Editor: Trâm Rừng
Phù An An cau mày, "Chú Lý, cháu không mở cửa thì chú cũng không cần phải cắt cửa đúng không?"
“Đây không phải là cháu ép chú sao.” Lý Hữu Tài trong giọng nói mang theo đắc ý khó mà che giấu.
Trong chung cư của bọn họ, cô gái trong phòng này là đẹp nhất, hắn ta sống hơn 40 năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Vốn là hắn ta nghĩ thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc cô nàng không phối hợp.
Lý Hữu Tài thở dài, "Đừng giả vờ nữa, cô là người duy nhất trong phòng này phải không? Mưa đã hơn mười ngày, bên ngoài vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, một cô gái như cô có thể sống một mình được mấy ngày? Ngoan ngoãn nghe lời của chú, chú thương cô nha.”
Thương em gái mi! Lão già biến thái không biết xấu hổ! Xem ra cô không thể chờ đợi một ngày mưa to ngập đến tầng thứ năm nữa rồi.
Phù An An mở cửa sổ và nhìn xuống. Nước đã dâng đến tầng thứ ba, mặt nước đục ngầu khó nhìn thấy dưới nước có gì.
Phù An An cởi ga trải giường, chăn bông và rèm cửa nhanh nhất có thể, xoắn chúng thành sợi và buộc từng từng cái một vào nhau thành dây thừng . Một đầu buộc vào cửa sổ, đầu còn lại ném xuống dưới, độ dài không đủ, ga trải giường còn cách mặt nước hai mét.
“Các ngươi có thể nhanh lên không?” Cánh cửa vỡ vụn cùng với giọng nói thúc giục của Lý Hữu Tài vang lên bên ngoài.
Phù An An quyết định thật nhanh, cô đem cái thao nhựa lớn quăng ra ngoài, mặc áo phao cứu sinh vào, nắm chặt ga giường bắt đầu leo xuống từ từ.
Bây giờ độ cao của tầng sáu đã giảm đi một nửa, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Phù An An lần đầu tiên tự mình“vượt nóc băng tường”, hai tay hai chân đều có chút run rẩy.
“Lý ca cửa mở rồi!” Giọng nói bên ngoài dừng một chút, sau đó nói: "Anh Lý, con khốn đó chạy mất rồi!"
Ngoài cửa tiếng bước chân cực nhanh truyền đến, Phù An An bị dọa cho sợ hãi. Trên tay không còn sức lực, phanh một cái rơi vào trong nước.
Lý Hữu Tài và người của anh ta đã chạy đến bên cửa sổ.
Phù An An bơi chó nổi lên, sau đó hướng về lý Hữu Tài dựng lên ngón giữa. Vào ban đêm, xung quanh tối mờ nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của Lý Hữu Tài.
Sau khi làm xong những thứ này, Phù An An tìm cái thao nhựa lớn của mình, hơi cố gắng leo lên, rồi nhanh chóng chèo đi.
--
Kế hoạch bỏ trốn vẫn chưa chín muồi. Mặc dù khắp nơi đều là nhà cao tầng nhưng vì lý do an toàn, cô không dám lại gần.
Phù An An dầm mưa ướt sũng trong trận mưa lớn từ nửa đêm đến ban ngày, quần áo của cô đã đến vắt ra nước, cô còn phải liên tục múc nước mưa tích tụ trong chiếc thao nhựa lớn. Mệt chết đi được.
Phù An An hắt hơi một cái, nhìn về phía mình vừa bơi đến – Trường trung học số 5 thành phố Hải Ly. Đây là nơi mà cơ quan chính phủ thành phố trong trò chơi tuyên bố chỗ tránh nạn tạm thời cho người dân.
Nhưng cái chỗ tránh nạn này cùng trong tưởng tượng của cô không giống lắm. Theo lý thuyết, thành phố nhiều nạn dân như vậy đến ở thì nơi này phải rất ồn áo náo nhiệt nhưng lúc này nó lại cực kỳ yên tĩnh.
Phù An An nhìn xuyên qua của sổ thì thấy vẫn có người, nhưng từng người đều tinh thần uể oải, mắt chết lặng, lười biếng nằm trên mặt đất, giống như ba ngày rồi chưa được ăn cơm.
Để đề phòng, Phù An An cũng không dám lại gần.
Phanh đông --
Âm thanh của một vật nặng rơi xuống nước phát ra từ phía sau.
Phù An An quay lại nhìn thì thấy một xác chết được quăng xuống.
Mà người trong phòng học cơ hồ cũng không có kinh ngạc vì cái này, nhiều nhất cũng chỉ là liếc mắt một cái, cũng không có bởi vì người chết mà có quá nhiều cảm xúc dao động, nhưng khi nhìn thấy cái thao nhựa lớn của Phù An An thì mắt liền sáng lên.
“Thuyền kìa!” Một câu nói khiến người trong mấy tầng lầu phòng học đều nhìn về phía Phù An An. Sau đó, hầu hết mọi người trong lớp đều phát điên.
“Ta muốn đi khỏi nơi này!”
"Tôi muốn về nhà!"
"Đưa tôi đi với!"
Không hề sợ hãi về chiều cao của tầng lầu, những người này nhảy từ cửa sổ ra và bơi về phía Phù An An , họ thậm chí còn đáng sợ hơn cả những thây ma trong trò chơi đầu tiên.
Phù An An cau mày, "Chú Lý, cháu không mở cửa thì chú cũng không cần phải cắt cửa đúng không?"
“Đây không phải là cháu ép chú sao.” Lý Hữu Tài trong giọng nói mang theo đắc ý khó mà che giấu.
Trong chung cư của bọn họ, cô gái trong phòng này là đẹp nhất, hắn ta sống hơn 40 năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Vốn là hắn ta nghĩ thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc cô nàng không phối hợp.
Lý Hữu Tài thở dài, "Đừng giả vờ nữa, cô là người duy nhất trong phòng này phải không? Mưa đã hơn mười ngày, bên ngoài vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, một cô gái như cô có thể sống một mình được mấy ngày? Ngoan ngoãn nghe lời của chú, chú thương cô nha.”
Thương em gái mi! Lão già biến thái không biết xấu hổ! Xem ra cô không thể chờ đợi một ngày mưa to ngập đến tầng thứ năm nữa rồi.
Phù An An mở cửa sổ và nhìn xuống. Nước đã dâng đến tầng thứ ba, mặt nước đục ngầu khó nhìn thấy dưới nước có gì.
Phù An An cởi ga trải giường, chăn bông và rèm cửa nhanh nhất có thể, xoắn chúng thành sợi và buộc từng từng cái một vào nhau thành dây thừng . Một đầu buộc vào cửa sổ, đầu còn lại ném xuống dưới, độ dài không đủ, ga trải giường còn cách mặt nước hai mét.
“Các ngươi có thể nhanh lên không?” Cánh cửa vỡ vụn cùng với giọng nói thúc giục của Lý Hữu Tài vang lên bên ngoài.
Phù An An quyết định thật nhanh, cô đem cái thao nhựa lớn quăng ra ngoài, mặc áo phao cứu sinh vào, nắm chặt ga giường bắt đầu leo xuống từ từ.
Bây giờ độ cao của tầng sáu đã giảm đi một nửa, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Phù An An lần đầu tiên tự mình“vượt nóc băng tường”, hai tay hai chân đều có chút run rẩy.
“Lý ca cửa mở rồi!” Giọng nói bên ngoài dừng một chút, sau đó nói: "Anh Lý, con khốn đó chạy mất rồi!"
Ngoài cửa tiếng bước chân cực nhanh truyền đến, Phù An An bị dọa cho sợ hãi. Trên tay không còn sức lực, phanh một cái rơi vào trong nước.
Lý Hữu Tài và người của anh ta đã chạy đến bên cửa sổ.
Phù An An bơi chó nổi lên, sau đó hướng về lý Hữu Tài dựng lên ngón giữa. Vào ban đêm, xung quanh tối mờ nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của Lý Hữu Tài.
Sau khi làm xong những thứ này, Phù An An tìm cái thao nhựa lớn của mình, hơi cố gắng leo lên, rồi nhanh chóng chèo đi.
--
Kế hoạch bỏ trốn vẫn chưa chín muồi. Mặc dù khắp nơi đều là nhà cao tầng nhưng vì lý do an toàn, cô không dám lại gần.
Phù An An dầm mưa ướt sũng trong trận mưa lớn từ nửa đêm đến ban ngày, quần áo của cô đã đến vắt ra nước, cô còn phải liên tục múc nước mưa tích tụ trong chiếc thao nhựa lớn. Mệt chết đi được.
Phù An An hắt hơi một cái, nhìn về phía mình vừa bơi đến – Trường trung học số 5 thành phố Hải Ly. Đây là nơi mà cơ quan chính phủ thành phố trong trò chơi tuyên bố chỗ tránh nạn tạm thời cho người dân.
Nhưng cái chỗ tránh nạn này cùng trong tưởng tượng của cô không giống lắm. Theo lý thuyết, thành phố nhiều nạn dân như vậy đến ở thì nơi này phải rất ồn áo náo nhiệt nhưng lúc này nó lại cực kỳ yên tĩnh.
Phù An An nhìn xuyên qua của sổ thì thấy vẫn có người, nhưng từng người đều tinh thần uể oải, mắt chết lặng, lười biếng nằm trên mặt đất, giống như ba ngày rồi chưa được ăn cơm.
Để đề phòng, Phù An An cũng không dám lại gần.
Phanh đông --
Âm thanh của một vật nặng rơi xuống nước phát ra từ phía sau.
Phù An An quay lại nhìn thì thấy một xác chết được quăng xuống.
Mà người trong phòng học cơ hồ cũng không có kinh ngạc vì cái này, nhiều nhất cũng chỉ là liếc mắt một cái, cũng không có bởi vì người chết mà có quá nhiều cảm xúc dao động, nhưng khi nhìn thấy cái thao nhựa lớn của Phù An An thì mắt liền sáng lên.
“Thuyền kìa!” Một câu nói khiến người trong mấy tầng lầu phòng học đều nhìn về phía Phù An An. Sau đó, hầu hết mọi người trong lớp đều phát điên.
“Ta muốn đi khỏi nơi này!”
"Tôi muốn về nhà!"
"Đưa tôi đi với!"
Không hề sợ hãi về chiều cao của tầng lầu, những người này nhảy từ cửa sổ ra và bơi về phía Phù An An , họ thậm chí còn đáng sợ hơn cả những thây ma trong trò chơi đầu tiên.
Danh sách chương