Hàn Diệp khẽ quát một tiếng, nhưng Hàn Mặc chẳng ngoái đầu lại, chớp mắt đã chạy khuất khỏi sân viện.
Thấy nhị ca bỏ đi, tẩu tử cũng đi rồi, Hàn Dung liền bặm môi, oa một tiếng khóc nấc lên.
Hàn Diệp vội vàng bế lấy Dung Dung:
“Dung Dung ngoan, đừng khóc nữa.”
“Muội không cần huynh bế, mau buông muội ra, muội muốn tìm tẩu tử!”
Ngô A Hương tức thì bước đến, vươn tay dịu dàng:
“Dung Dung, để tỷ tỷ bế muội, tỷ tỷ sẽ làm món ngon cho muội ăn.”
Hàn Dung liền đẩy nàng ra:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Xấu xa! Ngươi tránh ra!”
Sắc mặt Ngô A Hương hơi biến, Hàn Dung đã vùng khỏi vòng tay Hàn Diệp, đôi mắt đẫm lệ chỉ thẳng vào hắn:
“Huynh thật vô tình, muội không muốn gặp huynh nữa! Muội đi tìm tẩu tử!”
Nói đoạn, nha đầu vội vã cất bước, đôi chân ngắn nhỏ chạy nhanh ra ngoài. Hàn Diệp vội đuổi theo:
“Được, muội muốn tìm tẩu tử, ta đưa muội đi.”
“Hàn đại ca!”
Ngô A Hương đứng phía sau gọi với.
Hàn Diệp liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thản nhiên đáp:
“Ta đi một lát sẽ về.”
Dứt lời, liền bước dài mà đuổi theo.
Ngô A Hương nhìn bóng lưng Hàn Diệp, khóe môi khẽ cong, nụ cười đắc ý chợt hiện...
Lúc ấy, một lớn một nhỏ đang gấp gáp đuổi theo, thì La Vân Khỉ cũng đã tới chợ phiên.
Trên đường, nàng cố nhịn nước mắt, không ngừng tự nhủ:
“Nhân vật Hàn Diệp vốn dĩ là kẻ một lòng một dạ, sao có thể động tâm với nữ nhân lai lịch bất minh kia, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.”
Thế nhưng ánh mắt lạnh như băng ấy của Hàn Diệp là thật — đó chẳng phải điều nàng có thể vờ như không thấy.
Bao nhiêu tâm huyết nàng đã dốc ra, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt này sao?
Nàng cứ thế chạy đi như trốn chạy, gắng gượng không để lệ rơi, nhưng vô tình đ.â.m sầm vào một người.
“Thứ lỗi, ta không chú ý đường.”
La Vân Khỉ vội cúi đầu xin lỗi, chợt nghe người kia bật cười nhẹ.
“La cô nương, có chuyện gì xảy ra ở cửa tiệm không? Cớ sao vội vàng như vậy?”
Nghe giọng nói quen thuộc, La Vân Khỉ ngẩng đầu — quả nhiên là Phương Lộc Chi đang mỉm cười.
Thấy viền mắt nàng đỏ hoe, Phương Lộc Chi liền hỏi han đầy quan tâm:
“La cô nương, nàng làm sao thế?”
La Vân Khỉ gắng gượng nở nụ cười:
“Không sao cả. Phương công tử hôm nay chẳng cần đọc sách ư?”
Phương Lộc Chi mỉm cười đáp:
“Đọc sách cũng phải có lúc nghỉ ngơi. Cứ ôm sách mãi, chẳng khéo lại đọc đến ngốc mất thôi.”
La Vân Khỉ cười khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Công tử nói rất phải. Gần đây tiết trời ấm áp, thật hợp để ra ngoài thưởng xuân.”
Tiểu tư theo sau liền chen lời:
“Chỉ tiếc bên người không có mỹ nhân, bằng không thật là cảnh thêm phần tao nhã.”
Phương Lộc Chi lập tức vung quạt quất nhẹ một cái, mặt hơi đỏ, trách mắng:
“Ngươi thì biết gì, mau im miệng lại cho ta.”
La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của Phương Lộc Chi đang liếc nhìn nàng, trong lòng khẽ động, vội nói:
“Phương công tử văn nhã tuấn tú, quanh người há lại thiếu mỹ nhân? Tiểu nữ còn có việc ở tiệm, không dám làm phiền thêm.”
Phương Lộc Chi ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:
“Vừa hay ta cũng tính trở về, chi bằng cùng nhau đồng hành một đoạn?”
La Vân Khỉ không tiện từ chối, bèn gật đầu:
“Phương công tử mời.”
Mà đúng lúc đó, Hàn Diệp đang bế Hàn Dung đuổi theo, vừa hay bắt gặp cảnh La Vân Khỉ cùng Phương Lộc Chi đứng giữa phố cười nói, rồi lại cùng nhau rảo bước mà đi.
Khóe môi Hàn Diệp khẽ mím, gương mặt lạnh như sương phủ.
“Dung Dung, chúng ta về nhà thôi.”
Thấy vẻ mặt đại ca không tốt, Hàn Dung cũng không dám khóc nữa.
Nha đầu ngước mắt nhìn theo bóng tẩu tử đang dần xa, rưng rưng hỏi:
“Đại ca, tẩu tử... sẽ không cần chúng ta nữa sao?”
“Ta không biết.”
Hàn Diệp khẽ đáp, rồi ôm lấy Hàn Dung quay người rời đi.
Bên kia, La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm. Quả nhiên, Tạ Tường Vi từ sớm đã mở cửa, vừa trông thấy liền vội ra đón:
“Đại tỷ!”
La Vân Khỉ nắm tay nàng:
“Muội tới sớm quá.”
Sau đó liền kéo Tạ Tường Vi đến trước mặt Phương Lộc Chi.
“Đây là tam muội của ta, Tạ Tường Vi. Còn đây là Phương công tử, công tử nhà huyện lệnh.”
Phương Lộc Chi khẽ gật đầu:
“Tạ cô nương, xin chào.”
Tạ Tường Vi mặt đỏ ửng, lí nhí như muỗi kêu:
“Phương công tử, xin chào... Đại tỷ, muội vào trước đây.”
La Vân Khỉ khẽ cười:
“Tam muội ta da mặt mỏng, nhưng là người đoan trang thông tuệ, thêu thùa rất khéo. Nếu sau này ta có việc không ở tiệm, mong Phương công tử chiếu cố cho nàng nhiều hơn.”
Phương Lộc Chi hơi nhíu mày, rồi lại mỉm cười:
“Đương nhiên rồi. Nay La cô nương đã đến nơi, vậy tại hạ cáo từ.”
“Không tiễn công tử.”
La Vân Khỉ quay về bước vào tiệm. Ngay lúc ấy, âm thanh hệ thống vang lên lần nữa:
【Độ hảo cảm nam chính giảm 10, món "sườn non" bị gỡ khỏi kệ. 】
【Độ hảo cảm nam chính giảm 10, món "cá chép" cũng bị gỡ kệ. 】
Thấy nhị ca bỏ đi, tẩu tử cũng đi rồi, Hàn Dung liền bặm môi, oa một tiếng khóc nấc lên.
Hàn Diệp vội vàng bế lấy Dung Dung:
“Dung Dung ngoan, đừng khóc nữa.”
“Muội không cần huynh bế, mau buông muội ra, muội muốn tìm tẩu tử!”
Ngô A Hương tức thì bước đến, vươn tay dịu dàng:
“Dung Dung, để tỷ tỷ bế muội, tỷ tỷ sẽ làm món ngon cho muội ăn.”
Hàn Dung liền đẩy nàng ra:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Xấu xa! Ngươi tránh ra!”
Sắc mặt Ngô A Hương hơi biến, Hàn Dung đã vùng khỏi vòng tay Hàn Diệp, đôi mắt đẫm lệ chỉ thẳng vào hắn:
“Huynh thật vô tình, muội không muốn gặp huynh nữa! Muội đi tìm tẩu tử!”
Nói đoạn, nha đầu vội vã cất bước, đôi chân ngắn nhỏ chạy nhanh ra ngoài. Hàn Diệp vội đuổi theo:
“Được, muội muốn tìm tẩu tử, ta đưa muội đi.”
“Hàn đại ca!”
Ngô A Hương đứng phía sau gọi với.
Hàn Diệp liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thản nhiên đáp:
“Ta đi một lát sẽ về.”
Dứt lời, liền bước dài mà đuổi theo.
Ngô A Hương nhìn bóng lưng Hàn Diệp, khóe môi khẽ cong, nụ cười đắc ý chợt hiện...
Lúc ấy, một lớn một nhỏ đang gấp gáp đuổi theo, thì La Vân Khỉ cũng đã tới chợ phiên.
Trên đường, nàng cố nhịn nước mắt, không ngừng tự nhủ:
“Nhân vật Hàn Diệp vốn dĩ là kẻ một lòng một dạ, sao có thể động tâm với nữ nhân lai lịch bất minh kia, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.”
Thế nhưng ánh mắt lạnh như băng ấy của Hàn Diệp là thật — đó chẳng phải điều nàng có thể vờ như không thấy.
Bao nhiêu tâm huyết nàng đã dốc ra, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt này sao?
Nàng cứ thế chạy đi như trốn chạy, gắng gượng không để lệ rơi, nhưng vô tình đ.â.m sầm vào một người.
“Thứ lỗi, ta không chú ý đường.”
La Vân Khỉ vội cúi đầu xin lỗi, chợt nghe người kia bật cười nhẹ.
“La cô nương, có chuyện gì xảy ra ở cửa tiệm không? Cớ sao vội vàng như vậy?”
Nghe giọng nói quen thuộc, La Vân Khỉ ngẩng đầu — quả nhiên là Phương Lộc Chi đang mỉm cười.
Thấy viền mắt nàng đỏ hoe, Phương Lộc Chi liền hỏi han đầy quan tâm:
“La cô nương, nàng làm sao thế?”
La Vân Khỉ gắng gượng nở nụ cười:
“Không sao cả. Phương công tử hôm nay chẳng cần đọc sách ư?”
Phương Lộc Chi mỉm cười đáp:
“Đọc sách cũng phải có lúc nghỉ ngơi. Cứ ôm sách mãi, chẳng khéo lại đọc đến ngốc mất thôi.”
La Vân Khỉ cười khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Công tử nói rất phải. Gần đây tiết trời ấm áp, thật hợp để ra ngoài thưởng xuân.”
Tiểu tư theo sau liền chen lời:
“Chỉ tiếc bên người không có mỹ nhân, bằng không thật là cảnh thêm phần tao nhã.”
Phương Lộc Chi lập tức vung quạt quất nhẹ một cái, mặt hơi đỏ, trách mắng:
“Ngươi thì biết gì, mau im miệng lại cho ta.”
La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của Phương Lộc Chi đang liếc nhìn nàng, trong lòng khẽ động, vội nói:
“Phương công tử văn nhã tuấn tú, quanh người há lại thiếu mỹ nhân? Tiểu nữ còn có việc ở tiệm, không dám làm phiền thêm.”
Phương Lộc Chi ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:
“Vừa hay ta cũng tính trở về, chi bằng cùng nhau đồng hành một đoạn?”
La Vân Khỉ không tiện từ chối, bèn gật đầu:
“Phương công tử mời.”
Mà đúng lúc đó, Hàn Diệp đang bế Hàn Dung đuổi theo, vừa hay bắt gặp cảnh La Vân Khỉ cùng Phương Lộc Chi đứng giữa phố cười nói, rồi lại cùng nhau rảo bước mà đi.
Khóe môi Hàn Diệp khẽ mím, gương mặt lạnh như sương phủ.
“Dung Dung, chúng ta về nhà thôi.”
Thấy vẻ mặt đại ca không tốt, Hàn Dung cũng không dám khóc nữa.
Nha đầu ngước mắt nhìn theo bóng tẩu tử đang dần xa, rưng rưng hỏi:
“Đại ca, tẩu tử... sẽ không cần chúng ta nữa sao?”
“Ta không biết.”
Hàn Diệp khẽ đáp, rồi ôm lấy Hàn Dung quay người rời đi.
Bên kia, La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm. Quả nhiên, Tạ Tường Vi từ sớm đã mở cửa, vừa trông thấy liền vội ra đón:
“Đại tỷ!”
La Vân Khỉ nắm tay nàng:
“Muội tới sớm quá.”
Sau đó liền kéo Tạ Tường Vi đến trước mặt Phương Lộc Chi.
“Đây là tam muội của ta, Tạ Tường Vi. Còn đây là Phương công tử, công tử nhà huyện lệnh.”
Phương Lộc Chi khẽ gật đầu:
“Tạ cô nương, xin chào.”
Tạ Tường Vi mặt đỏ ửng, lí nhí như muỗi kêu:
“Phương công tử, xin chào... Đại tỷ, muội vào trước đây.”
La Vân Khỉ khẽ cười:
“Tam muội ta da mặt mỏng, nhưng là người đoan trang thông tuệ, thêu thùa rất khéo. Nếu sau này ta có việc không ở tiệm, mong Phương công tử chiếu cố cho nàng nhiều hơn.”
Phương Lộc Chi hơi nhíu mày, rồi lại mỉm cười:
“Đương nhiên rồi. Nay La cô nương đã đến nơi, vậy tại hạ cáo từ.”
“Không tiễn công tử.”
La Vân Khỉ quay về bước vào tiệm. Ngay lúc ấy, âm thanh hệ thống vang lên lần nữa:
【Độ hảo cảm nam chính giảm 10, món "sườn non" bị gỡ khỏi kệ. 】
【Độ hảo cảm nam chính giảm 10, món "cá chép" cũng bị gỡ kệ. 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương