“Giết người là một nghệ thuật!”
Đây chính là câu nói của một lão điên khác trong Thanh Di Sơn. Lão không xuất thủ, nhưng khi xuất thủ thì nhất định sẽ giải thoát sự đau khổ cho một ai đó, đưa họ về thế giới cực lạc. Đó chính là lý tưởng của cuộc đời lão!
“Hiến thân vì nghệ thuật, đó là chuyện công đức vô lượng!” Lúc Lão phong tử ấy phun ra những câu này đã bày ra bộ dạng trách trời thương dân, khiến Diệp Sở có ảo giác: lão ta là một cao nhân đắc đạo!
Lúc trước, khi bị Lão phong tử tóm được thì bèn cưỡng bức Diệp Sở học nghệ thuật của lão. Kỹ năng giết chóc lạnh lùng nhưng hữu hiệu của Diệp Sở chính là được lão tôi luyện mà thành.
Người ở Vô Tâm Phong – Thanh Di Sơn mặc dù không nhiều, nhưng ai nấy đều là kẻ điên. Diệp Sở lo lắng mình là người thường lại thuần khiết đến thế, chung đụng với bọn họ đã lâu, có bao giờ bị hành hạ đến thác loạn tinh thần rồi hay không?
Đương nhiên, Diệp Sở cảm thấy ngọn núi Thanh Di đó là một cái viện tâm thần nhưng đám Tình Văn Đình lại không cho là vậy. Trong suy nghĩ của nàng, Thanh Di Sơn là một nơi vô cùng thần bí, nàng rất muốn được đặt chân đến một lần.
Nơi thần bí ấy, chỉ khi đi đến đó thì mới có thể mở ra được một góc của núi băng. Nhưng rất hiển nhiên, mặc dù nàng là một Thánh nữ nhưng người ngoài muốn vào Thanh Di Sơn là điều không thể, dù là ai cũng không có ngoại lệ. Nên mọi người đều cảm thấy hứng thú, càng cảm thấy được sự thần bí của Thanh Di Sơn.
Đã hơn một lần, Tình Vân Đình quấn lấy Diệp Sở, muốn hắn đưa mình lên đó. Nhưng ngay cả Tiên thiên cảnh Diệp Sở còn chưa đạt tới, thì có tư cách gì dẫn người lên đây?
Muốn lên Thanh Di Sơn, cho dù có thân phận đệ tử hạch tâm thì thực lực cũng phải đạt đến Tiên thiên cảnh ngũ trọng mới miễn cưỡng được xin quyền lợi, thỉnh thoảng mang một người chí thân lên đấy một lần. Hơn nữa, không được đến Vô Tâm Phong! Nếu muốn lên Vô Tâm Phong mà đám người điên ấy không đồng ý, dù thực lực của ngươi thông thiên, bọn họ cũng không cho là không cho.
Vô Tâm Phong – Thanh Di Sơn quả thật không giống bất cứ nơi nào, chỉ có những người đã từng ở đó mới hiểu được. Ngay cả Diệp Sở, chỉ khi trở về Vô Tâm Phong mới có thể hình dung nơi đó là chỗ như thế nào.
Trong mắt Tình Văn Đình, tất cả những gì nàng biết về Thanh Di Sơn bất quá chỉ tóm gọn trong hai chữ: thần bí. Nhưng trên thực tế, nơi nào ở Thanh Di Sơn lại chẳng bao hàm hai chữ này. Lẽ dĩ nhiên, Diệp Sở đã từng nói với Tình Văn Đình, Thanh Di Sơn không chỉ có cái sự thần bí ấy mà thôi, khiến cho hứng thú của Tình Văn Đình lại càng tăng mạnh, một lòng muốn đi.
Động Thập Nhất thấy cả đám đồng bọn bị giết, cho dù thủ hạ của lão Thập Cửu cũng không thể chặn một cước, từng tên bị Diệp Sở một cước đạp nát cổ họng. Điều này khiến y nhịn không nổi mà tái mặt hoảng sợ. Thiếu niên này đã mạnh hơn một năm trước rất nhiều!
Trước kia, khi đám Diệp Sở đại náo Tam thập lục động đã hủy liền mấy động. Điều khiến chúng hoảng sợ là người của mấy động đó đã chết gần một nửa trong tay Diệp Sở. Đối với Diệp Sở, trong lòng những người này đã lưu lại bóng ma.
Cũng không ngờ rằng, lần này chỉ bắt một con nhóc mà lại rước đến tên thanh niên giết người như tà ma kia. Nếu Động Thập Nhất biết sớm, dù có cho vàng y cũng không dám đi bắt Dao Dao, bởi vì y biết Diệp Sở chính là người cầm đầu của băng nhóm năm xưa.
Có thể khiến thế tử Bàng gia phải cúi đầu, sao lại là người dễ đối phó?
Nhưng giờ này y đã hết đường lui rồi. Nhìn thấy Diệp Sở xuất thủ là đoạt mạng thì bèn nổi giận gầm lên một tiếng, trường phủ trong tay hung hăng bổ tới Diệp Sở. Cách ra tay tàn nhẫn phối hợp với thực lực Hóa ý cảnh cửu trọng khiến chiêu này mười phần kinh khủng, sát ý ngời ngời.
“Chờ ngươi đạt tới Tiên thiên cảnh rồi đến đối phó ta nhé!” Diệp Sở cười khinh bỉ, dẫm mạnh xuống một tảng đá khiến nó bắn vọt ra, lập tức va chạm với trường phủ của đối phương.
Tảng đá trong nháy mắt bị bổ nát nhưng Động Thập Nhất vẫn không yên thân, phải lui liền mấy bước, cánh tay bị chấn đến mức run lẩy bẩy, thanh trường phủ to lớn cũng suýt tuột khỏi tay.
“Hôm nay các ngươi đều phải chết!” Diệp Sở thấy có người muốn trốn, thân ảnh lóe lên liền chặn trước mặt đối phương, tay hóa thành đao chém thẳng vào huyệt Thái Dương, một chiêu diệt gọn đối phương.
Trong những người này có không ít hảo thủ, tất nhiên là cũng có Hóa ý cảnh. Nhưng giờ phút này, trong tay Diệp Sở thì chúng chẳng khác nào một đám ô hợp. Thời khắc này, Diệp Sở tựa một con mãnh hổ khát máu, hắn đi qua nơi nào thì nơi đó không còn mạng sống.
Thủ đoạn này chính là thứ Lão phong tử hay gọi là nghệ thuật, mà Diệp Sở lại rất ít dùng đến nó, dù trước kia đối chiến với đám Sa quốc thì hắn vẫn chưa hề vận dụng. Bởi vì nó quá khát máu, khi đã thi triển thì chỉ có giết chóc mới dừng được sự bạo ngược bên trong.
Nếu không phải bọn chúng dùng Dao Dao mới bốn tuổi uy hiếp, Diệp Sở cũng không làm chuyện này. Chả phải Diệp Sở sợ giết người nhưng sự điên cuồng khát máu ấy vốn không phải là chuyện thoái mái cho lắm. Nhưng nếu khi đã thi triển, vậy tất cả mọi người nơi này đừng hòng mơ được sống sót.
“Muốn chết!” Động Thập Nhất gào thét, trường phủ quét tới mang hàn quang sắc bén chém thẳng vào hông Diệp Sở, hòng chém hắn thành hai đoạn.
“Quá chậm!” Diệp Sở lắc đầu tránh ra, vừa xoay người đã chuyển thân nhặt một thanh đao từ dưới đất trực tiếp nghênh đón.
“Choang...”
Tiếng kim loại va chạm vang lên trong trẻo, cương đao trên tay Diệp Sở đã bị bổ thủng một lỗ nhưng thanh trường phủ của Động Thập Nhất đã bị đánh bay hẳn ra ngoài, hổ khẩu cũng bị chấn phải tóe máu.
Động Thập Nhất hoảng sợ lùi về phía sau, vẻ mặt không dám tin. Một năm không gặp, thanh niên này phát triển quá mức kinh khủng. Theo nguồn tin trước đó thì hẳn là hắn phải hơi yếu hơn mình mới phải, nhưng giờ phút này lực lượng của chiêu vừa rồi đã vượt xa mình.
Động Thập Nhất che lại cánh tay đau nhức kịch liệt lủi thẳng về hướng cửa ra. Nếu đánh không lại Diệp Sở, y chỉ còn cách trốn.
“Trốn? Đã hỏi ta có chấp nhận chưa đã?” Thời điểm Động Thập Nhất đến nơi mấu chốt, trường đao của Diệp Sở không biết từ lúc nào đã gác lên cổ y. Động tác của Động Thập Nhất đột nhiên khựng lại, sắc mặt sợ hãi và tái nhợt run rẩy.
“Nói cho ta ngay, có biết ai cùng Bạch Báo vào mộ Đại tướng quân lúc trước không?” Diệp Sở tra hỏi Động Thập Nhất.
“Ta không...”
Lời của Động Thập Nhất còn chưa ra khỏi miệng thì trường đao đang gác vào cổ y chợt đẩy sâu vào một phân, một dòng máu đỏ tươi lập tức chảy xuống đọng lên người y mang theo mùi tanh gay mũi: “Ta không hy vọng nghe được đáp án ta không muốn. Nếu ngươi biết ra là người thế nào, thì tốt nhất là nói lời ta muốn nghe đi!”
“Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ đều biết!” Động Thập Nhất thấy trường đao vẫn đang đẩy sâu thêm bèn vội vàng nói, toàn thân run như cầy sấy.
“Chúng đang ở đâu? Ở Tam thập lục động hay đi Nghiêu thành với các người rồi?” Diệp Sở hỏi Động Thập Nhất tiếp, trong lòng bắt đầu thấp thỏm cảnh giác. Tam thập lục động có năm Tiên thiên cảnh, ba tên kia chính là ba người trong số đó.
Lúc Diệp Sở đại náo Tam thập lục động cũng không dám trêu vào mười động đầu tiên, chính là sợ những người này xuất hiện.
“Đang ở Nghiêu thành đuổi giết một kẻ khác đã từng vào mộ Đại tướng quân!” Động Thập Nhất biết chạy trời không khỏi nắng nên phải đáp. Lúc này y biết thà nói thật còn hơn là che dấu, cũng khiến Diệp Sở tìm ba người kia gây phiền toái. Lấy thực lực của ba người họ, nói không chừng có thể hạ sát Diệp Sở.
“Thấy ngươi thức thời, nhìn vẻ biết điều như vậy thì ra hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng. Nếu ngươi đáp đúng, ta lập tức bỏ qua cho ngươi!” Diệp Sở nhìn Động Thập Nhất nói.
Ánh mắt Động Thập Nhất chợt lóe sáng, trợn mắt nhìn thẳng vào Diệp Sở.
“Ta hỏi ngươi: nếu một người đàn ông dùng sức mạnh với nữ nhân nhưng thất bại... có phải mất thể diện lắm hay không?” Diệp Sở hỏi Động Thập Nhất.
Động Thập Nhất muốn khóc rống lên. Con mẹ nó, vấn đề gì thế? Nhìn Diệp Sở đang nhìn mình chòng chọc, Động Thập Nhất đổ hết mồ hôi mẹ tới mồ hôi con, một lúc sau mới run rẩy đáp: “Hẳn là... Không! Không tính là mất thể diện!”
Nhưng giọng điệu cứng rắn của Động Thập Nhất vừa dứt, Diệp Sở liền vung trường đao chém ngang không chút lưu tình. Động Thập Nhất mắt mở trừng trừng, ngã thẳng xuống đất, trong đầu chỉ còn một ý niệm cuối cùng: “Chẳng lẽ ta trả lời sai rồi sao?”
Diệp Sở vứt trường đao xuống bên cạnh: “Mẹ nó! Cái gì gọi là không hẳn hả? Chắc chắn là không mất thể diện chả được sao?!”
Diệp Sở bắt đầu nổi xung, cảm thấy thằng chủ cũ của thân thể này quá mức vô dụng. Trở thành loại chuột chạy qua đường mình cũng không thèm chấp, nhưng đã có ý đồ bất chính mà còn thất bại thì thà vất mẹ mặt mũi thằng đàn ông đi cho rồi.
Đây chính là câu nói của một lão điên khác trong Thanh Di Sơn. Lão không xuất thủ, nhưng khi xuất thủ thì nhất định sẽ giải thoát sự đau khổ cho một ai đó, đưa họ về thế giới cực lạc. Đó chính là lý tưởng của cuộc đời lão!
“Hiến thân vì nghệ thuật, đó là chuyện công đức vô lượng!” Lúc Lão phong tử ấy phun ra những câu này đã bày ra bộ dạng trách trời thương dân, khiến Diệp Sở có ảo giác: lão ta là một cao nhân đắc đạo!
Lúc trước, khi bị Lão phong tử tóm được thì bèn cưỡng bức Diệp Sở học nghệ thuật của lão. Kỹ năng giết chóc lạnh lùng nhưng hữu hiệu của Diệp Sở chính là được lão tôi luyện mà thành.
Người ở Vô Tâm Phong – Thanh Di Sơn mặc dù không nhiều, nhưng ai nấy đều là kẻ điên. Diệp Sở lo lắng mình là người thường lại thuần khiết đến thế, chung đụng với bọn họ đã lâu, có bao giờ bị hành hạ đến thác loạn tinh thần rồi hay không?
Đương nhiên, Diệp Sở cảm thấy ngọn núi Thanh Di đó là một cái viện tâm thần nhưng đám Tình Văn Đình lại không cho là vậy. Trong suy nghĩ của nàng, Thanh Di Sơn là một nơi vô cùng thần bí, nàng rất muốn được đặt chân đến một lần.
Nơi thần bí ấy, chỉ khi đi đến đó thì mới có thể mở ra được một góc của núi băng. Nhưng rất hiển nhiên, mặc dù nàng là một Thánh nữ nhưng người ngoài muốn vào Thanh Di Sơn là điều không thể, dù là ai cũng không có ngoại lệ. Nên mọi người đều cảm thấy hứng thú, càng cảm thấy được sự thần bí của Thanh Di Sơn.
Đã hơn một lần, Tình Vân Đình quấn lấy Diệp Sở, muốn hắn đưa mình lên đó. Nhưng ngay cả Tiên thiên cảnh Diệp Sở còn chưa đạt tới, thì có tư cách gì dẫn người lên đây?
Muốn lên Thanh Di Sơn, cho dù có thân phận đệ tử hạch tâm thì thực lực cũng phải đạt đến Tiên thiên cảnh ngũ trọng mới miễn cưỡng được xin quyền lợi, thỉnh thoảng mang một người chí thân lên đấy một lần. Hơn nữa, không được đến Vô Tâm Phong! Nếu muốn lên Vô Tâm Phong mà đám người điên ấy không đồng ý, dù thực lực của ngươi thông thiên, bọn họ cũng không cho là không cho.
Vô Tâm Phong – Thanh Di Sơn quả thật không giống bất cứ nơi nào, chỉ có những người đã từng ở đó mới hiểu được. Ngay cả Diệp Sở, chỉ khi trở về Vô Tâm Phong mới có thể hình dung nơi đó là chỗ như thế nào.
Trong mắt Tình Văn Đình, tất cả những gì nàng biết về Thanh Di Sơn bất quá chỉ tóm gọn trong hai chữ: thần bí. Nhưng trên thực tế, nơi nào ở Thanh Di Sơn lại chẳng bao hàm hai chữ này. Lẽ dĩ nhiên, Diệp Sở đã từng nói với Tình Văn Đình, Thanh Di Sơn không chỉ có cái sự thần bí ấy mà thôi, khiến cho hứng thú của Tình Văn Đình lại càng tăng mạnh, một lòng muốn đi.
Động Thập Nhất thấy cả đám đồng bọn bị giết, cho dù thủ hạ của lão Thập Cửu cũng không thể chặn một cước, từng tên bị Diệp Sở một cước đạp nát cổ họng. Điều này khiến y nhịn không nổi mà tái mặt hoảng sợ. Thiếu niên này đã mạnh hơn một năm trước rất nhiều!
Trước kia, khi đám Diệp Sở đại náo Tam thập lục động đã hủy liền mấy động. Điều khiến chúng hoảng sợ là người của mấy động đó đã chết gần một nửa trong tay Diệp Sở. Đối với Diệp Sở, trong lòng những người này đã lưu lại bóng ma.
Cũng không ngờ rằng, lần này chỉ bắt một con nhóc mà lại rước đến tên thanh niên giết người như tà ma kia. Nếu Động Thập Nhất biết sớm, dù có cho vàng y cũng không dám đi bắt Dao Dao, bởi vì y biết Diệp Sở chính là người cầm đầu của băng nhóm năm xưa.
Có thể khiến thế tử Bàng gia phải cúi đầu, sao lại là người dễ đối phó?
Nhưng giờ này y đã hết đường lui rồi. Nhìn thấy Diệp Sở xuất thủ là đoạt mạng thì bèn nổi giận gầm lên một tiếng, trường phủ trong tay hung hăng bổ tới Diệp Sở. Cách ra tay tàn nhẫn phối hợp với thực lực Hóa ý cảnh cửu trọng khiến chiêu này mười phần kinh khủng, sát ý ngời ngời.
“Chờ ngươi đạt tới Tiên thiên cảnh rồi đến đối phó ta nhé!” Diệp Sở cười khinh bỉ, dẫm mạnh xuống một tảng đá khiến nó bắn vọt ra, lập tức va chạm với trường phủ của đối phương.
Tảng đá trong nháy mắt bị bổ nát nhưng Động Thập Nhất vẫn không yên thân, phải lui liền mấy bước, cánh tay bị chấn đến mức run lẩy bẩy, thanh trường phủ to lớn cũng suýt tuột khỏi tay.
“Hôm nay các ngươi đều phải chết!” Diệp Sở thấy có người muốn trốn, thân ảnh lóe lên liền chặn trước mặt đối phương, tay hóa thành đao chém thẳng vào huyệt Thái Dương, một chiêu diệt gọn đối phương.
Trong những người này có không ít hảo thủ, tất nhiên là cũng có Hóa ý cảnh. Nhưng giờ phút này, trong tay Diệp Sở thì chúng chẳng khác nào một đám ô hợp. Thời khắc này, Diệp Sở tựa một con mãnh hổ khát máu, hắn đi qua nơi nào thì nơi đó không còn mạng sống.
Thủ đoạn này chính là thứ Lão phong tử hay gọi là nghệ thuật, mà Diệp Sở lại rất ít dùng đến nó, dù trước kia đối chiến với đám Sa quốc thì hắn vẫn chưa hề vận dụng. Bởi vì nó quá khát máu, khi đã thi triển thì chỉ có giết chóc mới dừng được sự bạo ngược bên trong.
Nếu không phải bọn chúng dùng Dao Dao mới bốn tuổi uy hiếp, Diệp Sở cũng không làm chuyện này. Chả phải Diệp Sở sợ giết người nhưng sự điên cuồng khát máu ấy vốn không phải là chuyện thoái mái cho lắm. Nhưng nếu khi đã thi triển, vậy tất cả mọi người nơi này đừng hòng mơ được sống sót.
“Muốn chết!” Động Thập Nhất gào thét, trường phủ quét tới mang hàn quang sắc bén chém thẳng vào hông Diệp Sở, hòng chém hắn thành hai đoạn.
“Quá chậm!” Diệp Sở lắc đầu tránh ra, vừa xoay người đã chuyển thân nhặt một thanh đao từ dưới đất trực tiếp nghênh đón.
“Choang...”
Tiếng kim loại va chạm vang lên trong trẻo, cương đao trên tay Diệp Sở đã bị bổ thủng một lỗ nhưng thanh trường phủ của Động Thập Nhất đã bị đánh bay hẳn ra ngoài, hổ khẩu cũng bị chấn phải tóe máu.
Động Thập Nhất hoảng sợ lùi về phía sau, vẻ mặt không dám tin. Một năm không gặp, thanh niên này phát triển quá mức kinh khủng. Theo nguồn tin trước đó thì hẳn là hắn phải hơi yếu hơn mình mới phải, nhưng giờ phút này lực lượng của chiêu vừa rồi đã vượt xa mình.
Động Thập Nhất che lại cánh tay đau nhức kịch liệt lủi thẳng về hướng cửa ra. Nếu đánh không lại Diệp Sở, y chỉ còn cách trốn.
“Trốn? Đã hỏi ta có chấp nhận chưa đã?” Thời điểm Động Thập Nhất đến nơi mấu chốt, trường đao của Diệp Sở không biết từ lúc nào đã gác lên cổ y. Động tác của Động Thập Nhất đột nhiên khựng lại, sắc mặt sợ hãi và tái nhợt run rẩy.
“Nói cho ta ngay, có biết ai cùng Bạch Báo vào mộ Đại tướng quân lúc trước không?” Diệp Sở tra hỏi Động Thập Nhất.
“Ta không...”
Lời của Động Thập Nhất còn chưa ra khỏi miệng thì trường đao đang gác vào cổ y chợt đẩy sâu vào một phân, một dòng máu đỏ tươi lập tức chảy xuống đọng lên người y mang theo mùi tanh gay mũi: “Ta không hy vọng nghe được đáp án ta không muốn. Nếu ngươi biết ra là người thế nào, thì tốt nhất là nói lời ta muốn nghe đi!”
“Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ đều biết!” Động Thập Nhất thấy trường đao vẫn đang đẩy sâu thêm bèn vội vàng nói, toàn thân run như cầy sấy.
“Chúng đang ở đâu? Ở Tam thập lục động hay đi Nghiêu thành với các người rồi?” Diệp Sở hỏi Động Thập Nhất tiếp, trong lòng bắt đầu thấp thỏm cảnh giác. Tam thập lục động có năm Tiên thiên cảnh, ba tên kia chính là ba người trong số đó.
Lúc Diệp Sở đại náo Tam thập lục động cũng không dám trêu vào mười động đầu tiên, chính là sợ những người này xuất hiện.
“Đang ở Nghiêu thành đuổi giết một kẻ khác đã từng vào mộ Đại tướng quân!” Động Thập Nhất biết chạy trời không khỏi nắng nên phải đáp. Lúc này y biết thà nói thật còn hơn là che dấu, cũng khiến Diệp Sở tìm ba người kia gây phiền toái. Lấy thực lực của ba người họ, nói không chừng có thể hạ sát Diệp Sở.
“Thấy ngươi thức thời, nhìn vẻ biết điều như vậy thì ra hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng. Nếu ngươi đáp đúng, ta lập tức bỏ qua cho ngươi!” Diệp Sở nhìn Động Thập Nhất nói.
Ánh mắt Động Thập Nhất chợt lóe sáng, trợn mắt nhìn thẳng vào Diệp Sở.
“Ta hỏi ngươi: nếu một người đàn ông dùng sức mạnh với nữ nhân nhưng thất bại... có phải mất thể diện lắm hay không?” Diệp Sở hỏi Động Thập Nhất.
Động Thập Nhất muốn khóc rống lên. Con mẹ nó, vấn đề gì thế? Nhìn Diệp Sở đang nhìn mình chòng chọc, Động Thập Nhất đổ hết mồ hôi mẹ tới mồ hôi con, một lúc sau mới run rẩy đáp: “Hẳn là... Không! Không tính là mất thể diện!”
Nhưng giọng điệu cứng rắn của Động Thập Nhất vừa dứt, Diệp Sở liền vung trường đao chém ngang không chút lưu tình. Động Thập Nhất mắt mở trừng trừng, ngã thẳng xuống đất, trong đầu chỉ còn một ý niệm cuối cùng: “Chẳng lẽ ta trả lời sai rồi sao?”
Diệp Sở vứt trường đao xuống bên cạnh: “Mẹ nó! Cái gì gọi là không hẳn hả? Chắc chắn là không mất thể diện chả được sao?!”
Diệp Sở bắt đầu nổi xung, cảm thấy thằng chủ cũ của thân thể này quá mức vô dụng. Trở thành loại chuột chạy qua đường mình cũng không thèm chấp, nhưng đã có ý đồ bất chính mà còn thất bại thì thà vất mẹ mặt mũi thằng đàn ông đi cho rồi.
Danh sách chương