- Kẻ chém bạn ta, giết.
- Kẻ chém bạn ta, giết,
……..
Một tiếng huýt gió cao vút từ sườn núi bụi gai truyền đến, bóng nhân ảnh lấp ló lao xuống.
Đi đầu là Lôi Đình Bách Hợp, Lôi Đình Hiên, rồi Lôi Đình Phá, Lôi Đình Cuồng Chiến, tiếp đó là Khí Phách cùng Thiên Nhai Vắng Khách.
Trên mặt họ là bụi bặm cùng mồ hôi, quần áo tả tơi, vết rách khắp người bởi vì bụi gai cắt phá, song họ không trau mày một cái, hò hét rất đều ‘ Kẻ phạm vào huynh đệ ta, tất sát‘
- Ặc, không ngờ họ xuyên qua Dải Đất Bụi Gai.
Phiêu Dật ngạc nhiên, phong thái mỹ nữ cũng quên.
Mắt hai gã trai đều ươn ướt. Vượt qua đám bụi gai tất phải vượt lên sự đau đớn thân thể.
- Huynh đệ tốt, tỷ muội tốt, có bạn bè như vậy, chết không đáng tiếc.
Mộ Dung Tiểu Thiên gào lên điên cuồng.
- Nói rất đúng, phạm vào huynh đệ ta, giết.
Đây là tỉnh cảm huynh đệ, là tình bằng hữu thân thiết.
Lôi Đình Bách Hợp là người đầu tiên xuống tới, thân thể mập mạp cuộn thành trái banh thịt, tộc độ không thua kém Tiểu Thiên chút nào, như gió lốc qua lại đám người trường kiếm bay ngang.
Lôi Đình Hiên với Lôi Đình Cuồng Chiến hợp thành một tổ, chuyên chém giết ma pháp sư.
Mà Lôi Đình Khí Phách lại khác hắn, không đánh lén hay chọn mục tiêu, cứ lấy cứng đối cứng. Có được búa lớn từ chỗ Mộ Dung Tiểu Thiên so với đại khảm đao càng thêm uy lực. Một búa bổ xuống tất cả người chơi trước mặt đều bị đánh bay, cứ thế từng bước tiếp cận nhóm Tiểu Thiên nơi tình cảnh đang rơi vào nguy hiểm.
Lôi Đình Phá qua lại hai bên Khí Phách, đảm bảo giúp tốc độ tiến tới của cô không bị chậm lại, mà Thiên Nhai Vắng Khách lúp phía sau buff Trị Liệu Thuật. Đảm bảo hai người phía trên không hi sinh hồi thành.
Hai nhóm nhanh chóng gặp nhau, Lôi Đình Hiên ở ngoại vi hỗn chiến cũng thở phào.
- Lôi Đình Chiến Thuẫn.
Lôi Đình Phá lấy ra lá chắn che cho ba người kia. Lôi Đình Chiến Thuẫn mọi người đều biết, tuy không thể đỡ được Quỷ Vương nhưng ứng phó với người chơi thì có thừa.
Tình thế lại càng thêm hỗn loạn, nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên tuy trâu rừng nhưng cũng chỉ có 9 người, mà đối phương là bốn năm trăm người tuy mất tinh thần nhưng vẫn muốn giết sạch kẻ địch.
Mặt trời màu đỏ nhuộm xuống mặt đất một màu hồng đậm. Bên ngoài Nghĩ Huyệt, đủ loại ma pháp kiếm khí màu sắc rực rỡ đẹp mắt.
Một loạt những tiếng gầm rú tràn đến chiến trường đang hừng hực lửa nóng, phía con đường dẫn đến Thánh Hoa Thành, bụi đất mù mịt.
Theo đó là một đạo nhân mã xuất hiện. Đi đầu là 8 kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng toát. Mỗi 4 con kéo 1 chiếc xe ngựa, mỗi chiếc chở 2 chiến sĩ, 3 ma pháp sư cùng 1 triệu hoán sư. Cứ thế lặp đi lặp lặp lại mà kéo đến. Đội quân chia làm 2 nửa bao vây theo hướng hình quạt Nghĩ Huyệt.
Người ngựa hùng tráng, thế trận thành thục, huấn luyện tốt như vậy ở khu Trung Quốc chỉ có Niệm Thiên mới làm được.
Khi chiếc xe ngựa cuối cùng xuất hiện, Vô Phong, Dương Tùng cũng đi ra, ngay cả những người đã lâu không gặp như Phiêu Tuyết, Sát Thủ, Triếu Hoán Sư cũng đến.
Ngạo Kiếm lúc này cũng thấy không ổn bỏ qua cho Mộ Dung Tiểu Thiên, tất cả đội ngũ tập trung lại với nhau.
- Vô Phong, đúng là chú em, không ngờ lấy kỵ sĩ làm thành chăn ngựa, ha ha, bội phục!
Mộ Dung Tiểu Thiên từ xa cười sảng khoái.
- Anh cũng đừng giễu em chứ. Đại ca như anh mở miệng là phá ngay cách tốt nhất! Không làm thế này chiến sĩ, ma pháp sư cùng triệu hoán sư sao có thể đến đây đúng hạn được!
- Tên Vô Phong đáng chết, có xe ngựa mà không nói sớm báo hại chị em ta phải chạy qua vùng đất Bụi Gai, mặt bị xước không ít.
Lôi Đình Khí Phách kêu oan liên tục.
Mọi người cười dài chỉ còn đám người của Ngạo Kiếm, sắc mặt họ càng ngày càng khó coi.
- Vô Phong, Guild Huynh Đệ của bọn ta chưa từng đắc tội với Niệm Thiên, đây là chuyện cá nhân giữa ta và bọn họ, hi vọng ngươi đừng nhúng tay vào.
- Hừ. Những lời mày nói cho thấy mày không biết đến cái gì gọi là tình huynh đệ.
Vô Phong khinh bỉ nhìn Ngạo Kiếm.
- Mọi người, kẻ động đến huynh đệ của chúng ta thì phải làm thế nào? Vô Phong không lý gì đến Ngạo Kiếm nữa gào lên.
- Giết.
Gần ngàn người hò hét.
- Mọi người nói, kẻ chèn ép đến huynh đệ chúng ta phải làm thế nào?
- Giết Giết.
Vô Phong đứng thẳng trên xe ngựa chuyển mắt về phía Ngạo Kiếm, ánh mắt sắc bén như đao:
- Một khi đã như vậy, khi đối mặt với những kẻ đó, mọi người còn chờ gì nữa?
Vô Phong vung lên Lam Ẩn Hoàng Quyền.
- Giếttttt!!!
Lưu Tinh Hỏa Vũ phát động, lên lửa từ trên cao vọt xuống đem phạm vi mấy chục mét phía trước biến thành biển lửa.
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 2: Thế Giới Dong Binh
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
- Kẻ chém bạn ta, giết,
……..
Một tiếng huýt gió cao vút từ sườn núi bụi gai truyền đến, bóng nhân ảnh lấp ló lao xuống.
Đi đầu là Lôi Đình Bách Hợp, Lôi Đình Hiên, rồi Lôi Đình Phá, Lôi Đình Cuồng Chiến, tiếp đó là Khí Phách cùng Thiên Nhai Vắng Khách.
Trên mặt họ là bụi bặm cùng mồ hôi, quần áo tả tơi, vết rách khắp người bởi vì bụi gai cắt phá, song họ không trau mày một cái, hò hét rất đều ‘ Kẻ phạm vào huynh đệ ta, tất sát‘
- Ặc, không ngờ họ xuyên qua Dải Đất Bụi Gai.
Phiêu Dật ngạc nhiên, phong thái mỹ nữ cũng quên.
Mắt hai gã trai đều ươn ướt. Vượt qua đám bụi gai tất phải vượt lên sự đau đớn thân thể.
- Huynh đệ tốt, tỷ muội tốt, có bạn bè như vậy, chết không đáng tiếc.
Mộ Dung Tiểu Thiên gào lên điên cuồng.
- Nói rất đúng, phạm vào huynh đệ ta, giết.
Đây là tỉnh cảm huynh đệ, là tình bằng hữu thân thiết.
Lôi Đình Bách Hợp là người đầu tiên xuống tới, thân thể mập mạp cuộn thành trái banh thịt, tộc độ không thua kém Tiểu Thiên chút nào, như gió lốc qua lại đám người trường kiếm bay ngang.
Lôi Đình Hiên với Lôi Đình Cuồng Chiến hợp thành một tổ, chuyên chém giết ma pháp sư.
Mà Lôi Đình Khí Phách lại khác hắn, không đánh lén hay chọn mục tiêu, cứ lấy cứng đối cứng. Có được búa lớn từ chỗ Mộ Dung Tiểu Thiên so với đại khảm đao càng thêm uy lực. Một búa bổ xuống tất cả người chơi trước mặt đều bị đánh bay, cứ thế từng bước tiếp cận nhóm Tiểu Thiên nơi tình cảnh đang rơi vào nguy hiểm.
Lôi Đình Phá qua lại hai bên Khí Phách, đảm bảo giúp tốc độ tiến tới của cô không bị chậm lại, mà Thiên Nhai Vắng Khách lúp phía sau buff Trị Liệu Thuật. Đảm bảo hai người phía trên không hi sinh hồi thành.
Hai nhóm nhanh chóng gặp nhau, Lôi Đình Hiên ở ngoại vi hỗn chiến cũng thở phào.
- Lôi Đình Chiến Thuẫn.
Lôi Đình Phá lấy ra lá chắn che cho ba người kia. Lôi Đình Chiến Thuẫn mọi người đều biết, tuy không thể đỡ được Quỷ Vương nhưng ứng phó với người chơi thì có thừa.
Tình thế lại càng thêm hỗn loạn, nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên tuy trâu rừng nhưng cũng chỉ có 9 người, mà đối phương là bốn năm trăm người tuy mất tinh thần nhưng vẫn muốn giết sạch kẻ địch.
Mặt trời màu đỏ nhuộm xuống mặt đất một màu hồng đậm. Bên ngoài Nghĩ Huyệt, đủ loại ma pháp kiếm khí màu sắc rực rỡ đẹp mắt.
Một loạt những tiếng gầm rú tràn đến chiến trường đang hừng hực lửa nóng, phía con đường dẫn đến Thánh Hoa Thành, bụi đất mù mịt.
Theo đó là một đạo nhân mã xuất hiện. Đi đầu là 8 kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng toát. Mỗi 4 con kéo 1 chiếc xe ngựa, mỗi chiếc chở 2 chiến sĩ, 3 ma pháp sư cùng 1 triệu hoán sư. Cứ thế lặp đi lặp lặp lại mà kéo đến. Đội quân chia làm 2 nửa bao vây theo hướng hình quạt Nghĩ Huyệt.
Người ngựa hùng tráng, thế trận thành thục, huấn luyện tốt như vậy ở khu Trung Quốc chỉ có Niệm Thiên mới làm được.
Khi chiếc xe ngựa cuối cùng xuất hiện, Vô Phong, Dương Tùng cũng đi ra, ngay cả những người đã lâu không gặp như Phiêu Tuyết, Sát Thủ, Triếu Hoán Sư cũng đến.
Ngạo Kiếm lúc này cũng thấy không ổn bỏ qua cho Mộ Dung Tiểu Thiên, tất cả đội ngũ tập trung lại với nhau.
- Vô Phong, đúng là chú em, không ngờ lấy kỵ sĩ làm thành chăn ngựa, ha ha, bội phục!
Mộ Dung Tiểu Thiên từ xa cười sảng khoái.
- Anh cũng đừng giễu em chứ. Đại ca như anh mở miệng là phá ngay cách tốt nhất! Không làm thế này chiến sĩ, ma pháp sư cùng triệu hoán sư sao có thể đến đây đúng hạn được!
- Tên Vô Phong đáng chết, có xe ngựa mà không nói sớm báo hại chị em ta phải chạy qua vùng đất Bụi Gai, mặt bị xước không ít.
Lôi Đình Khí Phách kêu oan liên tục.
Mọi người cười dài chỉ còn đám người của Ngạo Kiếm, sắc mặt họ càng ngày càng khó coi.
- Vô Phong, Guild Huynh Đệ của bọn ta chưa từng đắc tội với Niệm Thiên, đây là chuyện cá nhân giữa ta và bọn họ, hi vọng ngươi đừng nhúng tay vào.
- Hừ. Những lời mày nói cho thấy mày không biết đến cái gì gọi là tình huynh đệ.
Vô Phong khinh bỉ nhìn Ngạo Kiếm.
- Mọi người, kẻ động đến huynh đệ của chúng ta thì phải làm thế nào? Vô Phong không lý gì đến Ngạo Kiếm nữa gào lên.
- Giết.
Gần ngàn người hò hét.
- Mọi người nói, kẻ chèn ép đến huynh đệ chúng ta phải làm thế nào?
- Giết Giết.
Vô Phong đứng thẳng trên xe ngựa chuyển mắt về phía Ngạo Kiếm, ánh mắt sắc bén như đao:
- Một khi đã như vậy, khi đối mặt với những kẻ đó, mọi người còn chờ gì nữa?
Vô Phong vung lên Lam Ẩn Hoàng Quyền.
- Giếttttt!!!
Lưu Tinh Hỏa Vũ phát động, lên lửa từ trên cao vọt xuống đem phạm vi mấy chục mét phía trước biến thành biển lửa.
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 2: Thế Giới Dong Binh
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
Danh sách chương