Hỗn lễ của Thiết Tranh, đang khua chiêng gõ trông chuẩn bị.

Trận đại hôn này, trở thành thịnh sự lớn nhất quân đội Ngọc Đường.

Không ai nghĩ tới, hôn lễ của một vị tướng quân bởi vì một cái hứa hẹn tưởng như hoàng đường ngớ ngẩn, lại trở thành một cái hôn lễ độc nhất vô nhị trước nay chưa từng có ở cái Ngọc Đường quốc này!

Không có bất kỳ hôn lễ nào, sao với hôn lễ này mà càng thêm long trọng.

Càng không có bất kỳ hôn lễ nào, mời nhiều khách bằng hôn lễ này của Thiết Tranh!

Hai mươi tháng mười!

Thiết Tranh hôn lễ.

Từ giờ tới lúc đó còn khoảng hai tháng rưỡi, nhưng hôn lễ này khiến toàn bộ các quốc gia Thiên Huyền đại lục đều phải chấn động. Tất cả các huynh đệ dù còn sống hay chiến tử, khắp chốn mừng vui, cùng uốn một chén.

Toàn bộ quân nhân Ngọc Đường đều trong nháy mắt cảm thấy đi lại cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu.

Không chỉ là Ngọc Đường quốc, tin tức này truyền ra khiến tất cả quân nhân đại lục đều thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đại Nguyên, Thiên tứ, quân bộ cùng tướng quân mấy nước đều có viết thư thỉnh cầu:

“Đối địch trên chiến trường, có thể uống một chén hay không?!”

Ngay cả Hàn Sơn Hà mới cùng hắn đánh một trận, cũng tự tay viết thư, vạn dặm gửi đến.

“Cùng là quân nhân! Tướng quân hôn lễ, có thể uống một chén hay không?!”

Đối với chuyện này, triều đình Ngọc Đường đế quốc lại tranh luận thành một mảnh, Vân Thần coi chuyện này là: hành động này của Thiết Tranh là khoe khoang thiên hạ, từ việc không đầu mà thu mua lòng người. Xem đi, ngay cả tướng lĩnh địch quốc cũng muốn đến chúc mừng, rốt cục là muốn làm gì? Rất nhiều “Người hữu tâm” Càng nhận định, cái gọi là địch quốc chúc mừng là giả, đến điều tra quân tình mới là thật.

Đã có mối lo này, vậy nên liền kết thúc trận nháo kịch hoang đường này lại, chí ít cũng phải ngăn cản người nước khác tới tham dự!

Bất ngờ, hoàng đế bệ hạ Ngọc Đường đế quốc Ngọc Phái Tranh lại đặc biệt cứng rắn, phủ định nghị luận của quần thần, phát ra thái bình quốc thư.

“Ngũ Quốc Thất Hùng, trong năm không chiến sự, quân tử minh ước, thái bình hữu rượu. Có thể ký hay không!”

Quân chủ các nước đối với phong quốc thư này lập tức đáp lại.

“Trong năm không chiến!”

Thái bình quốc thư, chiếu cáo thiên hạ!

Toàn bộ dân chúng Đông đại lục, không ai khong biết.

Tất cả danh tướng Đông đại lục, đến lúc đó đều sẽ tới Thiên Đường thành, cộng đồng tham gia hôn lễ của Thiết Tranh, cùng uốn một chén chiến trường huynh đệ rượu!

Chỉ là thời gian có chút gấp gáp, dù sao chỉ còn lại có thời gian hai tháng rưỡi.

Toàn bộ công việc ở Thiên Đường đều lu bù lên.

Có chút tướng quân ở xa, đã bắt đầu lên đường di chuyển.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cái gọi là huynh đệ trên chiến trường.

Không phân địch ta, tất cả đều là anh linh.

Mời huynh đệ chiến tử một chén rượu mừng, là tâm nguyện của tất cả quân nhân!

Nhưng mà nguyện vọng này lại là hy vọng xa vời, chí ít tại quốc gia của mình, tâm nguyện này quá nửa là không cách nào thực hiện!

Tướng lĩnh địa vị bình thường không cần nói, tướng lĩnh có địa vị cao cao tại thượng lai càng không thể làm.

Dù là muốn làm, quân chủ cũng sẽ nghi kỵ, ngươi mời nhiều người uống rượu mừng như vậy, rốt cục là muốn làm gì? Muốn thu mua lòng người?

Vốn đã là công cao chấn chủ, lại làm ra chuyện như thế, vậy tiếp đó nhất định là một cái kết cục đầu rơi xuống đất.

Bản thân không làm nổi,vốn là tiếc nuối cả đời, nhưng, đã có người đứng lên, phần cơ hội khó được rốt cục có, như vậy, mặc kệ ngàn vạn dặm, dù lại quốc gia đối địch.

Ta cũng muốn đi.

Rất nhiều tướng lĩnh đều thấy nhiệt huyết sôi trào.

Vì huynh đệ chiến tử của ta, nhất định phải đi uống một chén rượu mừng. Cho dù là rượu mừng của địch nhân, nhưng chén rượu này lại thuộc về tất cả quân nhân trong thiên hậ

Cho dù có phải chết ở Ngọc Đường, nhưng có thể uống chén rượu này, chết, cũng đấng



Không ai nghĩ tới, cái gọi là một trận nháo kịch trong mắt chính phương văn nhân, chỉ là hôn lễ của một tên tướng quân, thế mà lại có thể trở thành thịnh hội của toàn bộ quân nhân đại lục, thanh thế phải nói là lớn chưa từng có…

Quân lữ thịnh sự.

Không, thanh thế như vậy không phải là lớn chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng rất khó có thể sánh vai!



Vân Dương an tĩnh ngồi dưới hoa thụ, hắn vẫn luôn chú ý tới tình báo truyền đến, đối với địch nhân không biết mặt, hắn luôn có một cảm giác vô lực trong lòng.

Một kích không trúng, lập tức rút lui…

Tình huống này thực không hợp với phong cách trước nay của Tứ Quý lâu.

Nhưng Vân Dương cũng đồng thời tin tưởng, chỉ cần đối phương tiếp tục ra tay, tất sẽ là lôi đình nhất kích!

Bởi vì, đến bây giờ đối phương đã có thể xác nhận, Cửu Tôn, còn có người còn sống!

Chỉ cần Cửu Tôn còn có người còn sống, đối phương quyết sẽ không bỏ qua!

Sau đó, chỉ có thể áp dụng kế hoạch càng thêm nghiêm mật khủng bố.

Về phần thế lực Đông Nam Tây Bắc tứ đại gia tộc, đã rút khỏi Thiên Đường thành, vô thanh vô tức.

Nhưng mà, tứ đại công tử lại quyết không rời đi, tiếp tục lưu trú ở Thiên Đường thành, ngoại trừ không ngừng tìm tới phủ thái tử gây chuyện ra, càng thường xuyên tụ tập tại Thanh Vân phường.

Thu Vân Sơn cũng đã được giải trừ cấm túc, tiếp tục ăn chơi cùng đám ba tên thiếu gia kia. Nhưng lại bị Đông Thiên Lãnh hung hăng đánh một trận, chỉ mũi cảnh cáo:

- Còn dám đánh chủ ý với tỷ tỷ ta, ta lột da ngươi!

Hiện tại Thu Vân Sơn đã trung thực như hài tử bú sữa mẹ:

- Cái này còn cần ngươi nói… ngươi có van xin ta, ta cũng không dám… chân đến bây giờ còn đau đây.

- Ôi trận đòn kia a…

Thu Vân Sơn nhớ tới liền run rẩy, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi:

- Các ngươi từng thấy mưa to chưa?

Ba tên hoàn khố khác đều cười lớn, cười trên nỗi đau khổ của người khác.

- Ai, đúng rồi, Đông Thiên Lãnh này, tên tiểu tử hôm đó đi cùng ngươi đâu rồi?

Xuân Vãn Phong đong đưa cây quạt màu xanh lá, nếu không phải trên đầu còn cắm một cành trúc xanh, đúng là có mấy phần phong độ:

- Sao mấy ngày nay cũng không thấy hắn a?

- Cái gì mà tên tiểu tử kia?

Đông Thiên Lãnh bất mãn nói:

- Đó là lão đại ta!

- Lão đại ngươi?!

Be tên hoàn khố nghe vậy đồng thời kinh hô một tiếng.

Đông Thiên Lãnh trong chốc lát liền cảnh giác, tỉnh ngộ mình nói lỡ miệng, vội vàng bổ cứu:

- Ân, lão đại nào, ta không biết hắn!

- Ừm, ừm, đúng vậy, không biết, ta hiểu!

Tam đại hoàn khố trịnh trọng gật đầu.

Vân Túy Nguyệt đứng một bên không khỏi mỉm cười.

Lấy trí tuệ nhãn lực của Vân Túy Nguyệt, sao có thể không nhìn ra mấy tên này là hộ thân phù mà Vân Dương tìm đến cho nàng! Có mấy tên này ở đây, vậy cơ bản tương đương với tứ đại gia tộc tọa trấn, loại thẻ lực như tứ đại gia tộc, ai dám trực tiếp trêu chọc?

Vân Dương vì nàng, đúng là nhọc lòng a!

Cho nên Vân Túy Nguyệt dứt khoát làm thân với bốn tên gia hỏa này, mở miệng liền kêu huynh đệ. Đến uống rượu, chơi bời đều miễn phí.

Chuyện này khiến bốn người Đông Thiên Lãnh cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đồng thời cảm thấy rất có mặt mũi, nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cảm giác thiếu nợ vị tỷ tỷ mới này nhiều lắm…

Giờ phút này nàng nghe được bốn người Đông Thiên Lãnh nhắc đến Vân Dương, nhãn châu không khỏi xoay động:

- Xuân công tử nói không sai, đúng thật là vị Vân công tử kia đã nhiều ngày không tới. Bất quá chuyện này cũng bình thường, trước kia hắn cũng rất ít tới, dù sao người ta cũng là công tử nhà Vân hầu, bình thường hẳn là rất bận rộn đi…

- Công tử Vân hầu gia…

Thu Vân Sơn, Hạ Băng Xuyên, Xuân Vãn Phong đều tỏa sáng hai mắt.

Mặt Đông Thiên Lãnh như ăn phải khổ qua.

Không nghĩ tới Vân Túy Nguyệt cứ như vậy mà nói ra thân phận của Vân Dương, lúc này hắn cũng không thể tiếp tục dấu giếm mấy tên kia nữa…

Muốn tiếp tục ăn một mình? Đừng có đùa…

Chuyện này nên làm thế nào đây?

Tròng mắt Đông Thiên Lãnh nhanh chóng chuyển động, nghĩ đối sách. Mà ba người Xuân Hạ Thu cũng đều suy nghĩ, nhìn bộ dạng này, người thần bí âm thầm giúp đỡ Đông Thiên Lãnh thắng bọn họ, tất nhiên chính là vị Vân Dương Vân công tử kia không thể nghi ngờ!

Như vậy… ta nên làm gì để lôi kéo hỗ trợ mạnh mẽ này a…

Vân Túy Nguyệt môi ngọc nhẹ nhành nhấp rượu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.

Tiểu đệ, bao ngươi chiếm đủ tiện nghi.

- Tốt a tốt a, ta đi mời lão đại của ta tới. Mọi người cùng nhau uống rượu.

Đông Thiên Lãnh cười nói:

- Các ngươi ở đây chờ ta.

Ba người không đồng ý nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Lão đại ngươi, còn không phải là lão đại của chúng ta sao, sao có thể để ngươi đi một mình? Như vậy không chỉ là không cho lão đại mặt mũi, cũng là không cho chúng ta mặt mũi!

- Đúng a, mọi người đều là huynh đệ, lão đại ngươi chính là lão đại của chúng ta! Đông Thiên Lãnh ngươi nói vậy là có ý gì? Tự nâng giá trị bản thân sao?

- Đúng đúng, tên quỷ đầu mặt cóc Đông Thiên Lãnh nhà ngươi, rõ ràng là muốn ly gián quan hệ của chúng ta với lão đại! Hắn muốn đi một mình, không phải là muốn nói xấu chúng trước mặt lão đại thế nào thì nói ư…

- Khẳng định là như vậy…

- Các ngươi!...

Đông Thiên Lãnh trừng tròng mắt nhìn ba tên vô sỉ kia:

- Ta chưa bao giờ thấy người vô liên sỉ như các ngươi!

Cái gì gọi là lão đại của các ngươi?

Các ngươi có gặp qua sao?

Rõ ràng là còn chưa từng nói với nhau một câu, liền mặt dày mày dạn tỏ vẻ thân thiết, ta muốn hỏi một chút, các ngươi đối với lão đại trong gia tộc, có tôn kính như vậy hay không?

- Lão đại như vậy, ta nhất định phải làm quen với hắn, chỉ cần nhìn thấy, Xuân Vãn Phong ta liền cúi đầu kết bái!

- Từ hôm nay trở đi, Thu Vân Sơn ta đối với lão đại sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!

- Lão đại ta anh minh thần võ, kỳ tài ngút trời, không gì không làm được, Hạ Băng Xuyên ta cam nguyện vĩnh thế đi theo, sông cạn đá mòn chí này không đổi!

- Uy! Uy! Uy!

Đông Thiên Lãnh trợn trắng mắt quát:

- Ta nói các ngượi, đừng có thấy người sang liền bắt quàng làm họ, đó là lão đại ta! Cũng chỉ là lão đại của ta! Các ngươi còn chưa cả thấy qua, nhận bừa quan hệ là cái lý nào?! Hôm qua là ai nói, hỏi ta, “Đông Thiên Lãnh, tiểu tử ngày đó đi với ngươi sao mấy ngày nay không đến?” Hôm nay liền tự nhận mình là tiểu đệ rồi?

Hạ Băng Xuyên ngượng ngùng:

- Đó là Xuân Vãn Phong nói, chính là hắn nói…

- Không phải ta nói! Rõ ràng là ngươi nói, đừng có ngậm máu phun người!

Xuân Vãn Phong tranh thủ phản bác.

Hạ Băng Xuyên giận:

- Xuân Vãn Phong, câu “Tiểu tử đi cùng với Đông Thiên Lãnh kia nhìn anh tuấn, chính là một tên tiểu bạch kiểm ăn bám tiêu chuẩn!” Là ngươi nói a?!

- Đánh rắm! Thu Vân Sơn còn nói qua, “Tiểu tử đi cùng Đông Thiên Lãnh nhìn như thận hư, nói không chừng không cứng lên nổi…”.

- Các ngươi đấu nhau cùng ta có cái lông quan hệ a?

Thu Vân Sơn giận tím mặt:

- Các ngươi không cần ly gián tình cảm thâm hậu giữa ta với lão đại…

Ba người cái nhau, mặt đỏ tới mang tai, không ngừng vạch mặt lẫn nhau, Đông Thiên Lãnh đứng giữa cười lạnh nhìn ba tên đấu nội bộ.

- Là ai đang mắng ta?!

Một thanh âm tràn đầy tức giận vang lên, cùng cới đó là một thân ảnh xuất hiện ở cửa ra vào, gương mặt anh tuấn khó chịu:

- Vân mỗ chẳng qua chỉ cùng ăn với Đông Thiên Lãnh một bữa, tại sao thanh danh lại cứ tồi tệ đến như vậy…

Bốn người ngạc nhiên quay đầu, sợi tóc tung bay, nhìn qua như tùy thời có thể cưỡi gió vay đi.

Một bộ tử y, tiêu sái phong dật.

Chính là Vân Dương.

----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện