trên manh đủ! Nam thần em muốn bày tỏ với ngài!”
Trong mấy phút ngắn ngủi, bình luận cùng chuyển phát trên weibo này đều vượt qua đề tài thứ nhất, sau đó lấy vị trí vững vàng không một chút dao động nào mà đứng đề tài thứ nhất, một tuần lễ sau này cũng không có bị người đánh vỡ, cuối cùng vẫn là bị Đoạn Ngọc Giác tự tay đánh vỡ.
Câu nói Nam Khanh Hoa là tiểu tử thiên tài liên bang hai mươi ba tuổi quả thực nhanh chóng trở thành một câu nói cửa miệng ở trên weibo, dù sao hai vị sứ giả khác của liên bang đều dùng cái từ này để tẩy tắng Nam Khanh Hoa, mọi người trên đế quốc tự nhiên thấy giận.
Mấy đan dược sư vây xem tự nhiên cũng chú ý tới weibo, dồn dập che miệng khom người không dám để cho mình cười ra tiếng. Nhịn cười quả thực quá thống khổ, còn duỗi ra móng vuốt có chút vặn vẹo ấn khen với nam thần.
# Nam thần nhà ta thật sự là quá manh vậy phải làm sao bây giờ?! Tại tuyến sốt ruột chờ vội vã! #
# Nam thần quá manh ta thật muốn đem hắn lừa gạt về nhà mọi người có đề nghị gì tốt, tại tuyến sốt ruột chờ vội vã! #
Cho nên, khi Nam Khanh Hoa cũng cầm vật liệu xuất hiện, đã là nửa giờ sau, tất cả mọi người nhìn thấy, nam thần mà bọn họ yêu thích, dưới ánh mắt của công chúng, gối đầu ngủ rồi!
Nam thần ngài không được manh như thế a!
Nhóm đan dược sư dồn dập ở trong lòng reo hò, bọn họ liền không thể cười được, nhẫn cười quả thực không thể thống khổ hơn, từng người từng người ngã trái ngã phải quả thực không còn hình tượng.
# Nam thần làm mất mặt ba ba vang, thế nhưng con ngươi còn mê man như vậy, tại sao có thể manh như thế quả thực chính là phạm quy! #
Mọi người thấy Nam Khanh Hoa lên đài, nhìn Nam Khanh Hoa tối tăm mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác mẫn cảm cảm giác được sóng tinh thần của hắn rõ ràng giảm xuống, mê man mang mở mắt ra, khi thấy đôi mắt âm u của Nam Khanh Hoa.
—— Đây là tức rồi sao?
Đoạn Ngọc Giác nghiêng đầu nghĩ, do dự ngáp một cái, bên trong con mắt màu bạc mông một tầng hơi nước, có một sự ngốc manh nói không ra được, đan dược sư vây xem căn bản không khống chế được tâm của mình, chỉ có thể không ngừng phát ra câu nam thần thật ngốc manh cầu gả các loại đến để giảm bớt.
Nhưng khi nhìn đến con mắt tràn ngập hơi nước của nam thần, nhìn nam thần lười biếng đứng lên, còn giống như có chút bất ổn, nhìn cậu mê mang mình hai con mắt tức đến nổ phổi của Nam Khanh Hoa, mọi người vây xem chỉ cảm thấy cào tâm cào phổi, tâm toàn thân đều ngứa!
Đoạn Ngọc Giác liền ngáp một cái, nói: “Ngươi đã đến rồi a, chúng ta đều đang ngủ…”
Khôn mặt Nam Khanh Hoa như trong nháy mắt vặn vẹo, “… Ngươi đang chờ ta?!”
“Đúng a, ” Đoạn Ngọc Giác quyết đoán gật đầu nói, sắc mặt của A Tát cùng Tây Lộ đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, Lan Kỳ Phong biểu thị hắn ở một bên xem trò vui nhìn đến phi thường vui vẻ.
Tây Lộ đã cảm nhận được lần tranh tài này hoàn toàn là tự rước lấy nhục, nhưng là bây giờ căn bản không có cách nào xuống đài, đành phải cười cười với Lan Kỳ Phong, nói: “Chúng ta có hành trình gì sao? Đừng chậm trễ hành trình mà đế quốc đã an bài tốt, ta nhớ tới phải đi tham quan trường học đệ nhất đế quốc đi, chúng ta bây giờ đi xem xem đi, ta và A Tát vẫn là học sinh đây, đối nơi đó còn cảm thấy rất hứng thú.”
“Không được, chờ một lát đi, ” Lan Kỳ Phong cười híp mắt khoát tay áo một cái, nói, “Người trẻ tuổi yêu thích so tài liền làm cho bọn họ so, cái này cũng là một cơ hội tốt để trao đổi a, A Hoa là thiên tài danh tiếng lan xa của liên bang, Tiểu Giác chúng ta có thể được đến A Hoa chỉ điểm quả thực là phúc phận đời trước đã tu luyện.”
Biểu tình của Tam trưởng lão đứng gần Lan Kỳ Phong trong nháy mắt liền vặn vẹo, nghĩ thầm lão hồ ly này bắt nạt lên người thực sự là không chút nào nương tay, không oán được yêu thích Đoạn Ngọc Giác như thế đâu, giống cái kia cũng là kiểu người thích khi dễ người khác!
Bất quá, hài tử này vẫn là rất khiến người thích đâu, Tam trưởng lão nở nụ cười, cảm giác tinh thần sảng khoái.
Nam Khanh Hoa lần này cũng không có cùng Đoạn Ngọc Giác ầm ĩ lên, chỉ là miệt thị tức giận liếc mắt nhìn cậu, nói rằng: “Ta sẽ thắng!”
Nói như chặt đinh chém sắt gọn gàng cực kỳ, nói xong cũng bắt đầu xử lý vật liệu. Đoạn Ngọc Giác nhưng là lại một lần nữa ngáp một cái, cậu là thật buồn ngủ, lúc này mới mắt buồn ngủ mông lung bắt đầu xử lý tài liệu của mình.
Vừa xử lý vật liệu vừa đốt lửa, tùy ý đem vật liệu được gắt gọt ném đến trong lò luyện đan. Đan dược sư ở gần phát thệ, bọn họ thấy được nam thần trực tiếp nhắm mắt lại để xử lý vật liệu!
Nam thần ngài thực sự là rất xấu rồi! Bắt nạt thiên tài hai mươi tuổi chỉ quan tâm đan dược người ta như vậy)!
Phía bên kia vật liệu của Nam Khanh Hoa vẫn không có xử lý xong, Đoạn Ngọc Giác liền đem một loại vật liệu cuối cùng ném vào lò luyện đan, dưới ánh mắt của mọi người, Đoạn Ngọc Giác mở ra lò luyện đan,
Bên trong một mảnh chói mắt sáng lên màu vàng!
—— đó là đan dược cấp bốn!
Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên dùng nguyên liệu cấp ba để phối chế đan dược cấp bốn——!!!!
Danh sách chương