Mạc Kỳ Tuyên đang ngồi trong phòng xử lí công văn. Bộ dạng nhìn như chuyên tâm làm việc, nhưng hồn phách hắn đã lạc tới tận chân trời nào luôn rồi. Nam Cung Ngọc thối tha chết tiệt, đã không chịu tiết lộ nàng đã chuyển đi đâu thì thôi đi, lại còn cho người quấy rối việc tìm kiếm của hắn. Ám vệ của hắn chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ ở phủ thừa tướng, mấy lần theo đuôi nàng, nhưng đều bị nàng dễ dàng cắt đuôi. Lần đầu tiên trong đời hắn hận vì sao đám thuộc hạ của mình võ công lại kém đến mức ấy. Uầy, được rồi. Không phải đám thuộc hạ mà hắn huấn luyện ra yếu kém, là do nàng quá cường thôi. Làm cách nào thì hắn mới đạt được nàng tha lỗi đây!!!

Đúng lúc này, Vệ Minh từ ngoài tiến vào, cung kính cúi đầu nói:

-Chủ tử, Thương công tử đã tới, đang chờ ngoài đại sảnh.

Mạc Kỳ Tuyên nghe xong lập tức đứng bật dậy. Chỉ thấy một cơn gió thoảng qua, Vệ Minh ngẩng đầu lên thì thấy chủ tử nhà mình đã biến mất. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Mấy hôm nay chắc chủ tử sắp loạn óc lên vì việc của Y Lam cô nương rồi. Hắn cũng không ngờ lần này thừa tướng vốn ôn hòa nay lại kiên quyết như vậy, làm cách nào cũng không chịu nói ra. Nếu để thêm ít lâu, Y Lam cô nương lọt vào tay thừa tướng thì chủ tử không biết sẽ phát rồ đến mức nào nữa.

Bên trong đại sảnh, Thương Lam Hàn nhàn nhã ngồi uống trà, vừa uống vừa suy nghĩ mông lung. Loại trà Long Tỉnh thượng hạng này quả thật rất ngon, không biết tiểu tử kia kiếm đâu ra nữa. Lát nữa phải xin một ít mới được, đem về tặng nàng, hẳn là không sai đi. Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng lướt vào. Quay đầu lên liền trông thấy Mạc Kỳ Tuyên đã yên vị trên ghếchủ nhà. Thương Lam Hàn khẽ nhấp một ngụm trà, tùy tiện hỏi:

-Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi lại cấp tốc gọi ta đến vậy hả? Gặp phải chuyện gì rắc rối sao? Mạc Kỳ Tuyên nét mặt lúng túng, ho nhẹ một cái:

-Khụ, không có gì to tát đâu. Ta chỉ là muốn nhờ ngươi chút việc thôi.

Thương Lam Hàn nhướng mày, bộ dạng có chút ngạc nhiên. Tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên này, nếu như hắn muốn gì, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt được. Vậy mà hắn bây giờ lại có bộ dạng lúng túng này, đúng là kỳ lạ a. Tiểu tử này, không phải lọt vào lười tình rồi chứ? Ý nghĩ này vừa lên, Thương Lam Hàn lập tức vứt nó ra khỏi đầu. Tên này tuyệt đối là băng sơn ngàn năm không tan, làm sao có thể thích người khác được? Bất quá, trêu hắn một chút chắc cũng không sao đi?

-Tiểu tử, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc không phải đã yêu rồi đấy chứ?

Mạc Kỳ Tuyên bị nói trúng tim đen, không nhịn được đỏ bừng mặt lên. Thương Lam Hàn nhìn thấy thiếu chút nữa đã phun luôn ngụm trà đang uống ra ngoài. Y trợn mắt há mồm tỏ vẻ không tin nổi, hồi lâu sau mới run rẩy chỉ tay về phía Mạc Kỳ Tuyên, lắp bắp:

-Ngươi...không lẽ ngươi...thực sự...

Vệ Minh cùng các ám vệ nhìn Thương Lam Hàn với vẻ mặt đồng cảm. Dù sao bọn hắn cũng đã từng trải qua một lần, tất nhiên là hiểu cảm giác đó thế nào. Trước đó bọn hắn còn nghĩ chủ tử sẽ sống một mình cả đời, thế mà thoắt một cái đã rơi vào trong lưới tình rồi. Đúng là thế sự vô thường mà.

Mạc Kỳ Tuyên tự nhiên là biết Thương Lam Hàn đang nói đến điều gì, do dự một chút liền gật đầu. Thương Lam Hàn nghệch mặt hồi lâu mới hoàn hồn. Ngay lập tức, y nhếch môi cười gian xảo:

-Hắc hắc, tiểu tử ngươi không ngờ cũng biết yêu rồi. Nói mau, là cô nương nhà nào lợi hại như vậy? Ta lập tức đi bái phỏng, hỏi xem nàng ta làm thế nào hòa tan được tảng băng như ngươi.

Mạc Kỳ Tuyên trừng mắt nhìn Thương Lam Hàn:

-Ta gặp nàng trong rừng, là nàng đã cứu mạng ta. Sau này chúng ta có chút hiểu lầm nên nàng đã bỏ đi. Hiện tại ta cũng không biết nàng ở đâu.

-Như vậy thì liên quan gì đến ta? Gọi ta tới làm gì?

-Tiểu tử ngươi không phải rất giỏi trong lĩnh vực này sao? Mau giúp ta nghĩ cách làm lành với nàng đi. Làm xong, ta liền tặng ngươi mười mỹ nhân Tây vực mới tiến cống, thế nào?

Thương Lam Hàn phẩy tay

-Giúp ngươi thì được, nhưng mỹ nhân thì thôi đi. Ngươi trực tiếp đổi thành ngân lượng cho ta là được.

Nếu là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ không do dự đem mười mỹ nữ kia về chơi đùa giải trí. Nhưng bây giờ hắn đã có nàng rồi a. Nhắc mới nhớ, hắn vốn nổi tiếng là phong lưu, lỡ để nàng nghe được thì biết làm sao bây giờ. Lỡ nàng nghĩ hắn là kẻ lăng nhăng thì sao? Ô ô ô, hắn chỉ là trêu đùa mấy nữ nhân kia một chút thôi, tuyệt đối không có làm gì bậy bạ hết. Không được, nhất định phải tìm cơ hội nói cho nàng biết, hắn vẫn còn là xử nam a!!! Từ giờ trở đi, hắn sẽ cố hết sức mà giữ gìn tấm thân trong trắng này, chờ nàng đến lấy đi sự trong sạch của mình mới được!!! (Tiểu tuyết: anh biến thái quá nha anh. Lam tỉ mà biết được, không một cước đá bay anh mới là lạ đó ^3^)

Mạc Kỳ Tuyên nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thất thường của Thương Lam Hàn thì cảm thấy rất kỳ lạ. Cái tên bệnh hoạn biến thái cuồng tự luyến này lên cơn gì thế này? Không phải là uống lộn thuốc rồi đấy chứ. Đúng lúc này, Thương Lam Hàn tiến tới chỗ hắn, vỗ vai, vẻ mặt đồng cảm:

-Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ cố gắng giúp ngươi. Chúng ta dù sao cũng cùng chung cảnh ngộ, đều là yêu đơn phương hết mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện