La Vân Khỉ liền vận dụng không gian, đưa dược phẩm vào tửu quán, rồi vội vã đến gõ cửa phòng của Quan phu nhân.
Quan Tuyết Yến thấy là La Vân Khỉ, sắc mặt lập tức đại biến.
“Ngươi… ngươi tới làm gì?”
Nói xong liền định đóng cửa lại, nào ngờ La Vân Khỉ nhanh chân đưa một chân kẹp lấy khe cửa, không cho đóng lại.
“Quan cô nương, hôm nay ta tới là để cứu mẫu thân của ngươi.”
Quan Tuyết Yến mặt liền trầm xuống, chắn ngang cửa mà nói:

“Mẫu thân ta không sao, chỉ nhiễm chút phong hàn, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, mời cô nương trở về cho.”
La Vân Khỉ mỉm cười nhàn nhạt, giơ gói thuốc trong tay lên, cố ý doạ nạt:

“Đây không phải là phong hàn thông thường, nếu không kịp thời chữa trị, e là sẽ tổn thương đến tính mệnh. Ta có vài loại thuốc, biết đâu lại trị được bệnh cho lệnh đường.”
“Không cần.” Quan Tuyết Yến vừa nói vừa đẩy nàng ra ngoài.
La Vân Khỉ ánh mắt sắc bén, từng lời như c.h.é.m sắt chặt đinh:

“Chẳng lẽ Quan cô nương trong lòng có điều áy náy, nên mới không dám để ta vào cửa?”
Quan Tuyết Yến biến sắc:

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta có gì phải áy náy!”
La Vân Khỉ cười khẽ:

“Đã vậy, sao cô nương không dám thử thuốc của ta?”
Quan Tuyết Yến hơi do dự, liền vươn tay định giật lấy bao thuốc, nhưng La Vân Khỉ nhanh chóng đưa tay ra sau lưng giấu đi.
“Muốn có thuốc cũng được,” nàng nói, “chỉ cần lần sau ngươi có thể nói ra sự thật tại công đường, ta sẽ giao thuốc cho ngươi.”
Sắc mặt Quan Tuyết Yến càng lúc càng khó coi.
“Ta không có gì để nói.”
“Vậy thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng. Thành Vũ, chúng ta đi thôi.”
La Vân Khỉ kéo Lưu Thành Vũ rời đi, Lưu Thành Vũ bị nàng làm cho mơ hồ không hiểu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại tỷ, vì sao không đưa thuốc cho nàng ta? Biết đâu nàng ta sẽ minh oan cho Hàn đại ca.”
“Không nghe câu ‘đuổi theo người ta bán, không bằng để người ta cầu’ sao? Ta phải đợi nàng ta tới cầu ta.”
Nghe tiếng ho của Quan phu nhân, La Vân Khỉ đoán chắc trong người có viêm, mà để trị viêm thì không có thứ thuốc Bắc nào hiệu bằng thuốc tiêu viêm. Chỉ cần bệnh không khỏi trong hai hôm, Quan Tuyết Yến ắt sẽ tìm đến nàng.
Nàng về nhà, an ủi hai tiểu hài tử xong liền sắp xếp chỗ ở cho Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ. Nay nhà đã rộng rãi, đủ chỗ cho cả hai ở lại.
Sáng hôm sau, La Vân Khỉ tới huyện nha, trình bày toàn bộ sự việc Quan phu tử nhận bạc và khả năng có liên quan đến cái c.h.ế.t của phụ thân Hàn Diệp với Phương Huyện lệnh đại nhân.
Nghe nói chuyện này còn liên đới tới một mạng người khác, Phương đại nhân tinh thần lập tức tỉnh táo, liền sai người đi điều tra.
Ra khỏi công đường, nàng gặp lại Phương Lộc Chi.
Thấy nàng mặt mày rạng rỡ, hắn cũng vui lây.
“Chẳng hay việc của Hàn huynh có tiến triển gì không?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

 
La Vân Khỉ vội cúi mình hành lễ:

“Đa tạ công tử quan tâm, quả có vài tin tức khả quan, chỉ là cụ thể ra sao, hiện vẫn chưa rõ.”
Phương Lộc Chi gật đầu:

“Bên ta cũng có tin lành, không biết La cô nương có muốn nghe không?”
La Vân Khỉ đôi mắt sáng rỡ:

“Xin công tử chỉ giáo!”
Phương Lộc Chi mỉm cười:

“Hôm qua ta sai người theo dõi tiện phụ Lý gia, lại phát hiện quản gia nhà ấy có tiếp xúc với Quan phu tử. Nay đã áp giải về nha môn, có thể sẽ giúp ích cho Hàn huynh.”
La Vân Khỉ không khỏi kích động, lại hành đại lễ.
“Thật tốt quá! Đa tạ công tử ra tay tương trợ.”
Phương Lộc Chi cười nói:

“Lời ấy nặng quá rồi. Phụ thân ta là quan phụ mẫu, ta là nhi tử, há có thể khoanh tay đứng nhìn. Sau ngày mai sẽ thẩm tra lại, cô nương mấy hôm nay cứ yên tâm hồi phủ, chờ tin là được.”
“Vâng, vậy xin cáo từ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện