Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng khiến nàng thẹn thùng cúi đầu, đôi mi dài khẽ run lên tươi tắn động lòng người, dáng điệu rất dịu dàng đáng yêu.
Thấy ánh mắt Diệp Sở như dán lên người mình, Đàm Diệu Đồng bỗng tăng thêm chút ít can đảm bèn nhìn lại hắn. Đôi mắt đẹp tỏa ánh sáng lung linh như sóng nước phối hợp với gương mặt hồng mịn như phấn, khiến Diệp Sở đang ngắm say sưa bỗng nhiên phải há hốc mồm.
Thấy Đàm Diệu Đồng thẹn thùng đáng yêu như vậy, sợ nhìn nữa sẽ khiến nàng phản cảm nên Diệp Sở bèn dời mắt đi như chưa hề xảy ra chuyện gì: “Diệu Đồng lần đầu đến Nghiêu thành à? Mặc dù Nghiêu thành là một vương quốc nhỏ nhưng tính ra thì Hàn hồ là một trong những cảnh đẹp hàng đầu đấy! Diệu Đồng tỷ cứ ở chơi thêm một lúc nữa là có thể thấy được cảnh đẹp: lá sen trải khắp chân trời – ánh dương mời gọi hoa tươi sắc hồng!”
“Chờ bao lâu nữa vậy? Phải ở đây đến nửa năm sau mới ngắm được hoa sen đó!” Đàm Diệu Đồng cười khanh khách, tiếng cười nhẹ nhàng bay bổng như gột rửa tâm linh con người. Trong lúc nói chuyện, nàng nhìn ra ngoài. Quả thật nàng rất thích nơi này, cảnh đẹp mang sự yên tĩnh khiến bản thân vô cùng thư thái. Có lẽ đang nói về chủ đề khiến mình hứng thú, Đàm Diệu Đồng không còn né tránh ánh mắt lang sói của Diệp Sở nữa, mà thở dài: “Đáng tiếc, ta đến không phải lúc! Bằng không đã được ngắm cảnh đẹp như ngươi đã tả rồi!”
Diệp Sở không nén nổi mà muốn búng tay ăn mừng thắng lợi. Vừa rồi, khi thấy Đàm Diệu Đồng thỉnh thoảng đưa mắt ngắm Hàn hồ là hắn biết cô em này đã thích nơi đây. Kéo gần quan hệ với cánh chị em rất đơn giản, chẳng qua là gạ mấy chuyện hợp ý họ mà thôi. Có thể nói vào chủ đề khiến họ thấy hứng thú thì rất dễ đi vào lòng các nàng.
“Không cần phải than thở!” Diệp Sở cười, nhìn Đàm Diệu Đồng mà nói: “Cảnh đẹp Hàn hồ không chỉ có lá sen trải khắp chân trời đâu!”
“Ồ...” Đôi mắt đẹp của Đàm Diệu Đồng trở nên lung linh nhìn sang Diệp Sở, ánh mắt trong veo sáng như tuyết.
“Diệu Đồng tỷ đến rất đúng lúc! Nhìn sắc trời hôm nay u ám, sợ chẳng bao lâu thì sẽ mưa. Sau cơn mưa, cảnh Hàn hồ mới thật sự lay động lòng người. Cảnh tượng: Muôn phương ánh nước lung linh – Mơ hồ non thắm vươn mình trong sương. Nó đẹp như cõi tiên, mà lại khiến linh hồn con người trở nên thoát tục.” Diệp Sở cười tiếp: “Nếu Diệu Đồng thật sự hứng thú, thì ta có thể dẫn nàng đi đến vị trí tốt nhất để ngắm Hàn hồ sau cơn mưa!”
Đàm Diệu Đồng đã khá động lòng nhưng vẫn chưa vội trả lời, lại thấy Tình Văn Đình bước đến ôm vai nàng: “Diệu Đồng không nên đồng ý với hắn! Hắn có rất nhiều thủ đoạt để lường gạt con gái, lúc trước cả đám danh viện phải nghe hắn răm rắp đấy!” Tình Văn Đình cười nói: “Ngây thơ như ngươi, có bị hắn lừa bán cũng không biết!”
“Ngươi mới là bị bán mà không biết đấy!” Đàm Diệu Đồng cười lên khanh khách rồi len lén liếc nhìn Diệp Sở, trong lòng chợt nghĩ tên Diệp Sở này có thể lợi hại đến như vậy sao?
“Hây! Hiện giờ ta mới hiểu vì sao tiếng xấu của mình lan xa rồi! Thì ra là bị các ngươi tích cực bôi nhọ sau lưng, phá hoại thanh danh đây mà!” Diệp Sở nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tình Văn Đình, ngươi còn mặt mũi nào mà nói vậy hả! Trước kia ai ở đế đô viết lên tường thành câu: Diệp Sở bội bạc – Vất vợ bỏ con? Trong Cựu thành, ai hại ta mang tiếng đến nỗi hiện giờ cũng không dám trở về hả? Chỉ sợ vừa thò mặt ra thì đã hứng cả rổ trứng thối rồi?!”
“Há há há...” Tình Văn Đình nhớ lại những chữ to tướng mà ai cũng có thể thấy rõ trên tường thành mà nhịn không nổi phải cười lên khanh khách. Lúc trước, nàng tham gia vào hội Diệp Sở, Bàng Thiệu tung hoành ở Đế đô. Thấy Diệp Sở lúc nào cũng đắm chìm trong đám danh viện như cá gặp nước, bèn ra tay làm bại hoại thanh danh và hình tượng Diệp Sở trong lòng bọn họ.
Cho nên, bây giờ trên tường của Cựu thành mới có một dòng chữ rành rành như thế. Hơn nữa, nàng còn bắt mấy ả đàn bà chuyên bề trăng gió đứng phía dưới khóc lóc kể lể cho cả thiên hạ biết Diệp Sở khốn nạn như thế nào. Chuyện này đã khiến toàn dân trong thành chính nghĩa bừng bừng, ai nấy đều mắng hắn là bại hoại. Điều này cũng khiến Diệp Sở đang lăn lộn trong đám danh viện như cá gặp nước nhưng lại không dám dẫn Bàng Thiệu vào thành săn gái. Ở Cựu thành, danh tiếng của Diệp Sở coi như hoàn toàn sụp đổ!
Đàm Diệu Đồng thấy Tình Văn Đình cười quá là phởn, không nhịn được phải hỏi thăm chuyện đã xảy ra. Khi biết được câu chuyện kinh điển như vậy, cuối cùng Đàm Diệu Đồng cũng phá lên cười phụ họa.
Mấy chữ đó, lúc trước Đàm Diệu Đồng cũng nhìn thấy khi cùng đi với Tình Văn Đình. Khi đó, nàng vẫn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc tên đàn ông nào lại dám làm nên tội ác tày trời đến cỡ đó, mới khiến người phụ nữ căm hận mà viết lên mấy chữ gieo cho hắn tiếng xấu muôn đời như vậy. Chỉ không ngờ rằng, tên chủ sự lại chính là Diệp Sở đang thù lù trước mặt.
Trước đây, Diệp Tĩnh Vân đã thầm nhủ kẻ cũng tên “Diệp Sở” thật sự độc ác đến vậy sao? Cũng không ngờ được bọn họ lại chính là cùng một người, hơn nữa còn xuất phát từ “tác phẩm” của Tình Văn Đình.
“Cười đủ chưa?” Diệp Sở nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nhớ cho kỹ, lần sau lúc muốn phá hoại thanh danh của ta, đừng có tìm mấy ả ham mê trăng gió kiểu đó được không? Thay bằng mấy cô xinh đẹp một chút có được không? Dù ta không biết nhìn người nhưng cũng không xuống tay với mấy cô ấy đâu, huống gì nói đến chuyện bội tình bạc nghĩa!”
“Ha ha ha! Hi hi hi...” Ba cô gái không nín được cười khanh khách. Đàm Điệu Đồng nhìn sang Diệp Sở, mặc dù hắn vẫn đang mang bộ dạng bất đắc dĩ nhưng vẻ mặt lại không hề tức giận, bèn thầm nghĩ thiếu niên này cũng rất thú vị.
Nếu gặp phải người đàn ông khác, đã sớm thù hận đối phương đến tận xương tủy, làm sao lại không để ý mà còn cười giỡn rất vui vẻ với Tình Văn Đình như vậy.
Diệp Tĩnh Vân nhìn Diệp Sở mà vô cùng tò mò, hình tượng của người trước mặt và kẻ nàng từng tưởng tượng nó chênh lệch quá lớn. Đặc biệt là thời điểm Tình Văn Đình nhắc nhở mình phải cẩn thận, không nên để Diệp Sở lừa gạt, Tình Văn Đình còn cười cười tỏ ra thích chí lắm. Khi mình vừa định hỏi nàng ta xem Diệp Sở bại hoại đến mức nào thì Tình Văn Đình liền kéo mình sang bên này, hơn nữa còn cười nói: “Chỉ là một khối Cực ý ngọc mà thôi, chẳng phải đại sự gì lớn! Hắn muốn cứ cho hắn lừa đi, cũng chẳng phải chưa từng bị hắn lừa bao giờ!”
Câu nói ấy khiến Diệp Tĩnh Vân lại sững sờ thêm lần nữa, lúc này trong lòng mới hiểu quan hệ của Diệp Sở và Tình Văn Đình đã thân cận vượt xa trí tưởng tượng của mình.
“Ngươi đã qua Hoàng thành rồi, hơn nữa còn qua mặt ta lăn xả vào các mỹ nhân trong những đại danh viện. Hắc hắc, còn chưa thấy ngươi liều lĩnh về Diệp gia nữa... hay thật sự bây giờ không dám về Diệp gia hử?” Diệp Tĩnh Vân nhìn Diệp Sở cười nói.
“Cũng bị đuổi cổ khỏi Diệp gia rồi, còn sợ các người phá đám xúi bẩy cái nhà ấy quét ta ra nữa sao?” Diệp Sở lắc đầu đáp.
“Hi hi...” Diệp Tĩnh Vân bật cười, thầm nghĩ không phải ngươi sợ lúc trở về bị quét ra ngoài mà chính là sợ bị đánh đến chết thôi! “Cũng không ngờ, chẳng phải toàn bộ về ngươi đều là phế vật nha. So bộ dạng này với những lời đồn đại thì còn tốt hơn nhiều đó!”
Đàm Diệu Đồng cảm thấy trong lời của Diệp Tĩnh Vân mang hàm ý rất quái lạ, thầm nghĩ mới vừa rồi Diệp Sở đọc mấy câu thơ mang ý cảnh vô cùng hay. Một người như vậy, cho dù không phải là đại tài tử thì tuyệt đối cũng chẳng liên quan gì đến hai từ phế vật cả.
Diệp Sở nhún vai nhưng cũng không phản ứng thêm với Diệp Tĩnh Vân, hắn quay mặt nhìn Tình Văn Đình nói: “Các ngươi đến đây, chả phải thật sự vì Hàn hồ đấy chứ?”
“Đây chỉ là việc tiện thể theo mục đích thôi, còn mục đích chính là mộ Đại tướng quân bị trộm. Trong đó có không ít người đã lẩn vào Nghiêu thành nên ta và Diệp Tĩnh Vân đến điều tra một chút!” Tình Văn Đình nói: “Ban đầu, bọn họ suýt chết sạch trong mộ Đại tướng quân, nàng thật sự tò mò vì sao đám người ấy lại dám vào?!”
Hơn nữa, Tình Văn Đình rất hứng thú với những bí mật trong mộ Đại tướng quân, Diệp Tĩnh Vân cũng vậy. Nếu giờ này nàng chứng minh bản thân có thể vào mộ Đại tướng quân thì không thể nghi ngờ, đó là minh chứng rõ ràng nhất cho thủ đoạn của nàng.
“Lại bị mộ Đại tướng quân hấp dẫn mà tới!!” Diệp Sở không khỏi nhớ về Bạch Báo, khó trách ông ta đã nói có rất nhiều người đang tơ tưởng đến nơi đó. Mộ Đại tướng quân chính là trọng bảo của Đế quốc, ai mà lại không chú ý đến nơi này!
“Có hứng thú tham gia với chúng ta?” Tình Văn Đình hỏi.
“Không có hứng thú!” Diệp Sở đứng dậy, nhìn Đàm Diệu Đồng cười nói: “Nếu nàng muốn ngắm cảnh đẹp nhất của Hàn hồ sau cơn mưa thì có thể tìm ta. Coi như ta chuộc tội vậy!”
Muốn cánh chị em khắc sâu ấn tượng với ngươi thì phải đối xử với họ không giống số đông, phải lưu lại cho nàng một cảm giác mơ hồ không thật, đây mới là phương pháp tốt nhất!
Diệp Sở thấy Đàm Diệu Đồng kiều mị thoáng né tránh ánh nhìn của mình bèn cười khẽ rồi đi khỏi. Hắn muốn lôi cổ Bàng Thiệu ra, bịt miệng để hắn không tiết lộ chuyện của Bạch Báo. Diệp Sở không hy vọng cuộc sống của Bạch Huyên bị quấy rầy.
Thấy ánh mắt Diệp Sở như dán lên người mình, Đàm Diệu Đồng bỗng tăng thêm chút ít can đảm bèn nhìn lại hắn. Đôi mắt đẹp tỏa ánh sáng lung linh như sóng nước phối hợp với gương mặt hồng mịn như phấn, khiến Diệp Sở đang ngắm say sưa bỗng nhiên phải há hốc mồm.
Thấy Đàm Diệu Đồng thẹn thùng đáng yêu như vậy, sợ nhìn nữa sẽ khiến nàng phản cảm nên Diệp Sở bèn dời mắt đi như chưa hề xảy ra chuyện gì: “Diệu Đồng lần đầu đến Nghiêu thành à? Mặc dù Nghiêu thành là một vương quốc nhỏ nhưng tính ra thì Hàn hồ là một trong những cảnh đẹp hàng đầu đấy! Diệu Đồng tỷ cứ ở chơi thêm một lúc nữa là có thể thấy được cảnh đẹp: lá sen trải khắp chân trời – ánh dương mời gọi hoa tươi sắc hồng!”
“Chờ bao lâu nữa vậy? Phải ở đây đến nửa năm sau mới ngắm được hoa sen đó!” Đàm Diệu Đồng cười khanh khách, tiếng cười nhẹ nhàng bay bổng như gột rửa tâm linh con người. Trong lúc nói chuyện, nàng nhìn ra ngoài. Quả thật nàng rất thích nơi này, cảnh đẹp mang sự yên tĩnh khiến bản thân vô cùng thư thái. Có lẽ đang nói về chủ đề khiến mình hứng thú, Đàm Diệu Đồng không còn né tránh ánh mắt lang sói của Diệp Sở nữa, mà thở dài: “Đáng tiếc, ta đến không phải lúc! Bằng không đã được ngắm cảnh đẹp như ngươi đã tả rồi!”
Diệp Sở không nén nổi mà muốn búng tay ăn mừng thắng lợi. Vừa rồi, khi thấy Đàm Diệu Đồng thỉnh thoảng đưa mắt ngắm Hàn hồ là hắn biết cô em này đã thích nơi đây. Kéo gần quan hệ với cánh chị em rất đơn giản, chẳng qua là gạ mấy chuyện hợp ý họ mà thôi. Có thể nói vào chủ đề khiến họ thấy hứng thú thì rất dễ đi vào lòng các nàng.
“Không cần phải than thở!” Diệp Sở cười, nhìn Đàm Diệu Đồng mà nói: “Cảnh đẹp Hàn hồ không chỉ có lá sen trải khắp chân trời đâu!”
“Ồ...” Đôi mắt đẹp của Đàm Diệu Đồng trở nên lung linh nhìn sang Diệp Sở, ánh mắt trong veo sáng như tuyết.
“Diệu Đồng tỷ đến rất đúng lúc! Nhìn sắc trời hôm nay u ám, sợ chẳng bao lâu thì sẽ mưa. Sau cơn mưa, cảnh Hàn hồ mới thật sự lay động lòng người. Cảnh tượng: Muôn phương ánh nước lung linh – Mơ hồ non thắm vươn mình trong sương. Nó đẹp như cõi tiên, mà lại khiến linh hồn con người trở nên thoát tục.” Diệp Sở cười tiếp: “Nếu Diệu Đồng thật sự hứng thú, thì ta có thể dẫn nàng đi đến vị trí tốt nhất để ngắm Hàn hồ sau cơn mưa!”
Đàm Diệu Đồng đã khá động lòng nhưng vẫn chưa vội trả lời, lại thấy Tình Văn Đình bước đến ôm vai nàng: “Diệu Đồng không nên đồng ý với hắn! Hắn có rất nhiều thủ đoạt để lường gạt con gái, lúc trước cả đám danh viện phải nghe hắn răm rắp đấy!” Tình Văn Đình cười nói: “Ngây thơ như ngươi, có bị hắn lừa bán cũng không biết!”
“Ngươi mới là bị bán mà không biết đấy!” Đàm Diệu Đồng cười lên khanh khách rồi len lén liếc nhìn Diệp Sở, trong lòng chợt nghĩ tên Diệp Sở này có thể lợi hại đến như vậy sao?
“Hây! Hiện giờ ta mới hiểu vì sao tiếng xấu của mình lan xa rồi! Thì ra là bị các ngươi tích cực bôi nhọ sau lưng, phá hoại thanh danh đây mà!” Diệp Sở nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tình Văn Đình, ngươi còn mặt mũi nào mà nói vậy hả! Trước kia ai ở đế đô viết lên tường thành câu: Diệp Sở bội bạc – Vất vợ bỏ con? Trong Cựu thành, ai hại ta mang tiếng đến nỗi hiện giờ cũng không dám trở về hả? Chỉ sợ vừa thò mặt ra thì đã hứng cả rổ trứng thối rồi?!”
“Há há há...” Tình Văn Đình nhớ lại những chữ to tướng mà ai cũng có thể thấy rõ trên tường thành mà nhịn không nổi phải cười lên khanh khách. Lúc trước, nàng tham gia vào hội Diệp Sở, Bàng Thiệu tung hoành ở Đế đô. Thấy Diệp Sở lúc nào cũng đắm chìm trong đám danh viện như cá gặp nước, bèn ra tay làm bại hoại thanh danh và hình tượng Diệp Sở trong lòng bọn họ.
Cho nên, bây giờ trên tường của Cựu thành mới có một dòng chữ rành rành như thế. Hơn nữa, nàng còn bắt mấy ả đàn bà chuyên bề trăng gió đứng phía dưới khóc lóc kể lể cho cả thiên hạ biết Diệp Sở khốn nạn như thế nào. Chuyện này đã khiến toàn dân trong thành chính nghĩa bừng bừng, ai nấy đều mắng hắn là bại hoại. Điều này cũng khiến Diệp Sở đang lăn lộn trong đám danh viện như cá gặp nước nhưng lại không dám dẫn Bàng Thiệu vào thành săn gái. Ở Cựu thành, danh tiếng của Diệp Sở coi như hoàn toàn sụp đổ!
Đàm Diệu Đồng thấy Tình Văn Đình cười quá là phởn, không nhịn được phải hỏi thăm chuyện đã xảy ra. Khi biết được câu chuyện kinh điển như vậy, cuối cùng Đàm Diệu Đồng cũng phá lên cười phụ họa.
Mấy chữ đó, lúc trước Đàm Diệu Đồng cũng nhìn thấy khi cùng đi với Tình Văn Đình. Khi đó, nàng vẫn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc tên đàn ông nào lại dám làm nên tội ác tày trời đến cỡ đó, mới khiến người phụ nữ căm hận mà viết lên mấy chữ gieo cho hắn tiếng xấu muôn đời như vậy. Chỉ không ngờ rằng, tên chủ sự lại chính là Diệp Sở đang thù lù trước mặt.
Trước đây, Diệp Tĩnh Vân đã thầm nhủ kẻ cũng tên “Diệp Sở” thật sự độc ác đến vậy sao? Cũng không ngờ được bọn họ lại chính là cùng một người, hơn nữa còn xuất phát từ “tác phẩm” của Tình Văn Đình.
“Cười đủ chưa?” Diệp Sở nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nhớ cho kỹ, lần sau lúc muốn phá hoại thanh danh của ta, đừng có tìm mấy ả ham mê trăng gió kiểu đó được không? Thay bằng mấy cô xinh đẹp một chút có được không? Dù ta không biết nhìn người nhưng cũng không xuống tay với mấy cô ấy đâu, huống gì nói đến chuyện bội tình bạc nghĩa!”
“Ha ha ha! Hi hi hi...” Ba cô gái không nín được cười khanh khách. Đàm Điệu Đồng nhìn sang Diệp Sở, mặc dù hắn vẫn đang mang bộ dạng bất đắc dĩ nhưng vẻ mặt lại không hề tức giận, bèn thầm nghĩ thiếu niên này cũng rất thú vị.
Nếu gặp phải người đàn ông khác, đã sớm thù hận đối phương đến tận xương tủy, làm sao lại không để ý mà còn cười giỡn rất vui vẻ với Tình Văn Đình như vậy.
Diệp Tĩnh Vân nhìn Diệp Sở mà vô cùng tò mò, hình tượng của người trước mặt và kẻ nàng từng tưởng tượng nó chênh lệch quá lớn. Đặc biệt là thời điểm Tình Văn Đình nhắc nhở mình phải cẩn thận, không nên để Diệp Sở lừa gạt, Tình Văn Đình còn cười cười tỏ ra thích chí lắm. Khi mình vừa định hỏi nàng ta xem Diệp Sở bại hoại đến mức nào thì Tình Văn Đình liền kéo mình sang bên này, hơn nữa còn cười nói: “Chỉ là một khối Cực ý ngọc mà thôi, chẳng phải đại sự gì lớn! Hắn muốn cứ cho hắn lừa đi, cũng chẳng phải chưa từng bị hắn lừa bao giờ!”
Câu nói ấy khiến Diệp Tĩnh Vân lại sững sờ thêm lần nữa, lúc này trong lòng mới hiểu quan hệ của Diệp Sở và Tình Văn Đình đã thân cận vượt xa trí tưởng tượng của mình.
“Ngươi đã qua Hoàng thành rồi, hơn nữa còn qua mặt ta lăn xả vào các mỹ nhân trong những đại danh viện. Hắc hắc, còn chưa thấy ngươi liều lĩnh về Diệp gia nữa... hay thật sự bây giờ không dám về Diệp gia hử?” Diệp Tĩnh Vân nhìn Diệp Sở cười nói.
“Cũng bị đuổi cổ khỏi Diệp gia rồi, còn sợ các người phá đám xúi bẩy cái nhà ấy quét ta ra nữa sao?” Diệp Sở lắc đầu đáp.
“Hi hi...” Diệp Tĩnh Vân bật cười, thầm nghĩ không phải ngươi sợ lúc trở về bị quét ra ngoài mà chính là sợ bị đánh đến chết thôi! “Cũng không ngờ, chẳng phải toàn bộ về ngươi đều là phế vật nha. So bộ dạng này với những lời đồn đại thì còn tốt hơn nhiều đó!”
Đàm Diệu Đồng cảm thấy trong lời của Diệp Tĩnh Vân mang hàm ý rất quái lạ, thầm nghĩ mới vừa rồi Diệp Sở đọc mấy câu thơ mang ý cảnh vô cùng hay. Một người như vậy, cho dù không phải là đại tài tử thì tuyệt đối cũng chẳng liên quan gì đến hai từ phế vật cả.
Diệp Sở nhún vai nhưng cũng không phản ứng thêm với Diệp Tĩnh Vân, hắn quay mặt nhìn Tình Văn Đình nói: “Các ngươi đến đây, chả phải thật sự vì Hàn hồ đấy chứ?”
“Đây chỉ là việc tiện thể theo mục đích thôi, còn mục đích chính là mộ Đại tướng quân bị trộm. Trong đó có không ít người đã lẩn vào Nghiêu thành nên ta và Diệp Tĩnh Vân đến điều tra một chút!” Tình Văn Đình nói: “Ban đầu, bọn họ suýt chết sạch trong mộ Đại tướng quân, nàng thật sự tò mò vì sao đám người ấy lại dám vào?!”
Hơn nữa, Tình Văn Đình rất hứng thú với những bí mật trong mộ Đại tướng quân, Diệp Tĩnh Vân cũng vậy. Nếu giờ này nàng chứng minh bản thân có thể vào mộ Đại tướng quân thì không thể nghi ngờ, đó là minh chứng rõ ràng nhất cho thủ đoạn của nàng.
“Lại bị mộ Đại tướng quân hấp dẫn mà tới!!” Diệp Sở không khỏi nhớ về Bạch Báo, khó trách ông ta đã nói có rất nhiều người đang tơ tưởng đến nơi đó. Mộ Đại tướng quân chính là trọng bảo của Đế quốc, ai mà lại không chú ý đến nơi này!
“Có hứng thú tham gia với chúng ta?” Tình Văn Đình hỏi.
“Không có hứng thú!” Diệp Sở đứng dậy, nhìn Đàm Diệu Đồng cười nói: “Nếu nàng muốn ngắm cảnh đẹp nhất của Hàn hồ sau cơn mưa thì có thể tìm ta. Coi như ta chuộc tội vậy!”
Muốn cánh chị em khắc sâu ấn tượng với ngươi thì phải đối xử với họ không giống số đông, phải lưu lại cho nàng một cảm giác mơ hồ không thật, đây mới là phương pháp tốt nhất!
Diệp Sở thấy Đàm Diệu Đồng kiều mị thoáng né tránh ánh nhìn của mình bèn cười khẽ rồi đi khỏi. Hắn muốn lôi cổ Bàng Thiệu ra, bịt miệng để hắn không tiết lộ chuyện của Bạch Báo. Diệp Sở không hy vọng cuộc sống của Bạch Huyên bị quấy rầy.
Danh sách chương