Chương 4: Mở cửa
"Tiểu Diệp, sao tự nhiên lại đờ đẫn vậy?" Dương Văn Tiếu cầm một con nghêu nóng hổi đưa cho Hà Song Diệp, "mau thử một chút, rất ngon đó."
Hà Song Diệp liếc mắt: "Cái này là đồ ăn của tớ." Cô thử con nghêu kia, có chút khét.
Hà Song Diệp vội vàng quay lại bếp, tiếp tục đảo nghêu trên bếp. Dương Văn Tiếu nhìn động tác thuần thục của Hà Song Diệp, tấm tắc khen: "Cái người vô tâm này, tại sao suốt bốn năm không lần nào cậu ra tay nấu cho tớ vậy. Quá đáng lắm đấy!"
Hà Song Diệp lại có thêm chút thông tin, cười cười: "Cậu đến tủ lạnh lấy thêm đi, muốn ăn gì thì tớ làm thêm."
Trong cuộc sống thực tế, mỗi lần Dương Văn Tiếu đến thăm nàng, muốn ăn cái gì liền lục tủ lạnh, đem ra một đống thứ muốn cô nấu. Dương Văn Tiếu không khách khí tới tủ lạnh tìm thức ăn.
Mỗi bữa cơm đều là dựa theo lượng người ăn để chuẩn bị, nhiều thêm một người thì nên chuẩn bị tươm tất một chút. Hà Song Diệp làm nghêu xào tỏi, cải chần dầu hào, canh cá cay, rau trộn cùng cà chua và trứng.
Dương Văn Tiếu nhìn một bàn đồ ăn bày trước mắt không nhịn được liền gắp một miếng cá cho vào miệng, vị ngọt của cá hòa cùng mùi tanh nhàn nhạt khiến cô nhíu mày: "Con cá này..."
Hà Song Diệp biết cô muốn nói gì: "Mua ở siêu thị, không tươi như ý."
Nơi này là thành phố, không có nhiều sông hồ, đương nhiên không ngon bằng cá ở quê nàng, nhớ tới mấy món cá mĩ vị quê nhà, thật sự là ngon nuốt lưỡi.
Dương Văn Tiếu tiếc rẻ: "Hầy, đáng tiếc, nếu không... Hẳn là ăn ngon hơn."
Thử đến món rau trộn, Dương Văn Tiếu híp mắt, cái vị thanh thanh nhẹ nhàng này, khiến cô lập tức muốn ăn thêm mấy đũa.
Quá tuyệt, mùa hè nóng bức được ăn món này thật sự là quá chiều lòng người.
Tay nghề của Hà Song Diệp xem ra rất tốt, phải thường xuyên chạy tới đây làm khách để ăn chực mới được. Công phu tốt thế mà lại giấu.
Hai người ăn xong cả một bàn cơm, Hà Song Diệp đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Sao cậu vào được đây?" Cô nhớ mình đã đem cửa khóa cẩn thận, sao Dương Văn Tiếu vào được? Người kia bật cười: "Lần trước cậu cho tớ chìa khóa nhà rồi, quên à?"
Thì ra là vậy. Hà Song Diệp hơi kinh ngạc, trong cuộc sống thực tế cô cũng đưa cho Dương Văn Tiếu một chiếc chìa khóa phòng trọ mình, không nghĩ tới ở thế giới này cũng vậy. Cô trầm tư một chút, định hỏi vài chuyện để nắm rõ thế giới này hơn một chút, Dương Văn Tiếu đã nói ra mục đích của chuyến viếng thăm hôm nay.
"Tiểu Diệp, không phải cậu nói muốn tìm việc sao?" Dương Văn Tiếu thần thần bí bí thì thầm, "Đã tìm được chưa?"
Nói đến chuyện này, Hà Song Diệp vẫn còn bực bội, cô cũng là quá thảm rồi, ai cũng từ chối cô cả.
Nhìn biểu tình của bạn, Dương Văn Tiếu cũng đoán được, là bị từ chối hết.
Dương Văn Tiếu cười trộm, vỗ bả vai Hà Song Diệp: "Trong bộ phim tớ mới nhận đang thiếu một nhân vật phụ, cậu thấy thế nào?"
Nhân vật phụ?
Khoan, ở thế giới này Dương Văn Tiếu cuối cùng cũng đã trở thành diễn viên rồi?
Hà Song Diệp suy nghĩ một lát, hỏi lại: "Nhân vật thế nào?"
Dương Văn Tiếu đem ánh mắt xấu xa nhìn bộ ngực vừa vặn cùng vòng eo thon nhỏ của Hà Song Diệp, cười hắc hắc: "Một người đẹp."
Dương Văn Tiếu cứ vậy cười cười, để lại cho Hà Song Diệp một tập kịch bản rồi rời đi. Hà Song Diệp cũng không để ý lắm tới kịch bản, còn bận lên mạng tra cứu mấy chuyện còn chưa chắc chắn. Đầu tiên, cô tìm trường đại học trong đời thực của mình, ở đây cũng có. Trong trang web của trường đại học Lục Đại, cô tìm thấy thông tin của chính mình, là sinh viên của chuyên ngành khoa học và kỹ thuật thực phẩm.
Tốt, chính là chuyên ngành thực thế của cô.
Hà Song Diệp xác định mình đã tốt nghiệp được một năm, giấy tờ tùy thân cũng giống nhau như đúc, vậy còn người nhà?
Ở thế giới thực tế, người nhà của nàng cũng không phải đại phú hào, chính là một gia đình bình thường, mở một tiệp tạp hóa nho nhỏ. Ba cô là một thầu xây dựng, cũng không có công trình nào lớn, bất quá vẫn có đủ để trang trải qua ngày. Gia đình êm đềm sống trong một phố huyện nhỏ, cũng có thể xem là hạnh phúc an yên.
Hà Song Diệp run rẩy bấm gọi cho số điện thoại "Ba mẹ" trong danh bạ. Điện thoại rất nhanh được kết nối, một giọng nam trung niên vang lên: "Alo."
Hà Song Diệp run một cái, thật không ngờ, đây chính là giọng nói của ba cô.
"Ba...", cô thút thít khóc, cô vốn tưởng rằng mình đã không còn gặp lại bọn họ, không ngờ trong thế giới này, ba mẹ của nguyên chủ hoàn toàn tương tự với ba mẹ cô.
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, người kia nhất thời kinh hoảng: "Làm sao vậy, Diệp Tử, làm sao vậy, mau nói cho ba nghe. Là tên khốn Huyền Minh Thạch kia bắt nạt con sao?"
Hà Song Diệp nhanh chóng lắc đầu, lại nhận ra bên kia không nhìn thấy, liền giải thích: "Không có, anh ấy không có bắt nạt con, chỉ là con rất nhớ hai người."
Đã đi qua nửa đời người, ông sao có thể tin mấy lời thoái thác kia, liền hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nếu muốn thì về nhà nghỉ ngơi một chút, vừa lúc công việc trong nhà cũng thong thả.
Nghe được câu này, Hà Song Diệp còn tưởng mình vẫn ở thế giới thực tế, mẹ cô cũng đã nói một câu chính xác như vậy khi cô trượt toán cao cấp cùng hóa học đại cương ở trường đại học.
Hà Song Diệp rũ mắ: "Tháng sau con về, có được không?"
"Diệp Tử!" trong điện thoạt nhanh chóng đổi thành giọng của mẹ cô, "Con còn định xin phép cái gì vậy, muốn về thì về, cũng không ai đuổi con ra đường đâu."
Nghe được câu này, lòng nàng đột nhiên liền an định lại: "Tháng sau con sẽ về, trong tháng này con vẫn còn bận việc."
"Được được, lúc nào muốn trở về cũng được."
Hà mẫu đã bắt đầu hỏi sang chuyện khác, nào là chuyện ăn uống của Hà Song Diệp, dạo này cô hay làm gì, trong thời gian này có xảy ra chuyện gì với Huyền Minh Thạch không... Thuận lợi trả lời mấy vấn đề, đến Huyền Minh Thạch liền không biết nói sao cho phải, cuối cùng cô chỉ có thể nói một câu: "Bọn con rất tốt, không cần lo lắng."
Tắt điện thoại, Hà Song Diệp ngã xuống giường, cô có thể xác định một chuyện, cha mẹ Hà Song Diệp ở đây là rất giống với cha mẹ cô, bạn bè cùng sinh hoạt hằng ngày cũng giống. Ngay cả tính cách của nguyên chủ cũng tương tự với cô.
Hà Song Diệp cũng không suy nghĩ nhiều nữa, mở kịch bản Dương Văn Tiếu để lại, nhìn qua một chút. Nhân vật này là một cô nương đáng thương, vốn là một quận chúa nhưng lại bị bắt cóc, từ nhỏ đã bị bán vào thanh lâu, cuối cùng còn bị nữ phụ tráo thân thế. Cô nương này cũng không phải chính diện, còn câu dẫn nam chính, một nam nhân vạn người mê, hầu hết các nữ nhân đều thích hắn. Vì hắn, cô nương kia còn phản tổ chức, đỡ một kiếm để nam chính thành công sống sót.
Hà Song Diệp nhớ tới mấy năm đại học thường cùng Dương Văn Tiếu đến khu phố cổ gần trường chơi, khi đó Dương Văn Tiếu có người phát hiện, liền tiến vào vòng giải trí. Lúc đầu người kia còn muốn Hà Song Diệp kí một hợp đồng, bất quá cha mẹ cô không đồng ý, cho nên cô cũng không tham gia. Tuy không ký hợp đồng nhưng đôi khi Dương Văn Tiếu vẫn tìm cho cô được vài vai lẻ, cùng nhau tham gia. Lúc trước cũng không có mấy vai rõ ràng, nhiều nhất là một người qua đường xuất hiện trong hai tập, lần này là lần đầu tiên cô có một vai diễn đầy đủ.
Hà Song Diệp muốn thử sức một chút. Căn bản là vì tiền lương phong phú, Dương Văn Tiếu cũng đã nói qua rồi, nhân vật này sống được tầm 5 tập, mỗi tập liền được một nghìn, thời gian diễn cũng chỉ mất tối đa hai ngày thôi.
Dương Văn Tiếu khi biết Hà Song Diệp muốn diễn đã liên lạc ngay với đạo diễn, cũng gởi hình của Hà Song Diệp qua.
Đạo diễn lần này là Tuần Đông Yến, cô đã là đạo diễn không dưới mười bộ phim truyền hình. Bộ phim "Giang hồ hiệp khách" lần này được đầu tư không nhiều, không thể mời minh tinh cho nên phải tìm các diễn viên nhỏ. Nữ phụ Dương Văn Tiếu này cũng khiến cô mất không ít thời gian mới tìm được.
Nói tới nhân vật mỹ nhân kia cũng là một nhân vật quan trọng, tiểu thuyết nguyên tác miêu tả người này có dáng người thiết thaphosng thái ngọt ngào. Vừa phải có phong thái vừa phải có dáng người, cũng quá khó tìm. Cũng không thể nói là hoàn toàn không có, là muốn giá quá cao, cô mời không nổi.
Đang đau đầu, Dương Văn Tiếu đã tự đưa người tới, lại cẩn thận bổ sung thêm một tấm hình.
Tuần Đông Yến vừa nhìn liền ưng mắt. Vì vậy, chưa đầy một giờ sau, Dương Văn Tiếu đã báo tin vui rằng cô đã trúng vai mà cũng không cần phải diễn thử, đợi hai tuần nữa liền đến phim trường.
Hà Song Diệp cảm thấy hiệu suất này quá nhanh rồi. Vẫn còn đang ngẩn người, điện thoại trong tay lại rung lên. Hà Song Diệp nhíu mày nhìn hai chữ "Ông xã" trên màn hình...
Ông xã!
Huyền Minh Thạch sao?
Cô cắn móng tay, cái này cũng thật là đáng sợ, chồng trước sao lại gọi điện thoại cho cô, bọn họ phải cắt đứt qua lại mới đúng chứ?
Nhìn điện thoại không ngừng reo, Hà Song Diệp cắn răng nhận.
"Uy?"
"Hà Song Diệp, mở cửa nhanh!"
-----------------------------------------
Huhu up một lèo 4 chương không thấy một ai để lại dấu vết gì :< Các anh chị em bè bạn của tôi ơi :<
Ai đi ngang qua cho tôi chút động lực để edit tiếp nào :<