Vân Dương vùi đầu chạy vội, thân thể như xà hình, xoát xoát lướt qua rừng cây, nháy mắt đã qua hơn trăm dặm. Cố nén cảm xúc đậu xanh rau muống.

Đại ca, đến nước này rồi, ngươi còn tham tiền như thế…

Con mẹ nó, lão tử thấy tên Tiền Đa Đa kia yêu tiền đã tới mức đăng phong tạo cực, cử thế vô song, thế nhưng không nghĩ tới, con hàng trước mắt này còn càng cao hơn một bậc, thực sự đúng là cần tiền không cần mạng, chết đến nơi rồi còn muốn kiếm lời!

Không trung, thanh âm của Kim Điêu vương lại vang lên:

- Hoắc Vân Phong, uổng công ta tha cho ngươi một mạng, để ngươi hỗ trợ ta tìm hậu đại, ngươi lại mượn cơ hội âm chết hai huynh đệ của ta! Ngươi không coi trọng hứa hẹn, coi như thiên phạt hàng lâm, bản vương cũng tuyệt không tha cho ngươi!

- Bản vương thề quyết giết ngươi! Giết tên bội bạc vô sỉ nhà ngươi!

Hoắc Vân Phong nằm trên lưng Vân Dương, lại thở dài:

- Ngươi nghe xem, con mẹ nó tên vương bát đản này, không biết lảm nhảm cái gì nữa? Ta gặp hắn lúc nào? Lúc nào đáp ứng tìm hậu đại cho hắn? Vừa mới gặp, hắn đã oán khí trùng thiên nhảy vào quất ta một trận… tựa như ta xxx lão bà hắn vậy! Thực sự không hiểu nổi.

Vân Dương biết chân tướng, chỉ biết ho khan một tiếng.

Cái này, không thể nói.

Mặc dù da mặt hắn đủ dày, nhưng ít nhiều vẫn còn muốn chút mặt mũi, nếu nói thêm gì nữa, có chút quá trái lương tâm, thực sự không tiện hùa theo!

Kim quang trong không trung lần nữa chớp động, một tiếng kêu dài vang lên, thân thể khổng lồ của Kim Điêu vương tựa như mũi tên vọt xuống!

Vân Dương kiệt lực vận chuyển Huyền khí, dùng tốc độ cực nhanh chui vào một sơn động, chợt dừng trước cửa động lại xông ra ngoài, trực tiếp rơi xuống vách núi.

Đối mặt đỉnh phong cường giả như Kim Điêu vương, cái gọi là sơn động căn bản không khác cái mồ chôn là mấy!

Sự thật như Vân Dương phán đoán, cơ hồ ngay khi hai người Vân Dương vọt xuống vách núi, cả tòa núi oanh một tiếng, nổ tung. Nửa trên ngọn núi vỡ nát, đá vụn bắn đầy trời.

Đây chính là uy năng của cao giai tu giả, chướng ngại trong mắt người bình thường, với bọn hắn lại chỉ đáng một cái phất tay, há giống người thường!

Trong tro bụi tràn ngập, hai người Vân Dương chợt lóe lên.

- Địa chỉ Thánh Tâm điện ta đã nói.

Thanh âm của Hoắc Vân Phong:

- Nếu giờ thực không được, ngươi cứ ném ra xuống mà tự chạy trốn… điều quan trọng trước mắt, chính là thông báo chuyện Yêu tộc vượt biên cho bản điện, chúng huy động nhân lực không tiếng đại giới như vậy nhất định phải có tính toán lớn. Tất cả tin tức ta đều đã đưa vào trong ngọc giản, chỉ cần đưa ngọc giản lại cho…

Vân Dương giữ im lặng, thân như xà hình uốn lượn, thân thể đột nhiên loáng lên một cái, từ cấp tốc lao về phía trước, nghịch hướng lui lại sau, trọn vẹn bay ngược ba trăm trượng.

Chỉ vì phía trước, đã đầy rẫy kim quang, rõ ràng là công kích của Kim Điêu vương, nếu cứ đi như cũ, nhất định sẽ bị đánh.

Mà Kim Điêu vương công kích thất bại, khói bụi đột nhiên dâng lên, Vân Dương lần nữa thay đổi phương hướng, tiếp tục toàn lực tiến lên, thân nhào vào trong khói bụi mờ mịt.

Vừa tiến vào phạm vi khói bụi, lại nhanh chóng lao tới vị trí công kích vừa rồi của Kim Điêu vương, Thiên Ý Chi Đao xoát một tiếng, cắt ra một cái động, không ngừng kéo dài. Vân Dương cõng theo Hoắc Vân Phong, dùng tốc độ kinh người đi tới.

Vẫn là câu nói kia, mấy việc bình thường tuyệt không thích hợp với tình huống trước mắt. Hiệu quả của tro bụi cũng chỉ có thể tạm thời, lại còn gián tiếp tạo thành một vùng mục tiêu công kích, nhất định phải lập tức nghĩ cách khác ứng đối.

Ứng đối của Vân Dương đã đúng, lại cũng kịp thời, chỉ trong chớp mắt, hai người đã xuống sâu trăm trượng, Hoắc Vân Phong chỉ thấy toàn thân mát lạnh, phù một tiếng nhẹ, hai người đã rơi xuống một mạch nước ngầm.

Nước ngầm sôi trào mãnh liệt, cuốn thân thể hai người chìm chìm nổi nổi, nháy mắt liền đã lướt qua vài chục trượng.

Vân Dương ló lên khỏi mặt nước, mặc mũi đầy trắng bệch, thở hồng hộc.

Trạng thái trước mắt của Vân Dương không hề có chút làm ra vẻ, ba lần cực tốc biến đổi vừa rồi, đã rút cạn tu vi của hắn, đào sâu cả trăm trượng, tiêu hao còn càng lớn hơn, nếu không phải trước kia ở Thiên Huyền đại lục đã có kinh nghiệm tương tự, cho dù lấy trí tuệ của Vân Dương, cũng khó có thể ứng phó ngay được, mà đối mặt với cường giả như Kim Điêu vương, chỉ một chớp mắt sai kém, cũng chính là một mệnh ô hô, không có bất cứ sinh cơ đáng nói!

Hoắc Vân Phong cười khô khốc, tán thưởng:

- Vân chưởng môn, bản lĩnh đào mệnh của ngươi, thực sự… cả đời Hoắc mỗ thấy ngươi hoàn toàn có thể xếp thứ nhất!

Vân Dương thuận theo dòng nước, thần thức thu liễm trong phạm vi ba trượng, cực hạn che đậy khí tức của bản thân cùng Hoắc Vân Phong, lặng lẽ phiêu lưu trong dòng nước ngầm:

- Bị người đuổi giết nhiều, chỉ cần không chết, sớm muộn cũng có thể luyện được một thân thủ đoạn chạy trối chết. Có chút chuyện không đáng khoe, nhưng khi ta ở hạ giới thường xuyên bị người đuổi giết, vốn cho rằng tới Huyền Hoàng giới rồi, sẽ không còn cần như vậy nữa, nào ngờ, vẫn phải dùng lại nghề cũ… phong hiểm vừa rồi, đời này Vân mỗ ít thấy, giờ suy nghĩ lại, vẫn còn thấy sợ hãi, thực sự đúng là may mắn.

Hoắc Vân Phong khàn giọng cười:

- Vân chưởng môn, tới hôm nay ta mới thực sự phục ngươi, bản lĩnh chạy trối chết của ngươi còn bất nhập lưu? Phải biết người trong giang hồ, chỉ có chạy mới bảo toàn được sinh mệnh, chạy mới là tiền vốn lớn nhất! Dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, tu vi bất thế, chưa hẳn không có lúc xui xẻo, một khi không may, vĩnh viễn không siêu sinh, nhưng chỉ cần ngươi không vẫn lạc, liền có nghĩa là ngươi còn có cơ hội, còn có tương lai!

Hắn cười nhìn Vân Dương:

- Đây chính là kinh nghiệm giáo huấn cả đời ta, ngàn vạn không thể sinh khí phách nhất thời, lúc nên chạy, dù phải từ bỏ hết thảy cũng phải chạy, hiểu chưa?

Vân Dương khắc sâu nói:

- Tiền bối dạy bảo, Vân Dương nhất định nhớ kỹ câu nói này.

- Nhớ kỹ thì dễ, muốn làm, làm tiếp, làm đến cùng, mới là gian nan. Người, khó tránh khỏi lúc khó lựa chọn, có lúc bỏ không được, cũng có lúc nhiệt huyết sôi trào.

Hoắc Vân Phong dùng ngữ khí hài thú để nói lời thấm thía, khiến Vân Dương thầm chua xót không thôi.

Cái gì Hoắc Vân Phong cũng hiểu, nhưng, trong lúc mấu chốt nhất, lại vẫn lựa chọn như vậy.

Chính cái chuyện biết mà vẫn làm, lại chính là thứ trân quý nhất, khiến nhân loại ca tụng ngàn vạn năm không dứt!

Không biết bao xa trên đỉnh đầu, tiếng bạo liệt vẫn không ngừng truyền đến, hiển nhiên Kim Điêu vương kia vẫn không chịu từ bỏ, cố gắng không ngừng tìm kiếm tung tích Hoắc Vân Phong.

Nhưng hai người đã trôi theo dòng nước, Kim Điêu vương ở trên khó mà thấy động tĩnh, dù có tu vi thông thiên, cũng không thể có bất cứ biện pháp nào.

Chí ít, tạm thời Vân Dương cùng Hoắc Vân Phong đã an toàn.

Nhưng sắc mặt Hoắc Vân Phong, lại càng ngày càng khó coi.



- Vân Dương, giữa Nhân loại cùng Yêu tộc, sớm muộn cũng sẽ có một hồi đại chiến.

Hoắc Vân Phong thở hồng hộc:

- Vô luận là tu vi đến mức nào, đều không thể phớt lờ. Sau đó, nhất định phải sớm bồi dưỡng kinh nghiệm đối chiến với Yêu tộc. Sau này mới nắm được chủ lưu, cũng là tiền vốn bảo mệnh lớn nhất.

Vân Dương liên tục gật đầu.

- Bình tĩnh mà xem xét, tu vi của ngươi trong thời bình có thể tính là không thấp, đã đủ để dùng.

Hoắc Vân Phong nói:

- Nhưng loạn thế đến, lại thực sự không đủ, thiếu rất nhiều. Ít nhất phải tới Thánh quân, mới xem như đảm bảo được an toàn.

- Thánh vương, Thánh tôn không thể né qua được trận này, mà thực lực hai giai vị này, lại chính là cấp độ dễ vẫn lạc nhất, dù nói là pháo hôi, cũng không phải quá đáng.

Hoắc Vân Phong ấm áp nhìn Vân Dương:

- Sau lần này ngươi ta gặp gỡ, lúc gặp lại không biết tới bao giờ, không biết trên phương diện tu luyện, ngươi có vấn đề nào không?

- Ta muốn biết, chênh lệch giữa giai vị lớn đến bao nhiêu? Đề tài này, vốn đã sớm tồn tại giữa mỗi cấp độ tu đồ, nhưng ta muốn biết, rõ hơn chút về cấp độ ta chưa đạt tới!

Vân Dương hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện