“Ngươi muốn mười chiêu đánh bại ta! Ha ha ha... nằm mơ giữa ban ngày sao?!” Diệp Sở cười híp mắt nhìn Sa Điền Vân, khóe miệng nhếch lên, âm thầm điều tức lại huyết khí của bản thân. Hắn có phương pháp điều tức của Thanh Di sơn, mặc dù cảm giác hơi khó chịu những không phải vấn đề quá lớn.

“Đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn!” Sa Điền Vân luôn nghĩ mình là Tiên thiên cảnh thì không lý gì không thu thập được một thằng nhãi Hóa ý cảnh. Tay hóa thành trảo mà lao tới hòng bắt Diệp Sở, tốc độ vừa nhanh vừa hung mãnh.

Diệp Sở lại lấy ý cảnh tốc độ nhanh nhẹn đối phó. Hắn không tiếp tục thi triển Kim Cương quyền uy mãnh nữa, mà hóa thành nhu kình mềm dẻo, biến chuyển này cực kỳ phù hợp.

Hai loại ý cảnh hoàn toàn trái ngược nhau, khiến đám Tu hành giả đều bị chấn động. Tu luyện ý cảnh thì cũng không quá mức khó khăn, nhưng có thể luyện được vài loại, hơn nữa còn trái ngược nhau hoàn toàn thì không hề dễ dàng gì.

Điều này giống như người đàn ông thích ngủ với đàn bà, nhưng đột nhiên lại bị ép ngủ chung với nhiều người cùng một lúc, thì có thể khiến hắn chịu không nổi. Hoặc như muốn hắn ngủ chung với nam nhân khác, còn khó khăn hơn rất nhiều.

Lấy Tuyết Ẩn nhu kình đối kháng với Sa Điền Vân. Tuy tên kia mặc dù có thể chiếm cứ thượng phong nhưng lại không thể đột phá phòng tuyến của Diệp Sở. Muốn đánh bại Diệp Sở dễ dàng như vậy sao?!

Một kích của Diệp Sở xuất ra đã ngăn trở đòn tấn công của Sa Điền Vân. Tràng cảnh này khiến bốn phía trở nên yên tĩnh, nỗi lo của bọn họ trồi sụt theo từng bước di chuyển của hắn, trái tim cũng dần bình tĩnh lại.

Ai nấy đều mặc định nghĩ rằng Hóa ý cảnh không thể nào đối kháng với Tiên thiên cảnh. Bọn họ chỉ mong đợi hắn có thể ngăn trở được đối phương, cứu vớt ác mộng nước mất nhà tan của mình.

Chiến trường đột nhiên yên tĩnh đã ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa Uy Viễn hầu và quốc sư Sa quốc. Bọn họ đối một chưởng rồi lui về sau mấy bước, ánh mắt cả hai đều chú tâm vào trận đấu của Diệp Sở và Sa Điền Vân.

Lúc Uy Viễn hầu đang đánh nhau thì nghe thấy mọi người hô lên đầy kinh ngạc. Sau khi ông biết người đến là ai, rồi được tận mắt chứng kiến Diệp Sở đối kháng với Sa Điền Vân thì vô cùng hứng thú. Uy Viễn hầu chiến đấu với Tiên thiên cảnh không hề run rẩy chút nào, thế mà lúc này ông không kiềm được sự rung động, nước mắt không biết chảy ra từ lúc nào ướt đầy mặt.

“Móa, tiểu quỷ tử này…”

Nước mắt của Uy Viễn hầu ướt luôn cả râu, cả khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân vì kích động mà run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Quốc sư Sa quốc thấy Sa Điền Vân bị Diệp Sở kiềm chế thì khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tu hành giả và binh sĩ tập trung lại đây ngày càng nhiều. Y thầm nghĩ đợi đến lúc Ngự lâm quân vương thành chạy tới, bọn họ muốn bắt được quốc vương Nghiêu quốc sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều.

Uy Viễn hầu Nghiêu quốc là cao thủ chuyên hành quân đánh giặc, cả hai người bọn họ đều là Tiên thiên cảnh đương nhiên không sợ binh sĩ bình thường. Nhưng nếu để cho Uy Viễn hầu kết trận đối phó, thì được chẳng bù mất.

Bọn họ dám tiến vào Vương cung vì biết binh lực nơi này có hạn, tốc chiến tốc thắng bắt lấy Vương thượng Nghiêu quốc, khiến cả nước phải cúi đầu xưng thần. Mà tình hình hiện tại, khi trận chiến càng kéo dài thì Ngự lâm quân Nghiêu thành cũng sẽ chạy tới, khi đó muốn bắt được Vương thượng thì ắt phải trả một cái giá rất đắt.

“Sa Điền Vân ngươi đang làm cái quái gì thế? Một tên Hóa ý cảnh mà cũng éo thu thập được hả?” Quốc sư Sa Quốc quát lớn, khiển trách đầy bất mãn.

Câu khiến trách này vang tới tai Sa Điền Vân khiến hắn muốn chửi chó mắng mèo: “Mẹ kiếp, có bản lãnh thì ngươi tới thu thập hộ ta cái?! Tên tiểu tử này có phải Hóa ý cảnh bình thường quéo đâu!”

Sa Điền Vân dù không ngừng âm thầm mắng chửi, những tâm tình vẫn bực bội, liền bắt đầu xuất cước: “Võ kỹ Tiên thiên cấp, Phách Sơn Thối!”

Sa Điền Vân hét lớn, tung cước. Đây chính là thối pháp Sa Sơn đã từng sử dụng qua, có điều so với Sa Sơn thì kinh khủng hơn nhiều. Một cước xuất ra có thể đập nát sắt đá.

“Ngươi nghĩ có thể chống được ta sao?” Sắc mặt Sa Điền Vân âm trầm, bị Hóa ý cảnh áp bức đến bậc này, thật sự đã mất hết cả mặt mũi.

“Vô dụng! Giết ngươi thì công nhận khó khăn thật, nhưng ngăn cản ngươi thì là chuyện trong tầm tay. Cõi đời này không phải chỉ mình người có vũ kỹ cấp Tiên thiên.”

“Phách Sơn Thối hung mãnh thì có hung mãnh đấy nhưng lại quá mức vụng về!” Diệp Sở cười nói: “Cho ngươi biết một chút thối pháp như thế nào mới được coi là vũ kỹ cấp Tiên thiên.”

Diệp Sở khi đang nói chuyện thì chân đã động. So sánh với sự bạo lực ngu ngốc của Sa Điền Vân thì cước của Diệp Sở lại cương mãnh nhanh nhẹn hơn nhiều.

“Chạm chiêu rồi!”

Chân hai người đụng mạnh, âm thanh va chạm vang lên chát chúa. Dù rằng Diệp Sở bộc phát lực lượng thua sút đối phương một chút nhưng dựa vào tốc độ đãbù đắp được sự chênh lệch này, không hề thua kém đối phương.

Sa Điền Vân mặt mày âm trầm, tiếp tục xuất thủ bổ ra cước nữa, mỗi cước đều vô cùng hung mãnh tác động đến linh khí bốn phía. Mọi người quan khán vô cùng hồi hộp, tim đập đùng đùng. Ai nấy đều nghĩ, nếu công kích này bổ lên người mình, chỉ sợ rằng sẽ tan xuơng nát thịt.

Mỗi một lần Diệp Sở ngăn chặn được đòn tấn công, tim họ như muốn nhảy ra ngoài, lo lắng Diệp Sở bị thất bại.

Sa Điền Vân nhìn thấy binh sĩ từ bốn phía không ngừng lao tới thì không còn giữ được bình tĩnh nữa. Ngó thấy tình hình không làm gì được Diệp Sở, đột nhiên lấy một cái hộp từ trong ngực, rút ra bộ bao tay. Nó đã được lây nhiễm sát khí, hiển nhiên đã được trui rèn qua.

Hắn mang bao tay vào, tay chân ra tay cùng lúc.

“Cẩn thận!” Không ít người gào to, sắc mặt kịch biến. Một Tiên thiên cảnh lại dùng thủ đoạn như thế với Diệp Sở, ai nấy đều không cam lòng, một nỗi lo lắng không tên xuất hiện, nếu như Diệp Sở thất bại thì…

Trong lúc mọi người đang hoảng sợ thì Diệp Sở đã vung quyền nghênh đón. Điều này khiến cho những người ở đây bao gồm cả Vương thượng Nghiêu quốc đều tái mặt. Sát khí nhập thể chính là cơn ác mộng của Tu hành giả, không lẽ Diệp Sở không hề biết điều này hay sao?

“Chút thủ đoạn nho nhỏ này mà hòng làm khó được ta sao?” Diệp Sở chê cười, nghĩ thầm đám người này thật ngốc nghếch. Ban đầu mình đối kháng với đám người Sa Sơn, không phải đã được chứng kiến mình không hề sợ sát khí hay sao chứ?! Thế mà giờ còn đem chiêu cũ ra đối phó, ha ha ha!”

Sa Điền Vân không phải ngu ngốc, mà y vốn không tin Diệp Sở không sợ sát khí. Sắ mặt vô cùng âm trầm, hai quyền va chạm vào nhau, trên mặt y lộ ra nụ cười tàn nhẫn, chờ đợi Diệp Sở kêu lên thảm thiết.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài ý muốn, sát khi trên bao tay y xâm nhập vào cơ thể Diệp Sở, nhưng lại không hề thấy hắn có biểu hiện gì, ngược lại từ trên tay của hắn lại có sát khí bộc phát âm thầm công kích lại.

Sắc mặt Sa Điền Vân kịch biến, muốn rút tay lại.

Nhưng cơ hội trời cho như thế sao Diệp Sở bỏ qua được, nhanh chóng lấn thân về phía trước, tiếp tục vung chưởng lên, sát khí tuôn ra ào ạt tràn ngập cả không gian, bị Sa Điền Vân hít thở vào.

“Ha ha đang lo không có cách nào thu thập ngươi, không ngờ lại tự gây nghiệt, dùng sát khí đối phó với ta.”

"A..." Bị sát khí nhập thể, Sa Điền Vân kêu lên thảm thiết, cảm giác sinh cơ đang rút đi rất nhanh, thân thể vô cùng đau đớn.

Diệp Sở mượn cơ hội này, tung chưởng thẳng vào ngực của Sa Điền Vân, đánh y bay thẳng ra ngoài.

Cảnh tượng phát sinh quá nhanh chóng đã khiến mọi người không kịp phản ứng. Thấy cảnh Diệp Sở đang giẫm lên cổ họng của Sa Điền Vân, ai nấy đều trợn tròn mắt, cảm giác cổ họng mình nghèn nghẹn, miệng đắng lưỡi khô, cố gắng nuốt nước bọt khan, hít thở ngụm lương khí, mặt ngơ ngác nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện