Chương 38: Khẩn trương

Sáng hôm sau, Huyền Minh Thạch thức dậy, phát hiện mình đang ở trong một cái phòng ngủ đầy vẻ nữ tính. Anh ngây người một hồi, nhớ lại chuyện hôm qua, rốt cuộc cũng tìm được một đoạn trí nhớ ngắn ngủi.

Huyền Minh Thạch vò tóc, anh nhớ tới mình say, còn ôm hôn Hà Song Diệp, hi vọng anh không nói cái gì kỳ quái...

Cửa phòng bị gõ, Huyền Minh Thạch vẫn còn ngẩn ngơ đã nghe thấy tiếng Hà Song Diệp hỏi anh dậy chưa.

Nghe anh đáp lời, Hà Song Diệp mang theo hai mắt thâm quầng đi vào.

"Mắt em làm sao vậy?" Huyền Minh Thạch theo bản năng hỏi.

Hà Song Diệp xoa mắt, không được tự nhiên: "Ngủ không ngon... Em đem bàn chải mới cho anh, ly súc miệng có sẵn trong phòng rồi, anh dùng tạm của em là được. Vệ sinh xong thì ra ngoài ăn sáng."

Cô nói một hơi, lập tức rời đi, bỏ lại Huyền Minh Thạch có chút sững sờ.

Huyền Minh Thạch nhìn qua một vòng, khóe môi cong cong, đây là phòng của Hà Song Diệp nha.

Anh đi tới kệ sách trước mặt, lướt qua mấy tựa sách, ánh mắt dừng trước một quyển album.

Anh vươn tay lấy xuống, mở ra liền nhìn thấy một tiểu cô nương quấn trong một chiếc khăn hồng.

Khi còn bé Hà Song Diệp có một khuôn mặt tròn tròn mũm mĩm, lúc ba bốn tuổi mặc một chiếc váy hồng xòe rộng, lại còn cột tóc hai bên, rất đáng yêu.

Lại thêm một tấm hình khác, vẫn là Hà Song Diệp ngồi trên bậc thang ăn một viên kẹo dâu, khóe miệng còn dính nước đường, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đôi mắt to tròn sáng ngời.

Lật thêm mấy tấm nữa, biểu tình trên mặt Huyền Minh Thạch càng lúc càng ôn nhu, thẳng đến tấm hình Hà Song Diệp chụp lúc cấp 3, là một đầu tóc tém, không khác gì một nam sinh.

Huyền Minh Thạch có chút khiếp sợ, cũng quá là khác biệt rồi. Xem ra suốt đoạn thời gian này cô cũng không có nhiều hình lắm. Chắc là tâm lý thôi, bộ dạng như vậy đúng thật là không dễ nhìn, đương nhiên là không muốn lưu lại.

Bất quá Huyền Minh Thạch lại cảm thấy rất tốt, đây là khoảng thời gian mấu chốt, cô lúc này nhất định là rất xinh đẹp nhưng vì kiểu tóc này liền không ai muốn để mắt tới. Cho nên chuyện này là chuyện tốt. Nếu có người nhận ra được vẻ đẹp của cô lúc này, không chừng anh đã không có cơ hội đứng ở đây.

Phía sau cũng không có thêm mấy tấm hình, cuối cùng là hình tốt nghiệp đại học, rất giống với hiện tại, cô mặc một chiếc váy đỏ chụp hình cùng cả lớp.

Huyền Minh Thạch chỉ cần liếc mắt một cái liền tìm được cô, nhưng anh lại có cảm giác không đúng, người trong hình không giống như Hà Song Diệp....

" Huyền Minh Thạch, anh xong chưa?" Hà Song Diệp tiến vào, lúc này Huyền Minh Thạch đang ngồi trước bàn học của cô.

Huyền Minh Thạch biết chuyện xem trộm album của người ta là mình không phải, cho nên liền cất đồ vào đúng chỗ, xoay người nói xin lỗi.

Hà Song Diệp cũng không để ý chuyện này, chỉ có chút thất thần, đến album ảnh cũng giống của cô như đúc, đây rốt cuộc là sao? Thấy Hà Song Diệp không nói lời nào, Huyền Minh Thạch tưởng cô tức giận, trộm nhìn cô một cái.

"Em sao vậy? Giận anh sao?"

Hà Song Diệp hồi hồn: "Anh vẫn còn chưa chịu đi đánh răng, là đợi người ta hầu hạ à?"

Nhìn biểu tình chột dạ của Huyền Minh Thạch, cô cũng không tức giận, chỉ giậm chân: "Anh nhanh một chút, lát nữa còn muốn mang anh ra ngoài đi dạo."

Lời này chui vào lỗ tai Huyền Minh Thạch liền khiến anh nhộn nhạo, cái này là hẹn hò có đúng không? Anh vội vàng đi làm vệ sinh cá nhân.

Lúc anh trở lại thì Hà Song Diệp vẫn đang sắp xếp bàn học, đột nhiên cô rút ra được một phong thư.

Huyền Minh Thạch nhìn thoáng qua: "Cái gì đó?", anh nghiêm túc nói, "Là thư tình đúng không?"

Không sai, Hà Song Diệp đang cầm trong tay một bức thư tình.

Hà Song Diệp gật đầu, cái này là của một người bạn học chung từ tiểu học gởi cho cô lúc cô sắp tốt nghiệp cấp 3. Lúc đó cô sợ ba mẹ phát hiện sẽ rầy la cho nên mới đem giấu đi, muốn tìm thấy chỉ có một mình cô.

Hà Song Diệp cố tình tìm lại phong thư này là vì muốn xác nhận, tại sao đến một chi tiết nhỏ kia mà thế giới này cũng giống hệt như thực tế của cô.

Nhìn lá thư kia, Huyền Minh Thạch đột nhiên muốn phát điên.

Ý là sao? Đã bao nhiêu năm qua rồi, lúc này còn muốn tìm ra để làm gì, muốn cho anh xem sao?

Anh ghen nhưng vẫn bày ra bộ dạng dửng dưng: "Đâu, anh cũng muốn xem nam sinh viết thư tỏ tình cho người khác là như thế nào..."

Hà Song Diệp buồn cười: "Chẳng lẽ anh chưa từng viết thư tình cho ai?"

Bộ dạng tuấn mỹ như vậy, nói mình thời đi học chưa từng có mối tình nào thì ai mà tin. Hà Song Diệp đương nhiên không tin, người này nói dối.

Cái này là chất vấn tư cách của anh à? Huyền Minh Thạch lập tức biểu thị từ nhỏ đến lớn đều là người khác thích mình, chính mình chưa từng thích một ai chứ nói gì đến chuyện yêu đương hẹn hò. Anh cũng không dám nói thêm, lúc này chưa phải lúc thích hợp để nói cho cô biết anh là thích cô.

Hà Song Diệp cười cười, cô cũng không ích kỷ tới vậy, chuyện đã qua nhiều năm rồi, bản thân cô cũng không vấn vương gì với người này: "Là của một người bạn học chung từ tiểu học viết cho, lúc sắp tốt nghiệp mới nhận được."

Bạn học từ tiểu học?

Tính cảnh giác của Huyền Minh Thạch liền giảm xuống một chút.

Mở phong thư ra, bên trong là ba chữ thật to "Tôi thích cậu.", Huyền Minh Thạch bật cười.

Cũng quá là kinh điển rồi, bất quá anh vẫn đọc tiếp. Thiếu niên năm đó nói mình lúc tiểu học rất thích trêu chọc Hà Song Diệp là vì muốn cô chú ý tới mình, hiện tại muốn cô tha thứ cho suy nghĩ trẻ con đó. Sau đó nói đến những năm cấp 2 cũng không bỏ được mối tình này, cứ vậy mà ôm trong lòng. Đến mấy năm cấp 3 thì hắn học tập không giỏi cho nên phải ra ngoài tìm việc, hỏi Hà Song Diệp có đợi hắn không, cùng hắn gặp mặt một lần.

Huyền Minh Thạch:....

Không biết nói cái gì cho phải, rất giống với tiểu thuyết, một thiếu niên từ lúc tiểu học đã biết yêu thích người khác, ôm trong lòng một mối tình thật dài, sau đó không thi nổi đại học nên phải ra ngoài dốc sức đi làm, hi vọng có thể gặp được người thương để nói ra những câu trong lòng.

Hà Song Diệp đọc đến câu cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua: "Bây giờ nghĩ lại đột nhiên có chút hối hận..."

Huyền Minh Thạch: !!!

Em còn muốn hối hận cái gì?

Hà Song Diệp gấp tờ giấy lại, cho vào bì thư: "Cuối cùng em cũng không tới. Hôm đó rất trễ, ngày mai lại có bài thi cho nên không đi. Sau đó... Không có sau đó nữa."

Rất trễ?

Huyền Minh Thạch nắm được trọng điểm, xoay người đối mặt với Hà Song Diệp: "Đàn ông muốn phụ nữ thật trễ mới ra cửa tìm gặp mình thì không phải là chuyện tốt đâu."

Hà Song Diệp bật cười: "Thì em đã không đi rồi mà? Anh còn muốn quản cái gì nữa?"

Hai người ăn xong bữa sáng liền cùng nhau đi dạo.

Thành Trung thôn có rất nhiều người biết Hà Song Diệp, thấy cô cùng Huyền Minh Thạch ra ngoài liền biết nam nhân đẹp mắt kia là chồng của cô, cho nên cũng dừng lại khen ngợi mấy câu.

Huyền Minh Thạch liền có chút tự luyến: "Em xem, chồng em có phải lớn lên rất đẹp mắt không? Người Thành Trung thôn vậy mà rất tinh mắt nha."

Hà Song Diệp liếc anh một cái, mặc kệ người kia tự luyến, bận rộn trả lời tin nhắn.

Bạn bè thân thiết hôm qua cũng đã nói chuyện cô trở về trong mấy group lớn, hiện tại có rất nhiều nhắn tin hỏi thăm, còn có người hẹn nếu không bận rộn thì ngày mai cùng tham dự họp lớp một chút.

Hà Song Diệp trả lời xong mấy cái tin nhắn, đứng lên cười với Huyền Minh Thạch: "Ngày mai em muốn đi họp lớp tiểu học một chuyến."

Huyền Minh Thạch không đáp, thâm thúy nhìn Hà Song Diệp.

"Sao vậy?", Hà Song Diệp vẫn không hiểu anh muốn gì.

Huyền Minh Thạch nhàn nhạt nói: "Là do đọc lại thư tình nên hối hận sao?"

Ở đâu ra có chuyện trùng hợp vậy, lúc nào không họp lớp, vừa tìm thấy thư tình cũ thì họp lớp?

Hà Song Diệp dở khóc dở cười, nghĩ cái gì vậy, chỉ là tình cơ thôi mà....

Nhưng nói đến họp lớp, nhất thời cô cũng cảm thấy hơi lo lắng, nếu gặp người viết thư tình thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Hà Song Diệp cũng hỏi một chút, mấy người bạn đều nói Tiết Trấn Nghiêm đã trở lại rồi.

Hà Song Diệp nhìn cái tên này, đáy lòng lập tức lộp bộp.

Cô nhìn trộm Huyền Minh Thạch, lần này vẫn bị anh nói trúng.

Chuyện họp lớp lần này là do người kia khởi xướng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện