Chỉ là… bảo nàng đi lấy lòng Hàn Diệp, thật sự là điều khó làm.
Tai vừa nghe ngoài phòng vọng vào từng tiếng "Hàn đại ca" ngọt như tơ liễu của Ngô A Hương, La Vân Khỉ chỉ cảm thấy trong lòng một trận buồn nôn, trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt.
Dằn vặt tới tận đêm khuya, rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ.
Chợt nghe tiếng “két” khe khẽ, La Vân Khỉ lập tức ngồi bật dậy, chỉ thấy Ngô A Hương khoác áo mỏng, nhẹ bước về phía phòng Hàn Diệp.
Lúc này, phòng Hàn Diệp vẫn còn ánh đèn le lói.
La Vân Khỉ toan nhắm mắt làm ngơ, nhưng tính tình như lửa cháy rừng thu, sao có thể nén nổi? Nàng lập tức xỏ giày xuống giường.
Ngô A Hương đã bước vào phòng, áo khoác hờ hững, n.g.ự.c nửa kín nửa hở, bước đi uyển chuyển, nhẹ như liễu rũ.
“Hàn đại ca, sao giờ này còn chưa nghỉ?”
Hàn Diệp ngẩng đầu liếc nhìn nàng, rồi cúi xuống.
“Còn phải đọc thêm chút nữa. Giờ cũng muộn rồi, ngươi nên đi nghỉ sớm đi.”
Ngô A Hương ngồi xuống bên cạnh, tay nhẹ kéo tà áo, giọng ngọt như mật:
“Muội cũng chẳng ngủ được… Hàn đại ca có thể nói chuyện cùng muội đôi câu không?”
La Vân Khỉ đã lặng lẽ đến bên ngoài, nghe những lời nũng nịu như rót mật kia, trong lòng như có lửa cháy.
Tiện nhân này, thật chẳng coi ai ra gì.
La Vân Khỉ không nổi giận thì thôi, đã giận thì phải khiến kẻ khác khiếp sợ — thật sự tưởng nàng là mèo bệnh mà dễ bắt nạt sao?
Nàng nắm chốt cửa định xông vào, song tay vừa động lại khựng lại.
Dạy dỗ Ngô A Hương một trận cũng chẳng sao, nhưng nếu khiến Hàn Diệp mất thiện cảm, chẳng phải độ hảo cảm sẽ tụt giảm, số mặt hàng trên kệ cũng theo đó mà mất hay sao?
Tổn thất thế này, không thể để xảy ra. Dù ở thời đại nào, không có bạc cũng chẳng xoay sở nổi.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Trải qua chuyện này, La Vân Khỉ lại có kế hoạch mới cho tương lai.
Thà tự mình gom góp một món, hơn là trông mong kẻ khác phát chẩn. Đến khi Hàn Diệp quay lưng mà đi, nàng vẫn có thể ung dung sinh tồn nơi cổ đại này.
Nghĩ rồi, nàng chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy chưa từng đối phó với loại “trà xanh” ngoài đời, nhưng phim truyền hình xem nhiều cũng đủ xài rồi. Đối phó với Ngô A Hương, nàng hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Nàng hắng giọng một cái, rồi đẩy cửa bước vào.
Thấy La Vân Khỉ xuất hiện, Ngô A Hương lập tức đứng phắt dậy, sắc mặt có chút hoảng loạn:
“Tẩu tử… sao người lại tới đây?”
La Vân Khỉ mỉm cười, đưa tay kéo Ngô A Hương sang một bên, rồi ung dung ngồi xuống bên cạnh Hàn Diệp.
“Muộn thế rồi mà muội còn chưa ngủ à? Ta đến xem tướng công một chút, mấy hôm nay chàng đêm đêm đèn sách, thiếp lo thân thể chàng mỏi mệt mà sinh bệnh.”
Ánh mắt Hàn Diệp khẽ động, đôi con ngươi đen nhánh như ánh lên một làn sóng khó đoán.
La Vân Khỉ quay đầu liếc hắn một cái, cười nhẹ:
“Chàng nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ làm thê tử, mà không được quan tâm đến tướng công của mình sao?”
Ánh mắt Hàn Diệp quét qua gương mặt nàng một lượt, rồi lại cúi đầu.
“Nàng vất vả cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi đi, ta không sao.”
“Dù thiếp có mệt cũng đâu bằng chàng. Nhìn chàng mấy hôm nay ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, thiếp xót xa không thôi.”
La Vân Khỉ liền khoác lấy cánh tay chàng, tựa đầu lên vai.
Ngô A Hương mím môi, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Miệng lại vẫn cười nói:
“Vậy… để tẩu tử bầu bạn cùng Hàn đại ca vậy, muội xin cáo lui trước.”
Đợi Ngô A Hương ra khỏi phòng, khóe môi La Vân Khỉ khẽ nhếch — quả nhiên, lấy độc trị độc, dùng “trà xanh” đối phó “trà xanh”, mới là chiêu hay.
Sợ nửa đêm Ngô A Hương lại mò tới, nàng liền lật chăn sau lưng Hàn Diệp, chui vào nằm xuống.
Lạnh nhạt nói:
“Đêm nay, thiếp sẽ ngủ ở đây.”
Hàn Diệp quay đầu nhìn nàng một cái, không đáp lời.
Chỉ cúi xuống xem sách tiếp, song trong ánh mắt dài hẹp kia — một nụ cười khẽ đã lặng lẽ nở ra…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện