Mộ Dung Tiểu Thiên với Bạch Vân bắt đầu hướng đỉnh núi xuất phát, một thân ngụy trang này thật sự tốt, dọc theo đường đi bình an vô sự, gặp được hiệp khách đối với hai người bọn họ quả thực giống như không thấy, làm bọn họ thật sự thích thú, gặp được hiệp khách đi thành đàn thì nghênh ngang tiêu sái đi qua, gặp được tên nào lang thang một mình thì giải quyết ngay tại chỗ, chỉ là dọc theo đường đi rốt cuộc không gặp được Thủ Lĩnh Hiệp Khách nào nữa, ngay cả Trung Cấp Hiệp Khách cũng giống động vật quý hiếm, rất khó gặp.

Hai người cách đỉnh núi càng gần, dọc theo đường đi gặp được hiệp khách cũng càng ngày càng ít, thời điểm lên đến đỉnh núi thì ngay cả bóng dáng hiệp khách cũng không thấy.

Mờ mịt như mây mù, huyền ảo giống như trời cao.

Trên đỉnh núi cảnh sắc quét mắt một cái là nhìn thấy hết, mây mù mờ mịt, giống như hư ảo giống như thực, một cụm mây trắng vờn quanh người, trên đỉnh núi vô cùng rộng lớn chỉ là sương mù rất nhiều, khiến cho có cảm giác mơ mơ màng màng.

"Hư Ảo Sơn, quả nhiên xứng với tên gọi a!" Nhìn cảnh sắc huyền ảo trên đỉnh núi, Mộ Dung Tiểu Thiên cảm khái.

"Nơi đó có một căn nhà!" Bạch Vân kéo cánh tay Mộ Dung Tiểu Thiên chỉ cho hắn nhìn.

"Uhm, thật đúng là một căn nhà, sao giống với nơi ẩn cư của võ lâm cao thủ bên trong các tiểu thuyết võ hiệp a!" Mộ Dung Tiểu Thiên liên tục gật đầu.

"Cũng hy vọng đừng xuất hiện thêm một siêu cấp hiệp khách đã là may mắn rồi, " Bạch Vân vội vàng nhắc nhở Mộ Dung Tiểu Thiên, đừng quá cao hứng.

"Uhm, chúng ta đi nhìn xem, bất quá cẩn thận một chút." Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu.

Hai người bước nhẹ nhàng hướng căn nhà kia đi đến, tới trước cửa, Mộ Dung Tiểu Thiên đưa ngón tay đặt ở miệng, ý bảo Bạch Vân đừng gây tiếng động, sau đó dán lổ tai trên cửa cẩn thận nghe ngóng.

"Ha ha, không có âm thanh, dường như bên trong không có người, " Mộ Dung Tiểu Thiên thần kinh căng thẳng thả lỏng xuống. Nói xong lấy tay đẩy cánh cửa.

Mộ Dung Tiểu Thiên vừa đẩy cửa ra trong nháy mắt cả người cứng đờ, mồ hôi theo trán rơi xuống.

Trời a, mười mấy Hùng Nhân Chiến Sĩ làm thành một vòng tròn đang ngồi ở chính giữa căn phòng, lúc này tất cả đều đồng loạt đứng lên trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên đang đứng ở cửa.

"Ngao, " một Hùng Nhân Chiến Sĩ phát ra một tiếng tru thê lương, hơn mười mấy cái lang nha bổng hướng Mộ Dung Tiểu Thiên bay tới.

"Đi, " Mộ Dung Tiểu Thiên hô lớn một tiếng, kéo Bạch Vân bỏ chạy, Hùng Nhân Chiến Sĩ hắn đã từng nghe nói, quái lv 32, thuộc loại ma thú tứ cấp(*), lực phòng ngự cực cao, căn bản không phải cái mà hai người bọn họ có thể đối phó, hơn nữa tên phát ra tiếng tru tựa hồ là một con BOSS.

*(DG: level và cấp bậc của ma thú là hai khái niệm khác nhau, thần thú / ma thú được chia thành từng cấp bậc tượng trưng cho sức mạnh của từng loài ma thú / thần thú, có ma thú lv cao nhưng cấp bậc thấp và cũng ngược lại, điển hình là Tiểu Bạch thần thú cấp rất cao nhưng level thấp).

"Khó trách trên núi một tên hiệp khách cũng nhìn không thấy, nguyên lai trên đây là địa bàn của Hùng Nhân Chiến Sĩ, " Mộ Dung Tiểu Thiên kéo Bạch Vân hướng phía Đông chạy, nơi đây không phải chỗ nên ở lâu.

"Thình, Thình, Thình, " toàn bộ mặt đất đều bị chấn động, thanh âm kia giống như tiếng của thiên quân vạn mã đang hành quân.

"Trời a, bọn họ là từ nơi nào xuất hiện?" Mộ Dung Tiểu Thiên nhanh chóng thay đổi phương hướng chạy như điên về Bắc, tại phía Đông nơi có con đường mòn xuống núi, hơn trăm Hùng Nhân Chiến Sĩ sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, nện bước đều đặn, tay cầm lang nha bổng hướng bọn họ chạy tới.

"Mẹ nó, bọn họ lại từ nơi nào chui ra?" Mộ Dung Tiểu Thiên đang nhằm phía bắc chạy, thân thể lại mạnh mẽ ngừng lại, tại phía Bắc cũng xuất hiện một lượng lớn Hùng Nhân Chiến Sĩ, số lượng so với phía Đông còn nhiều hơn.

"Chúng ta chạy hướng Nam, " Mộ Dung Tiểu Thiên nhỏ giọng quát một tiếng, lôi Bạch Vân chạy hướng phía Nam, phía Đông cùng phía Bắc đều có rất nhiều Hùng Nhân Chiến Sĩ xuất hiện, mà phía Tây là hướng của căn nhà, chỉ có thể chạy hướng phía Nam.

Mộ Dung Tiểu Thiên sở dĩ cuối cùng mới lựa chọn phía Nam, là bởi vì phía Nam sương mù dày đặc nhất, tầm mắt không thể nhìn rõ quang cảnh phía trước, mà hiện tại cũng không còn có thể lựa chọn.

"Phía Nam ngàn vạn lần đừng bị bao vây, nếu không chúng ta không còn đường trốn, " Mộ Dung Tiểu Thiên vừa kéo Bạch Vân chạy vừa nói.

"Uhm " Bạch Vân gật gật đầu, cũng không đáp lời, bị Mộ Dung Tiểu Thiên kéo đi đến mất phương hướng.

May mắn là, phía Nam cũng không xuất hiện Hùng Nhân Chiến Sĩ, làm Mộ Dung Tiểu Thiên yên lòng không ít, chỉ cần phía trước có đường, Hùng Nhân Chiến Sĩ đừng nghĩ đuổi theo kịp hai người bọn họ, luận tốc độ, Hùng Nhân Chiến Sĩ cùng với hiệp khách căn bản là không thể so sánh.

Lúc này, Hùng Nhân Chiến Sĩ phía sau đã tụ hợp một chỗ, số lượng chừng hơn một ngàn, mỗi lần bước đi đều làm cho mặt đất chấn động!

"Tiểu Thiên, không còn đường, phía trước là vực thẳm, " Bạch Vân phát ra một tiếng thét kinh hãi.

"Lão thiên, ngươi không phải đang chơi ta chứ, " Mộ Dung Tiểu Thiên liền dừng lại.

Tới đây mới nhìn rõ trước mặt, trước mắt chính là một vực thẳm, bên dưới mây mù lượn lờ, nhìn không thấy đáy.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, " Mộ Dung Tiểu Thiên mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống, truy binh phía sau đã càng ngày càng gần.

"Lão thiên gia, ngươi cũng đừng đùa giỡn với ta như vậy chứ, " Mộ Dung Tiểu Thiên liên tục kêu khổ, trước đó là một khe núi, hiện tại lại là một cái vực thẳm, khe núi tốt xấu gì cũng còn có thể chen vào, nhưng vực thẳm này sao có thể nhảy xuống trốn? "Tiểu Thiên, leo lên cây kia đi!" Bạch Vân cũng có chút gấp gáp.

"Được rồi! Xem ra chỉ có thể liều thôi, " Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Cái cây kia sinh trưởng ngay sát bờ vực thẳm, thân cây tráng kiện kéo dài đến bên ngoài vực thẳm, trốn ra đó cũng không phải là biện pháp hay, Hùng Nhân Chiến Sĩ cùng hiệp khách không thể coi như nhau, không nói tới level cao hơn hiệp khách, hơn nữa lực phòng thủ cao máu nhiều, dùng cùng một biện pháp đối phó với hiệp khách căn bản là không thể thực hiện.

Hùng Nhân Chiến Sĩ phía sau đã đuổi tới trước mặt, Mộ Dung Tiểu Thiên với Bạch Vân cũng chỉ có thể leo ra bên ngoài cây kia, nhìn xuống dưới chân thấy vực sâu không đáy, trong lòng thật sự có chút run sợ.

Hùng Nhân Chiến Sĩ vọt tới trước mặt, nháy mắt vô số lang nha bổng hướng bọn họ bay tới, nhưng che ở phía trước bọn họ cành lá rất nhiều, lang nha bổng chưa đánh tới Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân đã bị cành lá ngăn trở, đều rơi xuống vực thẳm bên dưới.

Không thể tưởng được Hùng Nhân Chiến Sĩ rất thông minh, nhìn lang nha bổng rơi xuống vực thẳm liền ngừng ném, bắt đầu leo lên cây đại thụ vọt tới, thân thể cồng kềnh khiến nhánh cây không ngừng rung lên.

"Tiêu diệt từng tên một, " Mộ Dung Tiểu Thiên hô lớn một tiếng, thân thể nhảy lên, như tia chớp hướng Hùng Nhân Chiến Sĩ đánh tới, Tán Hồn Thiết Trảo đánh thẳng đỉnh đầu Hùng Nhân Chiến Sĩ, bạch quang chợt lóe, Tiểu Bạch động tác nhanh hơn từ không trung đánh xuống, một đôi lợi trảo trực tiếp chụp vào mắt Hùng Nhân Chiến Sĩ.

Tiểu Bạch hung hăng chộp vào mắt Hùng Nhân Chiến Sĩ, Tán Hồn Thiết Trảo của Mộ Dung Tiểu Thiên cũng đập xuống, Hùng Nhân Chiến Sĩ kia phát ra một tiếng kêu thảm, liền đứng không vững, từ trên cây trực tiếp ngã xuống vực thẳm.

"Ha ha, đến đây đi, qua một tên chết một tên, " Mộ Dung Tiểu Thiên điên cuồng cười lớn lại hướng Hùng Nhân Chiến Sĩ thứ hai đang đi lên đánh tới, Băng Tiễn của Bạch Vân, công kích sắc bén của Tiểu Bạch cũng đồng thời đánh tới.

Liên tiếp thu thập bảy tám Hùng Nhân Chiến Sĩ, thời điểm Mộ Dung Tiểu Thiên đang đắc ý đột nhiên truyền đến một thanh âm vang vọng tru lên, một Hùng Nhân Chiến Sĩ cao lớn dị thường từ trong đám người đi ra, trên tay cầm một thanh lang nha bổng cực lớn. Không nói hai lời, đi tới trước cây đại thụ giơ lang nha bổng hướng đại thụ đập lên!

"Con mẹ nó, " Mộ Dung Tiểu Thiên mặt biến thành nhăn nhó, còn chưa kịp phát ra kinh hô, đã cùng với Bạch Vân theo thân cây rớt xuống vực thẳm!

Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 2: Thế Giới Dong Binh

- ---------

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện