Hàn Vũ Thiên đứng ở giữa 4 vòng tròn không gian liên tục triệu hoán ma trảo, khổng tước bên ngoài cũng là liên tục chém giết tu sĩ ngán đường.

"Địa Sát Kiếm, Đại Điện Phá Diệt."

Hàn Vũ Thiên chỉa mũi kiếm xuống mặt đất ở trong vòng tròn không gian Nam Quan thành, từng cái khe nứt bắt đầu lan tràn như tấm kính vỡ ra khắp 5 dặm thành trì.

Cuối cùng là ầm một tiếng khiến cho đại địa sụp đổ chôn vùi vô số công trình và thảm sát tu sĩ thành đống thịt vụn.

"Là thứ quỷ gì vậy?"

"Ma trảo quái quỷ này là từ đâu ra?"

"Bọn chúng vừa nhiều vừa mạnh nữa, ai có thể đối kháng được đây?"

Từng nhóm tu sĩ cấp thấp chạy trốn khỏi ma trảo như sóng kình ập tới, từng cái bị ma trảo bắt được đều hóa thành xương khô.

8 vị cường giả Vũ Cảnh sơ kì vây công một con khổng tước, bọn họ tựa hồ là đang áp chế nó, nhưng nếu sơ xảy một chút liền sẽ bị ma trảo tóm được.

Vì thế vừa đánh với khổng tước vừa phải cảnh giác ma trảo, khiến bọn họ không thể bộc phát tu vi của mình.

Giao lão không biết vì sao không bị Hàn Vũ Thiên thay đổi ký ức, mà còn được hắn truyền thụ một bộ không gian pháp kì diệu.

Hàn Vũ Thiên cảm nhận được khổng tước đang bị vây khốn rất chật vật liền phóng ra thần niệm điều khiển nó.

Khổng tước từ đầu tới cuối chỉ dùng cánh và đuôi để chiến đấu, đột nhiên rít lên một tiếng chói tai, hai cánh và đuôi xòe ra phóng tới vô số lông vũ sắc bén tựa kiếm quang.

Vũ Cảnh cường giả bị trúng đòn liền đau nhức kịch liệt, không ai là không gào lên giận dữ.

"Tám vị mà vẫn bị nó áp chế sao?"

Nhóm tu sĩ kinh hãi nhìn thấy cường giả phe mình bị áp chế một cách đáng thương a.

Mạch Liên và Hồng Thiên cùng hướng vào vùng không gian của Nam Quan thành, bọn họ chia nhau xuất hiện tấn công một đám cường giả.

Thải Thuận Nhi chỉ ngồi ở ngoài cảm nhận hướng của địch nhân rồi thông báo lại, Luân Chi và Tiêu Hạo lần lượt bay tới Nam Quan để trợ chiến.

Hàn Vũ Thiên đứng ở giữa bốn vòng tròn lại có chút lo lắng, hắn nhanh chóng điều khiển bốn vòng trón vây quanh chiếc ghế cung chủ, Hàn Vũ Thiên ngồi ở trêи đó hấp thu pháp lực rồi hiển hóa ra ngày càng nhiều ma trảo.



Nam Quan thành bị ép tới mức thảm hại, không kẻ nào có thể ngăn chặn được ma trảo này, Mạnh Hùng Vương từ trong Vân Đạo tông bay vọt ra ngoài, khí thế của Vũ Cảnh viên mãn bộc phát khiến ai cũng khϊế͙p͙ sợ.

Một quyền đánh tới đẩy lui vô số ma trảo, nhưng đáng tiếc chỉ là đẩy lui chứ không phải là đánh tan.

Một đạo bạch quang từ phía xa đánh tới liền khiến Mạnh Hùng Vương không kịp phản ứng bị đánh cho trọng thương.

Thật không nghĩ tới tràn cảnh tiếp sau đó làm ai cũng muốn nôn ói, một cái đầu quỷ với hai cái ma trảo khổng lồ đã xé đôi thân hình Mạnh Hùng Vương.

Uống máu và ăn hết cơ thể chỉ trong một ngụm, đây là một trong Thất Hồn, gọi là Tam Quỷ Hủy Diệt.

"Ma tộc, là ma tộc đó, chạy mau!"

Từng người khϊế͙p͙ sợ chạy tới nổi muốn mọc thêm trăm cái chân nữa để chạy cho nhanh hơn, ai cũng hận ông trời vì sao chỉ cho mình 2 cái chân để chạy.

Một trong năm vĩ Vũ Cảnh mạnh nhất Nam Quan thành là Mạnh Hùng Vương đã bị giết một cách dễ dàng, khiến cho ai cũng tuyệt vọng chạy trốn, chỉ còn chờ thành chủ ra tay cứu giúp.

Đầu quỷ to trăm trượng ở trêи liên tục há mồm hút lấy từng cái sinh mệnh đang cố chạy thoát, hút lấy hút để truyền năng lượng cho Hàn Vũ Thiên.

"Ồ, ngươi vậy mà bỏ qua sinh mạng của người vô tội sao?"

Một cái bóng đen xuất hiện giọng nói kinh ngạc tới cực điểm, nói đúng hơn là Âm Sát khí hình thành nên bóng người này.

Hàn Vũ Thiên không trả lời mà chỉ trầm mặt, hiển nhiên đây không phải là điều mà hắn muốn.

"Không ổn rồi nha, ngươi thay đổi hơi nhiều đấy Hàn Vũ Thiên."

Bóng đen kia hóa ra một cây quạt lông khổng tước liên tục phe phẩy cười nói.

Kẻ này tựa hồ không có khuôn mặt, chỉ thấy một màu đen và đôi mắt màu xanh lúc vô cùng quỷ dị.

"Ngươi là kẻ nào?"

Kiều Nguyệt Nga cau mày lập tức mở miệng hỏi.

"Đừng có xen vào cuộc nói chuyện của ta."

Bóng đen kia phất quạt một cái liền có Âm Sát khí quấn tới Kiều Nguyệt Nga, nhưng chưa kịp động tới nàng thì đã tiêu tán rồi.



"Nàng ấy là bằng hữu của ta, chớ có động vào."

Hàn Vũ Thiên lúc này sắc mặt mới nghiêm nghị nhìn bóng đen kia, bóng đen phe phẩy quạt hừ lạnh nói:

"Vốn vẫn không thể thay đổi, vậy còn làm ra những hành động trái với lương tâm mình làm gì chứ?"

Hàn Vũ Thiên lúc này mới thở ra một hơi trầm giọng nói:

"Vì ta không muốn mình lại cô độc bước trêи đại đạo, ngươi và hắn rồi sẽ trở lại nhân gian này một lần nữa."

Bóng đen kia nét cười đã biến mất, chỉ lộ ra là một sự yên lặng tới kì lạ.

"Nhân Đế đại nhân đã nói vậy thì hãy để ta tự mình xuất thủ một chút."

Bóng đen cười nhạt một tiếng sảy bước về phía vòng không gian của Nam Quan thành.

Bóng đen này vừa xuất hiện thì ma trảo, đầu quỷ và khổng tước đều hóa thành ma khí hội tụ về phía hắn.

Bọn họ nhiều thấy ma trảo ngập trời đã biến mất, khổng tước và đầu quỷ cũng không thấy đâu, chỉ thấy được một bóng người màu đen đứng ở giữa không trung.

"Đó là ai?"

"Kẻ đã gây ra những chuyện này với Nam Quan thành sao?"

"Một tên ma đầu khốn khϊế͙p͙."

"Liều mạng với hắn!"

Từng cái âm thanh phẫn nộ, hận thù từ đám đông vang lên, bóng đen kia chỉ cười nói:

"Không cần các ngươi phải liều mạng đâu, ta sẽ tự mình tới lấy."

Quạt phất lên liền thấy đám người kia trực tiếp bị hút thành tấm da khô quắc, không cần dùng ma trảo thôn phệ như Hàn Vũ Thiên.

"Quả nhiên chỉ có ngươi là am hiểu nó."

Hàn Vũ Thiên thở dài có chút bất đắc dĩ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện