Du Kinh Luân nhìn Bạch Huyên chằm chằm, mở miệng: "Bạch Huyên tiểu thư sao đi vội quá vậy, ăn xong lau miệng đi ngay luôn sao?"
Bạch Huyên bị hắn nói kháy như thế, trong lòng thấy khó chịu: "Du công tử mời chúng ta tới đây, chúng ta đã tới rồi. Hiện tại ta hơi mệt trong người, muốn về xe nghỉ ngơi, như thế cũng không được sao? Đạo đãi khách của Du công tử bá đạo quá nhỉ?!"
Bạch Huyên đáp trả hắn dữ dội khiến Du Kinh Luân bối rối, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.
"Ta chưa từng mất mặt như thế. Nếu hôm nay thả ngươi đi thì người khác lại tưởng rằng chúng ta hiền quá dễ bị bắt nạt." Ánh mắt Du Kinh Luân xoáy thẳng vào người Diệp Sở.
"Ta chẳng có hứng thú khi dễ ngươi." Diệp Sở cười nói, "No rồi, không còn chuyện gì nữa ta đi trước đây!"
Diệp Sở nói xong chẳng thèm để ý Du Kinh Luân, bế Dao Dao bước ra ngoài cùng với Bạch Huyên. Hắn không muốn dây dưa với kẻ như thế, ăn uống no say rồi thì giờ ngủ một giấc là sướng nhất trần đời.
"Ngăn hắn lại!" Du Kinh Luân quát lên, bốn phía xuất hiện không ít tiểu nhị của thương đội, vây quanh Diệp Sở, ngăn cản hắn đi ra ngoài.
Nhìn tình hình xung đột căng thẳng đến mức này, những người khác trong thương đội không khỏi nhìn nhau ái ngại. So sánh với tên Du Kinh Luân bá đạo thì ai nấy đều ưa thích Diệp Sở. Một đường đi tới, mọi người đều yêu mến Dao Dao, Diệp Sở lại thỉnh thoảng giúp bọn họ vận chuyển ít đồ đạc hoặc mấy việc lặt vặt. Bọn họ đều biết tên Du Kinh Luân âm hiểm, trước giờ làm việc gì thì đều muốn đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Mọi người sợ Diệp Sở và Bạch Huyên chịu thiệt thòi, vài người tương đối có thân phận đứng ra nói chuyện: "Ha ha ha, chút chuyện nhỏ thôi mà, không cần làm lớn quá không ai được vui vẻ! Buôn bán bên ngoài quan trọng nhất là hòa khí sinh tài. Du công tử bỏ qua đi."
"Đúng vậy! Cùng một đoàn thì cũng xem như có duyên phận, cần gì làm khó đến như thế, Du công tử du di bỏ qua."
Du Kinh Luân đang giận bốc lửa, nghe mấy người bên ngoài líu ríu bên lỗ tai, người cuồng vọng như gã làm sao chịu nổi: "Cút hết cho ta, bản thiếu gia làm việc thì có chỗ cho các ngươi chõ mồm vào à?!"
Một câu nói hoàn toàn chọc giận mấy người vừa mở miệng. Ai nấy đều nghĩ không lẽ mỗi Du Kinh Luân ngươi có thân phận, chúng ta là rắm chó hay sao? Nói lại thì chúng ta xem như thúc bá của ngươi, thế mà không thèm để trong mắt, quát mắng như chủ mắng nô tài.
"Du Kinh Luân, nếu không phải phụ thân ngươi đề nghị chúng ta mang ngươi theo buôn bán, ngươi nghĩ bọn ta sẽ đồng ý để ngươi học nghệ sao? Xin nhớ thân phận của bản thân, cho dù phụ thân ngươi nói chuyện với chúng ta cũng phải nể nang mấy phần. Cỡ ngươi có tư cách gì quát mắng chúng ta?" Một nam tử trung niên trong thương đội sầm mặt lại, giọng nói đầy bất mãn.
Du Kinh Luân bị mọi người chống đối ra mặt, mặt mày xanh mét. Trong thương đội này hắn không dám ra tay với mấy vị thúc bá này, nhưng với Diệp Sở thì khác, hắn trút toàn bộ lửa giận: "Đánh chết không cần ngợi!"
"Ngươi dám!" Lưu Bá, một trong những người dẫn đầu thương đội, thấy Du Kinh Luân không hề nể nang bọn họ, cuối cùng phải bạo nộ, nhìn Du Kinh Luân chằm chằm.
"Có gì mà không dám?!" Du Kinh Luân hừ lạnh, nhìn Lưu Bá không chớp mắt, "Các ngươi nếu dám xen vào chuyện của ta nữa thì đừng trách ta bất cận nhân tình!"
"Ngươi..." Đám người Lưu Bá giận sôi người. Ai nấy đều nghe danh tiếng xấu xa của Du Kinh Luân nhưng không ai lường được kẻ này lại khốn kiếp tới mức này. Lưu Bá muốn nói gì đó tiếp nhưng bị tiếng cười của Diệp Sở cắt ngang.
"Du công tử ảo tưởng sức mạnh quá nhỉ, loại giá áo túi cơm như ngươi mà muốn đối phó với ta sao?!" Diệp Sở cười khinh bỉ, nhìn Du Kinh Luân với ánh mắt đáng thương. Hắn cảm thấy quen thuộc vì mấy năm trước hắn cũng cái bộ dạng liều lĩnh bất kể mọi chuyện, thậm chí tên Kinh Luân còn kém hắn mấy phần.
Thấy Diệp Sở cười khinh bỉ như thế, Du Kinh Luân gằn giọng, nói với đám tiểu nhị: "Đánh, đánh mạnh vào cho ta."
Nhìn đám tiểu nhị xông tới, Diệp Sở cười mỉm, tiện tay túm lấy côn gỗ từ trong tay một kẻ lao lên, quét ngang đám người. Tốc độ Diệp Sở quá nhanh nên không mất bao lâu đã khiến đám tiểu nhị ôm người kêu la thảm thiết.
"Chỉ với ba bốn tên Hóa ý cảnh mà muốn chế phục được ta?" Diệp Sở cười lớn, vứt thanh côn xuống, cười khẩy với Du Kinh Luân: "Đa ta bữa trưa của ngươi, hẹn gặp lại nhé!"
Mọi người ở đây thấy Diệp Sở rời đi hết sức nghênh ngang không khỏi trợn mắt há mồm. Đặc biệt là đám người Lưu bá đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Bọn họ vốn chỉ nghĩ Diệp Sở là thiếu niên bình thường, nhưng không ai ngờ đối phương lại mạnh mẽ như thế. Từ lời nói của hắn có thể nghe ra được Diệp Sở đã đạt Tiên thiên cảnh.
Tiên thiên cảnh là tồn tại mà người bình thường như bọn họ đều phải ngước nhìn. Gia tộc Du Kinh Luân trước đây thua kém bọn họ, nhưng từ khi cha hắn đạt tới Tiên thiên cảnh thì đã cho bọn họ hít khói dài dài.
Lưu bá hưng phấn vô cùng, nếu như có thể lôi kéo Diệp Sở vào gia tộc, vậy chẳng phải gia tộc mình sẽ lên một đẳng cấp mới?
Khuôn mặt Du Kinh Luân vô cùng sợ hãi, đâu ngờ được Diệp Sở lại là nhân vật như thế, nuốt nước bọt khan mà không dám trêu chọc Diệp Sở nữa. Nơi đây không phải nhà hắn, lại không có phụ thân và Du bá làm chỗ dựa, hắn không đám đối chiến với Tu hành giả cường hãn như thế.
Nhưng Du Kinh Luân nào phải người dễ dàng nuốt hận như thế, thấp giọng ra lệnh với tiểu nhị trước mặt, nhìn bóng lưng Diệp Sở rời đi đầy âm trầm.
...
Xử mấy tên tiểu nhị của Du Kinh Luân, rốt cuộc cũng khiến hắn đàng hoàng một chút, sau đó không còn tới quấy rầy Bạch Huyên nữa. Mọi chuyện yên ả cho đến khi vào Hoàng thành.
Cả đám tới Hoàng thành, mọi người đi đến khu cựu thành. Vừa đặt chân tới đó thì một dòng chữ to đập ngay vào mắt Bạch Huyên: "Diệp Sở bội tình bạc nghĩa, vứt vợ bỏ con". Mấy dòng chữ cực kì bắt mắt khiến Bạch Huyên kinh ngạc, quay sang nhìn Diệp Sở đầy tò mò.
Trong lòng Diệp Sở nhảy dựng, trong lòng muốn hỏi thăm Tình Văn Đình một trăm lần, nhưng ngay lập tức nhún nhún vai trưng ra bộ mặt ngây thơ vô tội: "Bạch Huyên tỷ nghĩ Diệp Sở đó là ta sao?"
"Hì hì..." Bạch Huyên cười vô cùng vui vẻ: "Ta chưa nói nha, ngươi đã vội vàng giải thích, thế là sao đây?"
"..."
Diệp Sở cắn lưỡi không nói nên lời. Lúc này Lưu Bá ở bên cạnh mỉm cười giải thích,: "Cái này xuất hiện một năm rồi, ban đầu có đám nữ nhân khóc lóc kể lể dưới cổng thành, nói Diệp Sở vứt bỏ các nàng như thế nào, làm người cặn bã bại hoại đến mức nào, khiến cho nguyên khu cựu thành sôi sục. Giờ thì gần như không ai không biết tiếng xấu của Diệp Sở, nữ nhân xem Diệp Sở như chuột chạy qua đường. Có điều công nhận hắn bại hoại đến đỉnh cao, mới có thể khiến nữ nhân hận đến mức như thế."
"Lưu bá, theo ta đây là bôi nhọ một cách trắng trợn, thực tế thì kẻ gọi Diệp Sở này vô cùng rộng lượng, lương thiện, đẹp trai, thành thực vô cùng." Diệp Sở ráng chen vào mấy câu.
"Ngươi biết hắn?" Lưu bá nhìn Diệp Sở đầy tò mò.
"Không, không nhận ra!" Vừa thấy Bạch Huyên nhìn sang chiếu tướng, Diệp Sở vội chối bai bải: "Trên đời có nhiều người tên Diệp Sở lắm, ta làm sao biết hết được."
Lúc Diệp Sở đang trò chuyện với Bạch Huyên vô cùng vui vẻ thì từ trong khu cựu thành đột nhiên có đám người xông tới, bao vây lấy đám người Diệp Sở.
"Thiếu gia! Kẻ nào chọc giận ngươi thế?" Cầm đầu là nam tử trung niên đi tới trước mặt Du Kinh Luân, bộ dạng vô cùng cung kính. Du Kinh Luân cho người nhắn y đến đây chờ đợi, y không thể không đến.
Kiềm chế suốt dọc đường, mãi tới lúc này Du Kinh Luân mới khôi phục lại hùng phong bản thân, chỉ vào hai người Diệp Sở và Bạch Huyên: "Là bọn họ. Du bá, bắt chúng lại."
Lưu bá nhìn đám người Diệp Sở, vội vàng lên tiếng: "Du bá, đây chỉ là hiểu lầm."
Những lời này của hắn chưa dứt thì Du Kinh Luân đã hừ lạnh gằn giọng: "Mấy lão già này cũng không an phận, Du bá mang đi hết luôn."
"Ngươi..."
Lưa bá chưa dứt lời thì Du Kinh Luân đã dẫn người bao vây, ánh mắt khóa chặt Diệp Sở: "Tiên thiên cảnh thì đã sao? Loại nhân vật ở cái địa phương bé nhỏ như Nghiêu thành mà đã nghĩ lên mặt với thiếu gia ta hả? Hừ, hôm nay sẽ cho ngươi biết hối hận viết thế nào. Mang hết đi.."
Diệp Sở cười, nhìn Du Kinh Luân nói: "Thật sự dẫn ta đi?"
"Nói nhảm vờ lờ! Ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, yên tâm di!" Du Kinh Luân nhìn Diệp Sở đầy âm trầm, ánh mắt tham lam soi kỹ từng ngóc ngách trên người Bạch Huyên.
"Cũng được! Muốn ta đi thì đi thôi, thoải mái." Diệp Sở cười mỉm, "Tuy nhiên ngươi nên nhớ, "Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó khăn.""
Đôi tay trắng noãn trơn mềm của Bạch huyên gãi gãi Diệp Sở, thể hiện sự lo lắng. Nhưng hắn lại không bận tâm, quay sang mỉm cười với Bạch Huyên, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Đám người này tưởng ở Hoàng thành mình không có chỗ dựa hay sao?
Diệp Sở thật sự muốn nhìn xem, bọn họ mời mình tới có thể ép đến mức như thế nào?
Bạch Huyên bị hắn nói kháy như thế, trong lòng thấy khó chịu: "Du công tử mời chúng ta tới đây, chúng ta đã tới rồi. Hiện tại ta hơi mệt trong người, muốn về xe nghỉ ngơi, như thế cũng không được sao? Đạo đãi khách của Du công tử bá đạo quá nhỉ?!"
Bạch Huyên đáp trả hắn dữ dội khiến Du Kinh Luân bối rối, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.
"Ta chưa từng mất mặt như thế. Nếu hôm nay thả ngươi đi thì người khác lại tưởng rằng chúng ta hiền quá dễ bị bắt nạt." Ánh mắt Du Kinh Luân xoáy thẳng vào người Diệp Sở.
"Ta chẳng có hứng thú khi dễ ngươi." Diệp Sở cười nói, "No rồi, không còn chuyện gì nữa ta đi trước đây!"
Diệp Sở nói xong chẳng thèm để ý Du Kinh Luân, bế Dao Dao bước ra ngoài cùng với Bạch Huyên. Hắn không muốn dây dưa với kẻ như thế, ăn uống no say rồi thì giờ ngủ một giấc là sướng nhất trần đời.
"Ngăn hắn lại!" Du Kinh Luân quát lên, bốn phía xuất hiện không ít tiểu nhị của thương đội, vây quanh Diệp Sở, ngăn cản hắn đi ra ngoài.
Nhìn tình hình xung đột căng thẳng đến mức này, những người khác trong thương đội không khỏi nhìn nhau ái ngại. So sánh với tên Du Kinh Luân bá đạo thì ai nấy đều ưa thích Diệp Sở. Một đường đi tới, mọi người đều yêu mến Dao Dao, Diệp Sở lại thỉnh thoảng giúp bọn họ vận chuyển ít đồ đạc hoặc mấy việc lặt vặt. Bọn họ đều biết tên Du Kinh Luân âm hiểm, trước giờ làm việc gì thì đều muốn đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Mọi người sợ Diệp Sở và Bạch Huyên chịu thiệt thòi, vài người tương đối có thân phận đứng ra nói chuyện: "Ha ha ha, chút chuyện nhỏ thôi mà, không cần làm lớn quá không ai được vui vẻ! Buôn bán bên ngoài quan trọng nhất là hòa khí sinh tài. Du công tử bỏ qua đi."
"Đúng vậy! Cùng một đoàn thì cũng xem như có duyên phận, cần gì làm khó đến như thế, Du công tử du di bỏ qua."
Du Kinh Luân đang giận bốc lửa, nghe mấy người bên ngoài líu ríu bên lỗ tai, người cuồng vọng như gã làm sao chịu nổi: "Cút hết cho ta, bản thiếu gia làm việc thì có chỗ cho các ngươi chõ mồm vào à?!"
Một câu nói hoàn toàn chọc giận mấy người vừa mở miệng. Ai nấy đều nghĩ không lẽ mỗi Du Kinh Luân ngươi có thân phận, chúng ta là rắm chó hay sao? Nói lại thì chúng ta xem như thúc bá của ngươi, thế mà không thèm để trong mắt, quát mắng như chủ mắng nô tài.
"Du Kinh Luân, nếu không phải phụ thân ngươi đề nghị chúng ta mang ngươi theo buôn bán, ngươi nghĩ bọn ta sẽ đồng ý để ngươi học nghệ sao? Xin nhớ thân phận của bản thân, cho dù phụ thân ngươi nói chuyện với chúng ta cũng phải nể nang mấy phần. Cỡ ngươi có tư cách gì quát mắng chúng ta?" Một nam tử trung niên trong thương đội sầm mặt lại, giọng nói đầy bất mãn.
Du Kinh Luân bị mọi người chống đối ra mặt, mặt mày xanh mét. Trong thương đội này hắn không dám ra tay với mấy vị thúc bá này, nhưng với Diệp Sở thì khác, hắn trút toàn bộ lửa giận: "Đánh chết không cần ngợi!"
"Ngươi dám!" Lưu Bá, một trong những người dẫn đầu thương đội, thấy Du Kinh Luân không hề nể nang bọn họ, cuối cùng phải bạo nộ, nhìn Du Kinh Luân chằm chằm.
"Có gì mà không dám?!" Du Kinh Luân hừ lạnh, nhìn Lưu Bá không chớp mắt, "Các ngươi nếu dám xen vào chuyện của ta nữa thì đừng trách ta bất cận nhân tình!"
"Ngươi..." Đám người Lưu Bá giận sôi người. Ai nấy đều nghe danh tiếng xấu xa của Du Kinh Luân nhưng không ai lường được kẻ này lại khốn kiếp tới mức này. Lưu Bá muốn nói gì đó tiếp nhưng bị tiếng cười của Diệp Sở cắt ngang.
"Du công tử ảo tưởng sức mạnh quá nhỉ, loại giá áo túi cơm như ngươi mà muốn đối phó với ta sao?!" Diệp Sở cười khinh bỉ, nhìn Du Kinh Luân với ánh mắt đáng thương. Hắn cảm thấy quen thuộc vì mấy năm trước hắn cũng cái bộ dạng liều lĩnh bất kể mọi chuyện, thậm chí tên Kinh Luân còn kém hắn mấy phần.
Thấy Diệp Sở cười khinh bỉ như thế, Du Kinh Luân gằn giọng, nói với đám tiểu nhị: "Đánh, đánh mạnh vào cho ta."
Nhìn đám tiểu nhị xông tới, Diệp Sở cười mỉm, tiện tay túm lấy côn gỗ từ trong tay một kẻ lao lên, quét ngang đám người. Tốc độ Diệp Sở quá nhanh nên không mất bao lâu đã khiến đám tiểu nhị ôm người kêu la thảm thiết.
"Chỉ với ba bốn tên Hóa ý cảnh mà muốn chế phục được ta?" Diệp Sở cười lớn, vứt thanh côn xuống, cười khẩy với Du Kinh Luân: "Đa ta bữa trưa của ngươi, hẹn gặp lại nhé!"
Mọi người ở đây thấy Diệp Sở rời đi hết sức nghênh ngang không khỏi trợn mắt há mồm. Đặc biệt là đám người Lưu bá đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Bọn họ vốn chỉ nghĩ Diệp Sở là thiếu niên bình thường, nhưng không ai ngờ đối phương lại mạnh mẽ như thế. Từ lời nói của hắn có thể nghe ra được Diệp Sở đã đạt Tiên thiên cảnh.
Tiên thiên cảnh là tồn tại mà người bình thường như bọn họ đều phải ngước nhìn. Gia tộc Du Kinh Luân trước đây thua kém bọn họ, nhưng từ khi cha hắn đạt tới Tiên thiên cảnh thì đã cho bọn họ hít khói dài dài.
Lưu bá hưng phấn vô cùng, nếu như có thể lôi kéo Diệp Sở vào gia tộc, vậy chẳng phải gia tộc mình sẽ lên một đẳng cấp mới?
Khuôn mặt Du Kinh Luân vô cùng sợ hãi, đâu ngờ được Diệp Sở lại là nhân vật như thế, nuốt nước bọt khan mà không dám trêu chọc Diệp Sở nữa. Nơi đây không phải nhà hắn, lại không có phụ thân và Du bá làm chỗ dựa, hắn không đám đối chiến với Tu hành giả cường hãn như thế.
Nhưng Du Kinh Luân nào phải người dễ dàng nuốt hận như thế, thấp giọng ra lệnh với tiểu nhị trước mặt, nhìn bóng lưng Diệp Sở rời đi đầy âm trầm.
...
Xử mấy tên tiểu nhị của Du Kinh Luân, rốt cuộc cũng khiến hắn đàng hoàng một chút, sau đó không còn tới quấy rầy Bạch Huyên nữa. Mọi chuyện yên ả cho đến khi vào Hoàng thành.
Cả đám tới Hoàng thành, mọi người đi đến khu cựu thành. Vừa đặt chân tới đó thì một dòng chữ to đập ngay vào mắt Bạch Huyên: "Diệp Sở bội tình bạc nghĩa, vứt vợ bỏ con". Mấy dòng chữ cực kì bắt mắt khiến Bạch Huyên kinh ngạc, quay sang nhìn Diệp Sở đầy tò mò.
Trong lòng Diệp Sở nhảy dựng, trong lòng muốn hỏi thăm Tình Văn Đình một trăm lần, nhưng ngay lập tức nhún nhún vai trưng ra bộ mặt ngây thơ vô tội: "Bạch Huyên tỷ nghĩ Diệp Sở đó là ta sao?"
"Hì hì..." Bạch Huyên cười vô cùng vui vẻ: "Ta chưa nói nha, ngươi đã vội vàng giải thích, thế là sao đây?"
"..."
Diệp Sở cắn lưỡi không nói nên lời. Lúc này Lưu Bá ở bên cạnh mỉm cười giải thích,: "Cái này xuất hiện một năm rồi, ban đầu có đám nữ nhân khóc lóc kể lể dưới cổng thành, nói Diệp Sở vứt bỏ các nàng như thế nào, làm người cặn bã bại hoại đến mức nào, khiến cho nguyên khu cựu thành sôi sục. Giờ thì gần như không ai không biết tiếng xấu của Diệp Sở, nữ nhân xem Diệp Sở như chuột chạy qua đường. Có điều công nhận hắn bại hoại đến đỉnh cao, mới có thể khiến nữ nhân hận đến mức như thế."
"Lưu bá, theo ta đây là bôi nhọ một cách trắng trợn, thực tế thì kẻ gọi Diệp Sở này vô cùng rộng lượng, lương thiện, đẹp trai, thành thực vô cùng." Diệp Sở ráng chen vào mấy câu.
"Ngươi biết hắn?" Lưu bá nhìn Diệp Sở đầy tò mò.
"Không, không nhận ra!" Vừa thấy Bạch Huyên nhìn sang chiếu tướng, Diệp Sở vội chối bai bải: "Trên đời có nhiều người tên Diệp Sở lắm, ta làm sao biết hết được."
Lúc Diệp Sở đang trò chuyện với Bạch Huyên vô cùng vui vẻ thì từ trong khu cựu thành đột nhiên có đám người xông tới, bao vây lấy đám người Diệp Sở.
"Thiếu gia! Kẻ nào chọc giận ngươi thế?" Cầm đầu là nam tử trung niên đi tới trước mặt Du Kinh Luân, bộ dạng vô cùng cung kính. Du Kinh Luân cho người nhắn y đến đây chờ đợi, y không thể không đến.
Kiềm chế suốt dọc đường, mãi tới lúc này Du Kinh Luân mới khôi phục lại hùng phong bản thân, chỉ vào hai người Diệp Sở và Bạch Huyên: "Là bọn họ. Du bá, bắt chúng lại."
Lưu bá nhìn đám người Diệp Sở, vội vàng lên tiếng: "Du bá, đây chỉ là hiểu lầm."
Những lời này của hắn chưa dứt thì Du Kinh Luân đã hừ lạnh gằn giọng: "Mấy lão già này cũng không an phận, Du bá mang đi hết luôn."
"Ngươi..."
Lưa bá chưa dứt lời thì Du Kinh Luân đã dẫn người bao vây, ánh mắt khóa chặt Diệp Sở: "Tiên thiên cảnh thì đã sao? Loại nhân vật ở cái địa phương bé nhỏ như Nghiêu thành mà đã nghĩ lên mặt với thiếu gia ta hả? Hừ, hôm nay sẽ cho ngươi biết hối hận viết thế nào. Mang hết đi.."
Diệp Sở cười, nhìn Du Kinh Luân nói: "Thật sự dẫn ta đi?"
"Nói nhảm vờ lờ! Ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, yên tâm di!" Du Kinh Luân nhìn Diệp Sở đầy âm trầm, ánh mắt tham lam soi kỹ từng ngóc ngách trên người Bạch Huyên.
"Cũng được! Muốn ta đi thì đi thôi, thoải mái." Diệp Sở cười mỉm, "Tuy nhiên ngươi nên nhớ, "Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó khăn.""
Đôi tay trắng noãn trơn mềm của Bạch huyên gãi gãi Diệp Sở, thể hiện sự lo lắng. Nhưng hắn lại không bận tâm, quay sang mỉm cười với Bạch Huyên, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Đám người này tưởng ở Hoàng thành mình không có chỗ dựa hay sao?
Diệp Sở thật sự muốn nhìn xem, bọn họ mời mình tới có thể ép đến mức như thế nào?
Danh sách chương