----

Ví dụ như bên cạnh đạo diễn, bình thường sẽ không có chỗ ngồi, cho dù là diễn viên nổi tiếng, vị trí của cô cũng sẽ ở phía sau đạo diễn nửa bước.

Nhưng vị trí của Hạ Trừng Trừng, vừa đúng ở bên cạnh đạo diễn, hai cái ghế đạo diễn, hoàn toàn song song.

Trong lòng Diệp Thi Văn rất căng thẳng.

Chu Hướng Nam cũng rất đau đầu, trước đó Diệp Thi Văn thử vào vai diễn rất tốt, thể hiện tình cảm của nữ chính vô cùng nhuần nhuyễn.

Nếu không, Chu Hướng Nam cũng sẽ không chọn cô ta làm nữ chính.

Cùng lắm, hôm nay Diệp Thi Văn, có thế nào cũng không xem được.

Hạ Trừng Trừng nhìn màn hình của đạo diễn, chậm rãi nói:

"Đạo diễn Chu, nếu Diệp Thi Văn diễn xuất như thế này, tôi rất nghi ngờ liệu cô ấy có khả năng đóng vai nữ chính hay không."

Trần Minh Kiệt thấy có mầm mống không tốt, vội vàng tỏ vẻ:

"Diễn xuất Thi Văn vẫn rất tốt, điểm này chúng ta đã thấy được qua lúc thử vai!

Hơn nữa đội hình diễn viên đã công bố, bây giờ lại đổi người sẽ không tốt!" 

Hạ Trừng Trừng uống một ngụm Matcha Latte:

"Nữ nhị đã cũng công bố, chẳng phải cũng đổi người thay sao? Đạo diễn Chu, lúc trước vội vàng, có một số nhân vật chọn có hơi tùy ý, cũng là chuyện bất đắc dĩ, bây giờ có thời gian, chúng ta có thể từ từ chọn."

Chu Hướng Nam hiểu được ý của Hạ Trừng Trừng.

Từ từ chọn, thay thế nữ chính cũng không thành vấn đề.

Ông hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.



Chọn một tiểu hoa để đảm bảo lưu lượng truy cập và tiếp cận của tác phẩm.

Nếu có thời gian thì đi mài giũa diễn viên thích hợp hơn cũng tốt, về phương diện ngân sách không chừng cũng có thể giảm xuống.

Diệp Thi Văn càng hoảng hốt hơn, sau khi cô biết hạ Trừng Trừng trở thành tổng sản xuất, trong lòng liền có dự cảm không tốt, quả nhiên muốn thay thế mình!

 "Trừng Trừng!

Tôi đã ký hợp đồng với đoàn làm phim!

Nói đổi người thì đổi người, chuyện này không thích hợp!

Hơn nữa cảnh thử vai lúc trước rõ ràng tôi đã diễn rất tốt!" 

"Thật vậy sao?" 

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm:

"Vậy thì phải nói rõ, cô chỉ có thể diễn tốt vở kịch kia mà thôi.

Đoàn làm phim của chúng tôi không cần phải là một diễn viên chỉ biết diễn một vở kịch.

Vở kịch vừa rồi cô phải làm năm lần, còn Từ Thiếu Dương một lần là qua."

Diệp Thi Văn vội vàng giải thích:

"Vở kịch này cần diễn cảnh nữ chính Dư Tô Tô và ma tôn từ biệt.

Vốn dĩ cũng không phải dễ diễn như vậy!" 

Cô ta trù tính "Tiên Quyết" đã lâu, tuyệt đối không thể mất đi nhân vật này! 

Hạ Trừng Trừng lại không thèm nhìn Diệp Thi Văn một chút nào, cô chỉ lười biếng ngồi trên ghế đạo diễn, làn váy rơi xuống thật đẹp, nhẹ nhàng lắc lư bên cạnh ghế.

Cô nhìn Diệp Thi Văn, giống như một con mèo cao quý, nhàn nhã nhìn con mồi ở trước mặt giãy dụa không được .



"Diệp Thi Văn, tôi là loại người, không thích cho người khác cơ hội thứ hai, cô đã bị đánh rớt."

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Hạ Trừng Trừng trả lời, làm cho bọn họ bất ngờ.

Diệp Thi Văn rất sốc! 

Đây chính là một tiểu hoa nổi tiếng! 

Cứ dứt khoát lưu loát như vậy bị đánh rớt!

Diệp Thi Văn cảm giác đầu mình ong một tiếng, cô ta còn muốn giải thích cái gì đó.

Trợ lý đạo diễn bên cạnh lại rất linh quang, sau khi Hạ Trừng Trừng nói xong câu "Cô bị đánh rớt", liền nhanh chóng phản ứng lại, rồi mau chóng mời Diệp Thi Văn ra khỏi studio với vẻ mặt bối rối.

Hệ thống ngốc nghếch sau một phút mới phản ứng lại, điên cuồng gào thét trong đầu Hạ Trừng Trừng.

"Cô đang làm gì vậy!

Những gì cô vừa làm đã khiến cho nữ chính mất đi tác phẩm quan trọng nhất của mình để trở thành ảnh hậu!

Tình tiết cốt lõi cũng không còn, cốt truyện phía sau tiểu thuyết còn phải tiếp tục như thế nào!" 

Hạ Trừng Trừng lơ đi:

"Nên tiếp tụci như thế nào thì cứ tiếp tục thôi!" 

Hệ thống thở hắt ra:

"Cô cố ý! Cô hoàn toàn cố ý!

Cô đang đảo ngược còn phá hỏng cốt truyện!"

 "Tôi không có!" 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện