Chỗ ở hàng ngày của Cố Huy Ngạn với Lâm Vị Hi xây thêm thư phòng, đương nhiên bài trí bên trong cũng phải đặt mua mới. Lúc trước phòng bên cạnh hơi nhỏ, bàn đọc sách chỉ là một cái bàn hẹp. Bây giờ mở rộng thư phòng, cũng đổi thành bàn vuông gỗ tử đàn điêu khắc tinh xảo. Cố Huy Ngạn ngồi ở chủ vị, bên tay trái là một chiếc ghế bành khắc hoa văn tường vân, Lâm Vị Hi ngồi ở chỗ này. Cố Huy Ngạn mới vừa từ trêngiá lấy sách về, đặt ở góc bàn, đang định xoay người lấy bút mực, bất ngờ bị Lâm Vị Hi ôm lấy.
"Vương gia, bên ngoài đã rất tối, chúng ta nghỉ ngơi một chút, làm việc khác có được hay không?"
Lâm Vị Hi khẽ rướn người lên, vừa vặn ôm eo Cố Huy Ngạn. Eo của nam nhân khôngthể tùy tiện sờ loạn, thân thể Cố Huy Ngạn cứng ngắc một chút, theo phản xạ giãy giãy, mà Lâm Vị Hi cảm giác được động tác nhỏ của Cố Huy Ngạn, càng sốt ruột ôm chặt hơn.
Cố Huy Ngạn cúi đầu, liền thấy hai cánh tay Lâm Vị Hi vòng ở trên người hắn, ống tay áo to rộng hoa lệ bị vén lên một nửa, lộ ra một đoạn cánh tay tinh tế mảnh khảnh. Hai tay Lâm Vị Hi kiên quyết không thả lỏng, ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn.
Cố Huy Ngạn cùng Lâm Vị Hi đối mặt mấy giây, cuối cùng là Cố Huy Ngạn lui mộtbước: "Cũng được, tạm thời nghỉ ngơi một lát."
Lâm Vị Hi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt của nàng biến hóa quá rõ ràng, Cố Huy Ngạn vừa vặn nhìn thấy. Cố Huy Ngạn nghiêm mặt, nói: "Buông tay, ngồi xuống."
Lâm Vị Hi "A" một tiếng, quy củ ngồi xuống. Ống tay áo của nàng lớp nọ chồng lên lớp kia quá mức phức tạp, nhất vén ở khuỷu tay, không bị trượt xuống, nàng cũng khôngchú ý tới cái này, chỉ tò mò lật quyển sách mà Cố Huy Ngạn mớilấy xuống. Mới lật hai trang, nàng liền bĩu môi, cuối cùng cũng không có hứng thú.
Lâm Vị Hi tóc đen da trắng, ngay cả cánh tay cũng như sương như tuyết, thon dài cân xứng, đường cong rất đẹp. Cánh tay trơn bóng tinh tế đang tùy ý đặt lên bàn gỗ tử đàn đen nhánh, mang lại mỹ cảm khó tả, rất dễ dàng làm cho người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái. Cố Huy Ngạn từ trên cao nhìn xuống, trầm ổn mở miệng: "Buông tay áo xuống, ngồi lại cho đàng hoàng nào."
Bây giờ Lâm Vị Hi mới phát hiện ống tay áo của mình đang vén lên tận khủyu tay, trong nội tâm nàng thở dài, Yến vương quả thật vô cùng nghiêm túc, trong mắt khôngthể nhìn một chút lộn xộn. hắn là người ngăn nắp trật tự như này, chỉ sợ mỗi một khắc ở cùng nàng trong thư phòng, đều là đang nhẫn nại đi. Chỉ là Yến vương đã hứa hẹn, nên mới không thể không nhịn nàng thôi.
Đột nhiên Lâm Vị Hi cảm thấy rất ủ rũ, Cố Huy Ngạn thấy nàng càng ngày càng trầm lặng, trong lòng không khỏi tỉnh lại, hẳn là hắn giảng sách không hấp dẫn rồi? Vì sao Lâm Vị Hi lại chán nản như này? Bầu không khí trong thư phòng có chút xấu hổ, Cố Huy Ngạn đứng bên cạnh bàn đọc sách một lúc lâu, trong lòng tự giễu, quả nhiên, cho dù nam nhân đang ở thời đỉnh cao của trí tuệ và thể lực, hắn cùng tiểu cô nương tuổi trẻ hoạt bát này vẫn không có chủ đề chung để nói. Đến cùng vẫn là hắn trâu già gặm cỏ non.
Lâm Vị Hi thấy bầu không khí không đúng, không để ý mặt mũi nữa, lập tức một tay tóm tay áo Cố Huy Ngạn, một tay chống cằm, ngẩng đầu lên nói với Cố Huy Ngạn: "Vương gia, những binh thư lý luận này đối với ta mà nói thì quá khó khăn, chàng có muốn nói với ta nói một chút về chiến dịch Lang sơn không?"
Lang sơn, Định Tương là hai nơi ở gần nhau, chính là trận chiến làm cho Cố Huy Ngạn thành danh, cũng là bước đầu cho con đường chiến thần của Cố Huy Ngạn. Sau đó cầm quân gần hai mươi năm, chưa lần nào thua trận. Cũng bởi vậy mà trong thế chiến lần thứ hai, Lang sơn cùng Định Tương trở nên nổi tiếng, thành sa bàn cho mỗi tướng quân trẻ tuổi khắp thiên hạ tập trận trước mỗi trận đánh.
Trận chiến Lang sơn bị lật qua lật lại đến nỗi ép thành mảnh vỡ để nghiên cứu, ngay cả khuê nữ như Lâm Vị Hi cũng được nghe nói qua chứ đừng nói đến mỗi quân lính đều có thể nói một hai câu. Nhưng riêng với Cố Huy Ngạn mà nói thì việc này cũngkhông phải vấn đề to lớn gì. Cố Huy Ngạn cũng không nghĩ tới vậy mà Lâm Vị Hi lại hiếu kì chiến dịch lúc hắn mười sáu tuổi. nói cái này so với binh thư còn đơn giản hơn, Cố Huy Ngạn ngồi xuống, tiện tay cầm một trang giấy, vẽ lại đại khái địa hình Lang sơn, bắt đầu giải thích cho nàng trận chiến này.
Lập tức Lâm Vị Hi trở nên tràn đầy phấn khởi, so với binh pháp lý luận khô khan khó hiểu, rõ ràng Lâm Vị Hi càng cảm thấy hứng thú hơn với Yến vương. Ngày đó nàng nóiđến binh thư cũng là vì muốn có chuyện nói với Cố Huy Ngạn. Chân chính Lâm Vị Hi muốn biết chính là quá khứ của Yến vương.
nói về chiến dịch thì sinh động hình tượng hơn rất nhiều, cũng không giống kỳ môn độn giáp khó có thể lý giải được, mà Cố Huy Ngạn lại là một lão sư rất tốt, giọng nóitrong trẻo, trật tự rõ ràng, huống hồ giải thích trận chiến này là từ những kinh nghiệm mà bản thân trực tiếp tham gia. hắn mới là người có tư cách nhất phân tích chiến dịch Lang sơn này, mọi khía cạnh chi tiết hơn xa đám người chỉ lý luân suông trên giấy kia. Lâm Vị Hi nghe đến mê mẩn, bất tri bất giác, dường như thời gian đang đảo ngược, nàng đang đứng ở sa mạc cát vàng, chính mắt thấy một trận đại chiến đang xảy ra.
Cố Huy Ngạn rất quan tâm nàng, lá gan Lâm Vị Hi cũng lớn hơn, thỉnh thoảng hỏi thăm một vài vấn đề. Cùng văn phú vũ, từ xưa đến nay binh pháp đều là nguồn tài nguyên độc quyền. trên đời này không biết bao nhiêu người có một bản binh thư đãvui vô cùng rồi, nhưng lại khổ vì không cách nào nhập môn. Nếu như bị bọn hắn biết được Lâm Vị Hi lại được người chỉ huy trận chiến tự mình dạy bảo, còn có thể trực tiếp hỏi những điều chưa hiểu như vậy, chỉ sợ một nửa người đều đố kỵ đến mức nhảy sông.
( Cùng văn phú vũ: Đại khái có thể hiểu là nghèo là thư sinh còn giàu có là người có tài nguyên quân sự đó.)
Sau khi Lâm Vị Hi hỏi, dứt khoát chống đầu, quấn lấy Cố Huy Ngạn hỏi những điều hắnđã trải qua trong quân đội. Cố Huy Ngạn cảm thấy những chuyện này không có gì đáng nói, nhưng đôi mắt Lâm Vị Hi lóe sáng chăm chú nhìn hắn. Cố Huy Ngạn đành phải chọn lấy mấy chuyện còn ấn tượng, nói cho nàng nghe. Sau khi nói xong, Cố Huy Ngạn sợ nàng thất vọng, liền không lắm xác định hỏi: "Cho tới bây giờ, những kinh nghiệm này cũng không có cái gì thú vị, nàng có thấy rất nhàm chán không?"
"không biết a, làm sao có thể nhàm chán?" Lâm Vị Hi nâng mặt, cười nói: "Có thể biết những chuyện hồi vương gia còn niên thiếu, ta rất thích."
Ánh mắt Cố Huy Ngạn cũng mềm nhũn, những năm này hắn nghe không ít lời ca tụng,trên triều đình, từ đồng liêu, thuộc hạ…. thời gian lâu dần, hắn đều cảm thấy rất bình thường. Thế nhưng là giờ khắc này, chữ "Thích" từ trong miệng Lâm Vị Hi nói ra, vậy mà trong lòng Cố Huy Ngạn mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân, huống chi vẫn là giai nhân đẹp đến mức kinh tâm động phách. Cố Huy Ngạn nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng trước mắt, chỉ sợ cả thế gian cũng ít thấy, trong lòng đột nhiên cảm động.
Qua năm Lâm Vị Hi tròn mười bảy tuổi, cho dù đối với hắn thì vẫn còn nhỏ, nhưng đặt ở những gia đình bình thường khác, cũng có thể làm mẫu thân rồi.
Cố Huy Ngạn nghĩ nghĩ, bất động thanh sắc thu hồi suy nghĩ lại, để mình chuyên chú chính sự: "nói nhiều như vậy cũng vô dụng, chắc hẳn nàng cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Thái Bạch doanh đồ còn lại một nửa, hôm nay nói xong bản này coi như là xong đi."
Lâm Vị Hi thấy Cố Huy Ngạn lại còn muốn tiếp tục, thật sự là đau cả đầu. Nàng luôn cảm thấy Yến vương là một người cao quý và nghiêm túc, ngay cả tay áo của nàng bị lộn xộn cũng không được, nên chắc chắn sẽ không thích nàng vô cớ gây rối. Nhưngthật sự Lâm Vị Hi nhìn thấy những khảm môn chấn môn, cửa sinh cửa tử thì đau hết đầu. Nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Chiến dịch thành danh của vương gia sao có thể nói là chuyện vô dụng được? Chúng ta lại nói nói chuyện ngày trước của chàngđi?"
"không được."
Yến vương điện hạ thật sự là một người rất có nguyên tắc, Lâm Vị Hi xì hơi, ủ rũ cụp đầu trở lại trận pháp đồ. Nàng cố gắng hiểu được trong một chén trà, sau đó dần dần đầu óc thật sự không chịu nổi, Lâm Vị Hi cắn răng, quyết tâm coi như chọc cho Yến vương không thích cũng muốn giải cứu đầu của mình. Nàng đứng dậy, cách một cái ghế bành, hai cánh tay ôm chặt cổ Cố Huy Ngạn, đôi mắt ngóng trông nhìn hắn: "Vương gia, ta nghe không vào nữa. Ngày mai chúng ta lại nói tiếp nhé."
"không được, đây là kế hoạch."
Lâm Vị Hi ôm sát cổ Cố Huy Ngạn, cả người rướn lên qua chỗ ngồi, dường như là dính ở trên người Cố Huy Ngạn: "Vương gia..."
"thật sự là không muốn nghe?"
"Phải."
"Ngồi xuống trước đã."
"không."
Cố Huy Ngạn cố gắng bày ra tư thế nghiêm nghị răn đe lục quân, nói: "Ngồi xuống, đây là mệnh lệnh."
"Chàng dám nói mệnh lệnh với ta? Ta lại càng không!"
... Cố Huy Ngạn cũng không có biện pháp, hắn đành bỏ sách vở trong tay xuống, khoác lên eo Lâm Vị Hi cùng đầu gối, cách ghế ngồi trực tiếp bế lên.
Lâm Vị Hi mơ hồ cảm thấy mình đạt được mục đích, nàng vui mừng nhướng mày, lập tức liền muốn đứng xuống để tự do hoạt động. Nhưng chân của nàng mới chỉ vừa khẽ động, đã bị ngón tay Cố Huy Ngạn vững vàng chế trụ: "Nghe lời, không được lộn xộn."
Lâm Vị Hi lại thử một cái, phát hiện lần này Cố Huy Ngạn cương quyết với nàng, quảthật không cho phép nàng náo loạn. Lâm Vị Hi thành thật vòng tay qua vai Cố Huy Ngạn. một lát sau, nàng cảm thấy không đúng lắm: "Vương gia, bên ngoài còn có rất nhiều nha hoàn hạ nhân, chàng cũng không thể để cho ta cứ như vậy ra ngoài được?"
Đám người Uyển Nguyệt đứng chờ ở bên ngoài thư phòng, khóe mắt nhìn thấy hình như là Yến vương đang ôm vương phi đi ra, các nàng lập tức cúi đầu, Uyển Nguyệt dẫn người lui ra. Sau khi mọi người lùi đến ngoài cửa, Uyển Tinh còn chu đáo đóng cửa lại.
... Lâm Vị Hi giận không chỗ phát tiết, nàng hung hăng trừng hai nha đầu kia mộtchút, Lâm Vị Hi dám cam đoan tuyệt đối các nàng nhìn thấy. Cố Huy Ngạn cười khẽmột tiếng, cúi người đặt nàng ở trước bàn trang điểm: "Nàng đúng là ỷ mạnh lấn yếu."
Lâm Vị Hi ngồi trước gương đồng, cũng cười, không chút nào yếu thế đối mặt với Cố Huy Ngạn qua gương: "Ta chính là ỷ mạnh lấn yếu, mà ta cũng có vốn để có thể cậy mạnh đấy."
Cuối cùng Cố Huy Ngạn cũng cười. hắn đưa tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Lâm Vị Hi,nói: "Cưỡng từ đoạt lý."
Lâm Vị Hi chỉ "Hừ" một tiếng đáp lại. Nàng giơ cổ hướng về sau nhìn một chút, quay đầu căm tức với Cố Huy Ngạn: "Chàng đuổi hết nha hoàn đi, làm thế nào để ta tháo trang sức đây?"
Ngày bình thường Lâm Vị Hi ở nhà cũng không tỉ mỉ trang điểm, chỉ thoa son nhạt màu, vẽ lông mày một chút, chính nàng cũng có thể tháo trang sức, nhưng dù thế cũng không đến tay nàng tháo đồ trang sức. Cố Huy Ngạn nhìn búi tóc tinh xảo của Lâm Vị Hi, từng lọn tóc đen đươc điểm xuyết bảo thạch trâm vàng, đột nhiên Cố Huy Ngạn sinh ra một loại xúc động, nói: " Để ta tháo trâm cho nàng."
Lâm Vị Hi khẽ giật mình, Cố Huy Ngạn nghĩ là nàng không nguyện ý, đang định nóimình chỉ là nói đùa thôi, lại nghe được Lâm Vị Hi cách tấm gương, nở nụ cười rực rỡ với hắn: "Tốt."
Trong lòng Cố Huy Ngạn thả lỏng, chậm rãi rút ra trâm vàng châu ngọc cài trên mái tóc đen nhánh của nàng. Động tác của Cố Huy Ngạn rất cẩn thận, cũng không làm đứt sợi tóc nào của Lâm Vị Hi, so với nha hoàn chải tóc cho nàng dường như còn chú tâm tỉ mỉ hơn. Rất nhanh tráp trang điểm trên bàn đựng đầy trâm vòng bảo thạch, Cố Huy Ngạn nhìn tận mắt búi tóc tinh xảo hoa mỹ của nàng ở trong tay mình thành mái tóc dài mềm mại nhu thuận, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Vẽ mi là thú vui được ca tụng của phu thê trong khuê phòng, cho đến triều đại này lễ giáo nghiêm ngặt, nữ tử càng ngày bị hạn chế. Những nam tử nguyện ý vì thê tử làm những chuyện tình thú khuê phòng này thì lại càng ít. Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới, Yến vương rong ruổi sa trường, quyền thế một phương vậy mà nguyện ý vì nàng làm những chuyện này.
Ngón tay Cố Huy Ngạn lưu luyến trên mái tóc dài mềm mại của Lâm Vị Hi, cuối cùng vuốt ve gương mặt của nàng. Đầu ngón tay Cố Huy Ngạn có chút thô ráp khẽ xoa làn da non mịn, chẳng biết lúc nào giọng nói trở nên khàn khàn: "đi tắm rửa trước đi."
Đêm hôm khuya khoắt Cố Huy Ngạn bế nàng ra, còn đuổi hết người hầu hạ ra ngoài, làm sao Lâm Vị Hi không biết hắn muốn làm gì. Gương mặt nàng ửng đỏ, còn chưa kịpnói cái gì, Cố Huy Ngạn đã phối hợp nói tiếp câu nói kia: "Được rồi, để ta dẫn nàng đi."
"Vương gia, bên ngoài đã rất tối, chúng ta nghỉ ngơi một chút, làm việc khác có được hay không?"
Lâm Vị Hi khẽ rướn người lên, vừa vặn ôm eo Cố Huy Ngạn. Eo của nam nhân khôngthể tùy tiện sờ loạn, thân thể Cố Huy Ngạn cứng ngắc một chút, theo phản xạ giãy giãy, mà Lâm Vị Hi cảm giác được động tác nhỏ của Cố Huy Ngạn, càng sốt ruột ôm chặt hơn.
Cố Huy Ngạn cúi đầu, liền thấy hai cánh tay Lâm Vị Hi vòng ở trên người hắn, ống tay áo to rộng hoa lệ bị vén lên một nửa, lộ ra một đoạn cánh tay tinh tế mảnh khảnh. Hai tay Lâm Vị Hi kiên quyết không thả lỏng, ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn.
Cố Huy Ngạn cùng Lâm Vị Hi đối mặt mấy giây, cuối cùng là Cố Huy Ngạn lui mộtbước: "Cũng được, tạm thời nghỉ ngơi một lát."
Lâm Vị Hi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt của nàng biến hóa quá rõ ràng, Cố Huy Ngạn vừa vặn nhìn thấy. Cố Huy Ngạn nghiêm mặt, nói: "Buông tay, ngồi xuống."
Lâm Vị Hi "A" một tiếng, quy củ ngồi xuống. Ống tay áo của nàng lớp nọ chồng lên lớp kia quá mức phức tạp, nhất vén ở khuỷu tay, không bị trượt xuống, nàng cũng khôngchú ý tới cái này, chỉ tò mò lật quyển sách mà Cố Huy Ngạn mớilấy xuống. Mới lật hai trang, nàng liền bĩu môi, cuối cùng cũng không có hứng thú.
Lâm Vị Hi tóc đen da trắng, ngay cả cánh tay cũng như sương như tuyết, thon dài cân xứng, đường cong rất đẹp. Cánh tay trơn bóng tinh tế đang tùy ý đặt lên bàn gỗ tử đàn đen nhánh, mang lại mỹ cảm khó tả, rất dễ dàng làm cho người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái. Cố Huy Ngạn từ trên cao nhìn xuống, trầm ổn mở miệng: "Buông tay áo xuống, ngồi lại cho đàng hoàng nào."
Bây giờ Lâm Vị Hi mới phát hiện ống tay áo của mình đang vén lên tận khủyu tay, trong nội tâm nàng thở dài, Yến vương quả thật vô cùng nghiêm túc, trong mắt khôngthể nhìn một chút lộn xộn. hắn là người ngăn nắp trật tự như này, chỉ sợ mỗi một khắc ở cùng nàng trong thư phòng, đều là đang nhẫn nại đi. Chỉ là Yến vương đã hứa hẹn, nên mới không thể không nhịn nàng thôi.
Đột nhiên Lâm Vị Hi cảm thấy rất ủ rũ, Cố Huy Ngạn thấy nàng càng ngày càng trầm lặng, trong lòng không khỏi tỉnh lại, hẳn là hắn giảng sách không hấp dẫn rồi? Vì sao Lâm Vị Hi lại chán nản như này? Bầu không khí trong thư phòng có chút xấu hổ, Cố Huy Ngạn đứng bên cạnh bàn đọc sách một lúc lâu, trong lòng tự giễu, quả nhiên, cho dù nam nhân đang ở thời đỉnh cao của trí tuệ và thể lực, hắn cùng tiểu cô nương tuổi trẻ hoạt bát này vẫn không có chủ đề chung để nói. Đến cùng vẫn là hắn trâu già gặm cỏ non.
Lâm Vị Hi thấy bầu không khí không đúng, không để ý mặt mũi nữa, lập tức một tay tóm tay áo Cố Huy Ngạn, một tay chống cằm, ngẩng đầu lên nói với Cố Huy Ngạn: "Vương gia, những binh thư lý luận này đối với ta mà nói thì quá khó khăn, chàng có muốn nói với ta nói một chút về chiến dịch Lang sơn không?"
Lang sơn, Định Tương là hai nơi ở gần nhau, chính là trận chiến làm cho Cố Huy Ngạn thành danh, cũng là bước đầu cho con đường chiến thần của Cố Huy Ngạn. Sau đó cầm quân gần hai mươi năm, chưa lần nào thua trận. Cũng bởi vậy mà trong thế chiến lần thứ hai, Lang sơn cùng Định Tương trở nên nổi tiếng, thành sa bàn cho mỗi tướng quân trẻ tuổi khắp thiên hạ tập trận trước mỗi trận đánh.
Trận chiến Lang sơn bị lật qua lật lại đến nỗi ép thành mảnh vỡ để nghiên cứu, ngay cả khuê nữ như Lâm Vị Hi cũng được nghe nói qua chứ đừng nói đến mỗi quân lính đều có thể nói một hai câu. Nhưng riêng với Cố Huy Ngạn mà nói thì việc này cũngkhông phải vấn đề to lớn gì. Cố Huy Ngạn cũng không nghĩ tới vậy mà Lâm Vị Hi lại hiếu kì chiến dịch lúc hắn mười sáu tuổi. nói cái này so với binh thư còn đơn giản hơn, Cố Huy Ngạn ngồi xuống, tiện tay cầm một trang giấy, vẽ lại đại khái địa hình Lang sơn, bắt đầu giải thích cho nàng trận chiến này.
Lập tức Lâm Vị Hi trở nên tràn đầy phấn khởi, so với binh pháp lý luận khô khan khó hiểu, rõ ràng Lâm Vị Hi càng cảm thấy hứng thú hơn với Yến vương. Ngày đó nàng nóiđến binh thư cũng là vì muốn có chuyện nói với Cố Huy Ngạn. Chân chính Lâm Vị Hi muốn biết chính là quá khứ của Yến vương.
nói về chiến dịch thì sinh động hình tượng hơn rất nhiều, cũng không giống kỳ môn độn giáp khó có thể lý giải được, mà Cố Huy Ngạn lại là một lão sư rất tốt, giọng nóitrong trẻo, trật tự rõ ràng, huống hồ giải thích trận chiến này là từ những kinh nghiệm mà bản thân trực tiếp tham gia. hắn mới là người có tư cách nhất phân tích chiến dịch Lang sơn này, mọi khía cạnh chi tiết hơn xa đám người chỉ lý luân suông trên giấy kia. Lâm Vị Hi nghe đến mê mẩn, bất tri bất giác, dường như thời gian đang đảo ngược, nàng đang đứng ở sa mạc cát vàng, chính mắt thấy một trận đại chiến đang xảy ra.
Cố Huy Ngạn rất quan tâm nàng, lá gan Lâm Vị Hi cũng lớn hơn, thỉnh thoảng hỏi thăm một vài vấn đề. Cùng văn phú vũ, từ xưa đến nay binh pháp đều là nguồn tài nguyên độc quyền. trên đời này không biết bao nhiêu người có một bản binh thư đãvui vô cùng rồi, nhưng lại khổ vì không cách nào nhập môn. Nếu như bị bọn hắn biết được Lâm Vị Hi lại được người chỉ huy trận chiến tự mình dạy bảo, còn có thể trực tiếp hỏi những điều chưa hiểu như vậy, chỉ sợ một nửa người đều đố kỵ đến mức nhảy sông.
( Cùng văn phú vũ: Đại khái có thể hiểu là nghèo là thư sinh còn giàu có là người có tài nguyên quân sự đó.)
Sau khi Lâm Vị Hi hỏi, dứt khoát chống đầu, quấn lấy Cố Huy Ngạn hỏi những điều hắnđã trải qua trong quân đội. Cố Huy Ngạn cảm thấy những chuyện này không có gì đáng nói, nhưng đôi mắt Lâm Vị Hi lóe sáng chăm chú nhìn hắn. Cố Huy Ngạn đành phải chọn lấy mấy chuyện còn ấn tượng, nói cho nàng nghe. Sau khi nói xong, Cố Huy Ngạn sợ nàng thất vọng, liền không lắm xác định hỏi: "Cho tới bây giờ, những kinh nghiệm này cũng không có cái gì thú vị, nàng có thấy rất nhàm chán không?"
"không biết a, làm sao có thể nhàm chán?" Lâm Vị Hi nâng mặt, cười nói: "Có thể biết những chuyện hồi vương gia còn niên thiếu, ta rất thích."
Ánh mắt Cố Huy Ngạn cũng mềm nhũn, những năm này hắn nghe không ít lời ca tụng,trên triều đình, từ đồng liêu, thuộc hạ…. thời gian lâu dần, hắn đều cảm thấy rất bình thường. Thế nhưng là giờ khắc này, chữ "Thích" từ trong miệng Lâm Vị Hi nói ra, vậy mà trong lòng Cố Huy Ngạn mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân, huống chi vẫn là giai nhân đẹp đến mức kinh tâm động phách. Cố Huy Ngạn nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng trước mắt, chỉ sợ cả thế gian cũng ít thấy, trong lòng đột nhiên cảm động.
Qua năm Lâm Vị Hi tròn mười bảy tuổi, cho dù đối với hắn thì vẫn còn nhỏ, nhưng đặt ở những gia đình bình thường khác, cũng có thể làm mẫu thân rồi.
Cố Huy Ngạn nghĩ nghĩ, bất động thanh sắc thu hồi suy nghĩ lại, để mình chuyên chú chính sự: "nói nhiều như vậy cũng vô dụng, chắc hẳn nàng cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Thái Bạch doanh đồ còn lại một nửa, hôm nay nói xong bản này coi như là xong đi."
Lâm Vị Hi thấy Cố Huy Ngạn lại còn muốn tiếp tục, thật sự là đau cả đầu. Nàng luôn cảm thấy Yến vương là một người cao quý và nghiêm túc, ngay cả tay áo của nàng bị lộn xộn cũng không được, nên chắc chắn sẽ không thích nàng vô cớ gây rối. Nhưngthật sự Lâm Vị Hi nhìn thấy những khảm môn chấn môn, cửa sinh cửa tử thì đau hết đầu. Nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Chiến dịch thành danh của vương gia sao có thể nói là chuyện vô dụng được? Chúng ta lại nói nói chuyện ngày trước của chàngđi?"
"không được."
Yến vương điện hạ thật sự là một người rất có nguyên tắc, Lâm Vị Hi xì hơi, ủ rũ cụp đầu trở lại trận pháp đồ. Nàng cố gắng hiểu được trong một chén trà, sau đó dần dần đầu óc thật sự không chịu nổi, Lâm Vị Hi cắn răng, quyết tâm coi như chọc cho Yến vương không thích cũng muốn giải cứu đầu của mình. Nàng đứng dậy, cách một cái ghế bành, hai cánh tay ôm chặt cổ Cố Huy Ngạn, đôi mắt ngóng trông nhìn hắn: "Vương gia, ta nghe không vào nữa. Ngày mai chúng ta lại nói tiếp nhé."
"không được, đây là kế hoạch."
Lâm Vị Hi ôm sát cổ Cố Huy Ngạn, cả người rướn lên qua chỗ ngồi, dường như là dính ở trên người Cố Huy Ngạn: "Vương gia..."
"thật sự là không muốn nghe?"
"Phải."
"Ngồi xuống trước đã."
"không."
Cố Huy Ngạn cố gắng bày ra tư thế nghiêm nghị răn đe lục quân, nói: "Ngồi xuống, đây là mệnh lệnh."
"Chàng dám nói mệnh lệnh với ta? Ta lại càng không!"
... Cố Huy Ngạn cũng không có biện pháp, hắn đành bỏ sách vở trong tay xuống, khoác lên eo Lâm Vị Hi cùng đầu gối, cách ghế ngồi trực tiếp bế lên.
Lâm Vị Hi mơ hồ cảm thấy mình đạt được mục đích, nàng vui mừng nhướng mày, lập tức liền muốn đứng xuống để tự do hoạt động. Nhưng chân của nàng mới chỉ vừa khẽ động, đã bị ngón tay Cố Huy Ngạn vững vàng chế trụ: "Nghe lời, không được lộn xộn."
Lâm Vị Hi lại thử một cái, phát hiện lần này Cố Huy Ngạn cương quyết với nàng, quảthật không cho phép nàng náo loạn. Lâm Vị Hi thành thật vòng tay qua vai Cố Huy Ngạn. một lát sau, nàng cảm thấy không đúng lắm: "Vương gia, bên ngoài còn có rất nhiều nha hoàn hạ nhân, chàng cũng không thể để cho ta cứ như vậy ra ngoài được?"
Đám người Uyển Nguyệt đứng chờ ở bên ngoài thư phòng, khóe mắt nhìn thấy hình như là Yến vương đang ôm vương phi đi ra, các nàng lập tức cúi đầu, Uyển Nguyệt dẫn người lui ra. Sau khi mọi người lùi đến ngoài cửa, Uyển Tinh còn chu đáo đóng cửa lại.
... Lâm Vị Hi giận không chỗ phát tiết, nàng hung hăng trừng hai nha đầu kia mộtchút, Lâm Vị Hi dám cam đoan tuyệt đối các nàng nhìn thấy. Cố Huy Ngạn cười khẽmột tiếng, cúi người đặt nàng ở trước bàn trang điểm: "Nàng đúng là ỷ mạnh lấn yếu."
Lâm Vị Hi ngồi trước gương đồng, cũng cười, không chút nào yếu thế đối mặt với Cố Huy Ngạn qua gương: "Ta chính là ỷ mạnh lấn yếu, mà ta cũng có vốn để có thể cậy mạnh đấy."
Cuối cùng Cố Huy Ngạn cũng cười. hắn đưa tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Lâm Vị Hi,nói: "Cưỡng từ đoạt lý."
Lâm Vị Hi chỉ "Hừ" một tiếng đáp lại. Nàng giơ cổ hướng về sau nhìn một chút, quay đầu căm tức với Cố Huy Ngạn: "Chàng đuổi hết nha hoàn đi, làm thế nào để ta tháo trang sức đây?"
Ngày bình thường Lâm Vị Hi ở nhà cũng không tỉ mỉ trang điểm, chỉ thoa son nhạt màu, vẽ lông mày một chút, chính nàng cũng có thể tháo trang sức, nhưng dù thế cũng không đến tay nàng tháo đồ trang sức. Cố Huy Ngạn nhìn búi tóc tinh xảo của Lâm Vị Hi, từng lọn tóc đen đươc điểm xuyết bảo thạch trâm vàng, đột nhiên Cố Huy Ngạn sinh ra một loại xúc động, nói: " Để ta tháo trâm cho nàng."
Lâm Vị Hi khẽ giật mình, Cố Huy Ngạn nghĩ là nàng không nguyện ý, đang định nóimình chỉ là nói đùa thôi, lại nghe được Lâm Vị Hi cách tấm gương, nở nụ cười rực rỡ với hắn: "Tốt."
Trong lòng Cố Huy Ngạn thả lỏng, chậm rãi rút ra trâm vàng châu ngọc cài trên mái tóc đen nhánh của nàng. Động tác của Cố Huy Ngạn rất cẩn thận, cũng không làm đứt sợi tóc nào của Lâm Vị Hi, so với nha hoàn chải tóc cho nàng dường như còn chú tâm tỉ mỉ hơn. Rất nhanh tráp trang điểm trên bàn đựng đầy trâm vòng bảo thạch, Cố Huy Ngạn nhìn tận mắt búi tóc tinh xảo hoa mỹ của nàng ở trong tay mình thành mái tóc dài mềm mại nhu thuận, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Vẽ mi là thú vui được ca tụng của phu thê trong khuê phòng, cho đến triều đại này lễ giáo nghiêm ngặt, nữ tử càng ngày bị hạn chế. Những nam tử nguyện ý vì thê tử làm những chuyện tình thú khuê phòng này thì lại càng ít. Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới, Yến vương rong ruổi sa trường, quyền thế một phương vậy mà nguyện ý vì nàng làm những chuyện này.
Ngón tay Cố Huy Ngạn lưu luyến trên mái tóc dài mềm mại của Lâm Vị Hi, cuối cùng vuốt ve gương mặt của nàng. Đầu ngón tay Cố Huy Ngạn có chút thô ráp khẽ xoa làn da non mịn, chẳng biết lúc nào giọng nói trở nên khàn khàn: "đi tắm rửa trước đi."
Đêm hôm khuya khoắt Cố Huy Ngạn bế nàng ra, còn đuổi hết người hầu hạ ra ngoài, làm sao Lâm Vị Hi không biết hắn muốn làm gì. Gương mặt nàng ửng đỏ, còn chưa kịpnói cái gì, Cố Huy Ngạn đã phối hợp nói tiếp câu nói kia: "Được rồi, để ta dẫn nàng đi."
Danh sách chương