Chương 25
Cánh hoa trong phòng khách cuối cùng cũng được bẻ ra hết, đầy một chậu lớn.
Manh Manh ngồi xổm hơn nửa tiếng đồng hồ, eo đau lưng đau.
Cánh hoa phải được đưa đến phòng tắm của bà chủ trên tầng ba nên Quý Hành đi đến giúp mọi người.
Chỉ có bốn phòng trên tầng ba, hai trong số đó đều đóng cửa, ngoại trừ phòng ngủ của bà chủ, cửa bên cạnh đang mở, nhìn thoáng qua thì đó là một phòng cho áo choàng.
Họ có thể thấy được phòng tắm ngay khi bước vào cửa phòng ngủ.
Họ được yêu cầu phải rửa sạch bồn tắm trước khi đặt cánh hoa.
Bồn tắm chứa đầy nước, có lẽ là nước hôm qua, cũng có thể là nước sáng nay Boss nữ ngâm mình.
Ai cũng không khỏi xót xa cho cặp song sinh, nhà chỉ có hai nam, mọi công việc đều là do tụi nó làm.
Quý Hành đi vào trong, ngửi thấy một mùi rất khó chịu.
Manh Manh nhăn mặt bịt mũi: "Nước tắm này bộ cả tháng không thay hay sao mà lại có mùi như thế này?"
Những người khác cũng oán than, cảm thấy bản nâng cấp này là tìm người làm cho npc không công, còn phải đề phòng bẫy rập gì đó nữa..
Có người ghét bỏ dùng tay đẩy những cánh hoa nổi trên đó.
"Nhiều cánh hoa như vậy, nước cũng nhuộm đỏ như vậy thế mà lại không nhuộm đỏ da, quả là một kỳ tích."
Quý Hành nhìn vào bồn nước đỏ màu hoa hồng mà thất thần, cho đến lúc chú ý lại đã không kịp ngăn có người rút cái nút chặn nước ra.
Toàn bộ cánh tay của người đàn ông đỏ bừng, cậu ta quay đầu lại và nói: "Nhìn xem, bộ cánh tay của tôi đều đỏ luôn rồi, nhưng sao tay tôi lại có cảm giác như có máu nhỉ?." Người này là Lý Hàng, người ở cùng phòng với Trần Chi Vọng, cũng thuộc bệnh viện.
Quý Hành và những người khác nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng đứa trẻ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Tại sao lại mọi người lại nhìn tôi thế?"
Mnh Manh: "Lý Hàng, cái đó hình như là máu..."
Lý Hành: "...!"Sau khi phản ứng lại, cậu ta hoảng sợ ngồi trên mặt đất," Tôi sắp chết sao? "
Nhưng không ai có thể cho cậu ta một câu trả lời.
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, nhìn bồn tắm tựa như một cái pháp trường đang sống sờ sờ, nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc.
Mọi người không hẹn mà ai cũng đeo găng tay, sử dụng công cụ dọn dẹp.
Làm sạch xong họ đổ nửa bồn nước, lại rải cánh hoa hồng lên trên.
Mọi chuyện thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng vì quá bình thường mới chứng tỏ nó bất thường.
Quý Hành thấy ở đây đã gần xong, quay lại muốn xem trong phòng còn có thứ gì nữa, vừa quay đầu lại thì bắt gặp một tầm mắt.
Đó là song sinh đã trốn đi, cậu đứng sau cánh cửa tò mò nhìn những người trong phòng, sau khi bắt gặp ánh mắt của Quý Hành, cậu ta khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Những người đi lấy gỗ về, dường như họ không gặp phải chuyện gì ngoài việc khuôn mặt lạnh đến mức đỏ bừng.
Ba người Trần Chi Vọng, Phó Bằng Lan tiến vào phòng của Quý Hành.
Quý Hành mở miệng trước hỏi: "Mọi người ở bên ngoài có phát hiện gì không?"
Phó Bằng Lan nhớ lại một chút rồi nghiêm túc nói, "bó củi...!cũng không tệ?"
Quý Hành: "....!Bây giờ anh đang không đeo mặt nạ đấy."
Phó Bằng Lan cười:" Anh mới nghĩ đến việc này, đôi song sinh kia không có đi đốn củi, cho nên trước kia sẽ do ai làm?.
"
Quý Hành có cùng suy nghĩ với anh:" Anh có biết tại sao lại có bảy bộ quần áo nam và bảy bộ quần áo nữ không? Quần áo của phụ nữ đều là của bà chủ, vậy ai là người dùng những bộ quần áo nam này? "
"Ý cậu là, còn có một người chủ ở đây?" Trần Chi Vọng cẩn thận nhớ lại, "Nhưng lúc ăn cơm cũng không có vị trí của người chủ nam khác mà? Mười bốn khách cộng với hai trẻ em và nữ boss, số lượng vừa đủ, không có dư cái ghế nào ấy.."
Phó Bằng Lan và Quý Hành nhìn nhau một cái, im lặng.
Quý Hành nói, "Vậy thì anh không phát hiện ra...!lần nào bà chủ cũng gọi Thuỵ Mộng sao?"
Trần Chi Vọng: " Đúng vậy nhưng có gì sao? Tên Thuỵ Mông có gì sai đâu?"
Phó Bằng Lan nhắc nhở anh ta: "Vấn đề là - có hai đứa trẻ."
Trần Chi Vọng: "?! Đúng vậy! Tôi dựa vào..." mới vừa nghĩ ra suy đoán mới anh ta đã cảm thấy rùng mình.
Trong hai đứa trẻ, chỉ có một đứa có tên, vậy đứa còn lại là gì?
Không đợi anh ta nói xong Phó Bằng Lan đã dùng một nhúm vải quần áo che mồm Trần Chi Vọng.
Quý Hành nhẹ nhàng đi ra cửa, mở hé một tí, thấy được một bóng người đang rời đi, "Là một trong hai anh em sinh đôi." Cậu nói.
Phó Bằng Lan khẽ nhún vai, vẻ mặt vẫn rất thoải mái: "Nhìn sơ thì xem ra phần thưởng cao cấp rất khó lấy đấy."
Quý Hành: "..." Không phải là nhìn sơ à..
Tạm thời phải tiêu hoá nhiều manh mối thế này.
Trần Chi Vọng ngáp một cái rồi đi về phòng ngủ của mình.
Bộ lễ phục quá nặng, Quý Hành và Phó Bằng Lan đều cởi đi lớp ngoài, chừa lại lớp lót nằm lên giường, cách nhau một khoảng.
Phó Bằng Lan còn hỏi Quý Hành có lạnh không trong khi Quý Hành gần như bị nấu chín từ đầu đến chân, lần đầu tiên...!ở chung khoảng cách gần như vậy, có lẽ đêm nay cậu sẽ không ngủ được.
Phó Bằng Lan có thể đã nhìn thấu tâm trí của cậu một lần nữa.
Anh đặt tay lên sau đầu và chậm rãi nói: "Em có biết anh nghĩ về điều gì nhiều nhất trong phó bản này không?"
Quý Hành khẽ quay sang bên: "em không đoán được"
"Là bóng dáng".
Phó Bằng Lan nói", một cuộc đời thành công từ khi sinh ra đến khi mất đi kéo dài khoảng bảy mươi năm, mà mỗi giai đoạn trưởng thành nhất thiết sẽ để lại một bóng dáng.
Cái bóng của gia đình cha mẹ thời thơ ấu, thanh xuân là bóng dáng của những người bản, trưởng thành sẽ có bóng dáng của vợ chồng.
"
Quý Hành không nói gì, trong bóng tối cẩn thận lắng nghe.
Cậu cảm thấy anh không chỉ nói về Thuỵ Mộng và phó bản mà còn là nói về anh.
"Nếu có cha mẹ yêu thương, con cái sẽ được hưởng rất nhiều điều tốt đẹp trong suốt cuộc đời", Phó Bằng Lan quay lại và nhìn Quý Hành.
"Anh nhìn thấy bóng đang của cha Thuỵ Mộng qua thái độ của cậu ta.
Anh ta có lẽ là một người đàn ông chịu khổ chịu cực, vợ muốn gì cũng chiều.
Có thể là do tình yêu hoặc tính cách hoặc...!cảm giác tội lỗi.
"
Nói đến đây, Quý Hành nhớ tới một điều," Trong phó bản này hình như có một trò chơi khác, và nữ boss cũng sợ trò chơi này.
Em có linh tính rằng sự biến mất của nam boss có thể liên quan đến trò chơi này.
"
Quý Hành đem lời nói của nữ boss và mấy lời khách sáo tỉ mỉ kể cho Phó Bằng Lan.
Anh khen cậu không ngừng, "Em thực sự thông minh lắm đó.
Trò chơi có thể ở đâu đó trong căn nhà này.
Chúng ta phải tìm nó."
"Hôm nay em đã xem xét tầng 3.
Có bốn phòng, trong đó có hai phòng đóng cửa.
Một phòng em đã nhìn thấy đứa bé, nhưng cái phòng còn lại thì em không biết là gì.
" Quý Hành nói.
Vốn dĩ hai người đang có khoảng cách, nhưng vì bàn chuyện nên phải quay mặt vào nhau, khoảng cách cũng kéo gần hơn.
Đến lúc nói xong chính sự Quý Hành mới phát hiện hai người đã gần nhau quá rồi, hơi thở của Phó Bằng Lan còn chạm đến má cậu, nóng hầm hập.
Phó Bằng Lan quay đầu, nhắm mắt lại: "Ngủ đi, chúng ta sẽ tìm ra chân tướng thôi."
Lần đầu tiên hai người ngủ chung giường vậy mà Quý Hành ngủ rất ngon, nửa đêm mớ bị đánh thức bởi giọng nói của Trần Chi Vọng bên cạnh.
Trần Chi Vọng: "Lý Hàng, mẹ nó cậu bị điên hay gì nửa đêm không ngủ còn ở đây làm mẹ gì thế!!"
Quý Hành dụi mắt ngồi dậy,nhìn ra ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối, "Có chuyện gì vậy anh?" Cậu hỏi Phó Bằng Lan.
Phó Bằng Lan lúc này đang mặc áo sơ mi cùng quần dài, "Anh không biết có vụ gì mà bên cạnh ồn ào lắm, để anh qua xem thừ, em ngủ tiếp đi."
Quý Hành tỉnh táo hơn một chút, nhớ lại giọng của Trần Chi Vọng có gọi tên "Lý Hàng" liền nhảy ra khỏi giường, bước xuống nói: "Để em đi với anh, Lý Hàng hôm qua chạm phải máu..."
Hai người đi sang phòng bên cạnh vừa lúc Trần Chi Vọng mở cửa ra.
Vẻ mặt của anh ta cực kỳ xấu, thấy hai người thì mở mồm nói: "Lý Hàng bị điên rồi hay gì đấy.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy và muốn đi vệ sinh.
Tôi nhìn thấy cậu ta ngồi xổm trong phòng tắm, mới hỏi cậu ta đang làm gì.
Lý Hàng ấy nói rằng cậu ta rửa tay và nói ngứa tay sau đó liều mạng cào tay mình, tôi kêu cậu ta dừng đi nhưng cậu ta không chịu nghe, tôi phải kêu Từ Trường Phái giữ cậu ta lại."
" TỪ TRƯỜNG PHÁI— " Trần Chi Vọng trực tiếp đánh thức cả ngôi nhà bằng giọng nói của mình.
Từ Trường Phái mặc quần áo vừa xong, đang đi ra, vừa đóng cửa phòng thì có tiếng hét hoảng hốt từ phòng bên cạnh và một số tiếng động lạ xuất hiện trong phòng của Trần Chi Vọng.
Nhận ra điều gì đó không ổn, Quý Hành và Phó Bằng Lan lập tức đẩy cửa vào, nhưng phòng tắm đã không còn một ai...
Chỉ có một vũng máu lớn ở nơi đáng lẽ Lý Hàng đang ngồi, có tiếng nước chảy trong ống cống dưới phòng tắm, Quý Hành cẩn thận lắng nghe và quay sang nói với Phó Bằng Lan: "Nó...!hướng về phía trước.
"
Trần Chi Vọng và Từ Trường Phái vừa vào đã nghe câu nói này, sắc mặt cả hai đồng thời thay đổi..
-
Cánh hoa trong phòng khách cuối cùng cũng được bẻ ra hết, đầy một chậu lớn.
Manh Manh ngồi xổm hơn nửa tiếng đồng hồ, eo đau lưng đau.
Cánh hoa phải được đưa đến phòng tắm của bà chủ trên tầng ba nên Quý Hành đi đến giúp mọi người.
Chỉ có bốn phòng trên tầng ba, hai trong số đó đều đóng cửa, ngoại trừ phòng ngủ của bà chủ, cửa bên cạnh đang mở, nhìn thoáng qua thì đó là một phòng cho áo choàng.
Họ có thể thấy được phòng tắm ngay khi bước vào cửa phòng ngủ.
Họ được yêu cầu phải rửa sạch bồn tắm trước khi đặt cánh hoa.
Bồn tắm chứa đầy nước, có lẽ là nước hôm qua, cũng có thể là nước sáng nay Boss nữ ngâm mình.
Ai cũng không khỏi xót xa cho cặp song sinh, nhà chỉ có hai nam, mọi công việc đều là do tụi nó làm.
Quý Hành đi vào trong, ngửi thấy một mùi rất khó chịu.
Manh Manh nhăn mặt bịt mũi: "Nước tắm này bộ cả tháng không thay hay sao mà lại có mùi như thế này?"
Những người khác cũng oán than, cảm thấy bản nâng cấp này là tìm người làm cho npc không công, còn phải đề phòng bẫy rập gì đó nữa..
Có người ghét bỏ dùng tay đẩy những cánh hoa nổi trên đó.
"Nhiều cánh hoa như vậy, nước cũng nhuộm đỏ như vậy thế mà lại không nhuộm đỏ da, quả là một kỳ tích."
Quý Hành nhìn vào bồn nước đỏ màu hoa hồng mà thất thần, cho đến lúc chú ý lại đã không kịp ngăn có người rút cái nút chặn nước ra.
Toàn bộ cánh tay của người đàn ông đỏ bừng, cậu ta quay đầu lại và nói: "Nhìn xem, bộ cánh tay của tôi đều đỏ luôn rồi, nhưng sao tay tôi lại có cảm giác như có máu nhỉ?." Người này là Lý Hàng, người ở cùng phòng với Trần Chi Vọng, cũng thuộc bệnh viện.
Quý Hành và những người khác nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng đứa trẻ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Tại sao lại mọi người lại nhìn tôi thế?"
Mnh Manh: "Lý Hàng, cái đó hình như là máu..."
Lý Hành: "...!"Sau khi phản ứng lại, cậu ta hoảng sợ ngồi trên mặt đất," Tôi sắp chết sao? "
Nhưng không ai có thể cho cậu ta một câu trả lời.
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, nhìn bồn tắm tựa như một cái pháp trường đang sống sờ sờ, nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc.
Mọi người không hẹn mà ai cũng đeo găng tay, sử dụng công cụ dọn dẹp.
Làm sạch xong họ đổ nửa bồn nước, lại rải cánh hoa hồng lên trên.
Mọi chuyện thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng vì quá bình thường mới chứng tỏ nó bất thường.
Quý Hành thấy ở đây đã gần xong, quay lại muốn xem trong phòng còn có thứ gì nữa, vừa quay đầu lại thì bắt gặp một tầm mắt.
Đó là song sinh đã trốn đi, cậu đứng sau cánh cửa tò mò nhìn những người trong phòng, sau khi bắt gặp ánh mắt của Quý Hành, cậu ta khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Những người đi lấy gỗ về, dường như họ không gặp phải chuyện gì ngoài việc khuôn mặt lạnh đến mức đỏ bừng.
Ba người Trần Chi Vọng, Phó Bằng Lan tiến vào phòng của Quý Hành.
Quý Hành mở miệng trước hỏi: "Mọi người ở bên ngoài có phát hiện gì không?"
Phó Bằng Lan nhớ lại một chút rồi nghiêm túc nói, "bó củi...!cũng không tệ?"
Quý Hành: "....!Bây giờ anh đang không đeo mặt nạ đấy."
Phó Bằng Lan cười:" Anh mới nghĩ đến việc này, đôi song sinh kia không có đi đốn củi, cho nên trước kia sẽ do ai làm?.
"
Quý Hành có cùng suy nghĩ với anh:" Anh có biết tại sao lại có bảy bộ quần áo nam và bảy bộ quần áo nữ không? Quần áo của phụ nữ đều là của bà chủ, vậy ai là người dùng những bộ quần áo nam này? "
"Ý cậu là, còn có một người chủ ở đây?" Trần Chi Vọng cẩn thận nhớ lại, "Nhưng lúc ăn cơm cũng không có vị trí của người chủ nam khác mà? Mười bốn khách cộng với hai trẻ em và nữ boss, số lượng vừa đủ, không có dư cái ghế nào ấy.."
Phó Bằng Lan và Quý Hành nhìn nhau một cái, im lặng.
Quý Hành nói, "Vậy thì anh không phát hiện ra...!lần nào bà chủ cũng gọi Thuỵ Mộng sao?"
Trần Chi Vọng: " Đúng vậy nhưng có gì sao? Tên Thuỵ Mông có gì sai đâu?"
Phó Bằng Lan nhắc nhở anh ta: "Vấn đề là - có hai đứa trẻ."
Trần Chi Vọng: "?! Đúng vậy! Tôi dựa vào..." mới vừa nghĩ ra suy đoán mới anh ta đã cảm thấy rùng mình.
Trong hai đứa trẻ, chỉ có một đứa có tên, vậy đứa còn lại là gì?
Không đợi anh ta nói xong Phó Bằng Lan đã dùng một nhúm vải quần áo che mồm Trần Chi Vọng.
Quý Hành nhẹ nhàng đi ra cửa, mở hé một tí, thấy được một bóng người đang rời đi, "Là một trong hai anh em sinh đôi." Cậu nói.
Phó Bằng Lan khẽ nhún vai, vẻ mặt vẫn rất thoải mái: "Nhìn sơ thì xem ra phần thưởng cao cấp rất khó lấy đấy."
Quý Hành: "..." Không phải là nhìn sơ à..
Tạm thời phải tiêu hoá nhiều manh mối thế này.
Trần Chi Vọng ngáp một cái rồi đi về phòng ngủ của mình.
Bộ lễ phục quá nặng, Quý Hành và Phó Bằng Lan đều cởi đi lớp ngoài, chừa lại lớp lót nằm lên giường, cách nhau một khoảng.
Phó Bằng Lan còn hỏi Quý Hành có lạnh không trong khi Quý Hành gần như bị nấu chín từ đầu đến chân, lần đầu tiên...!ở chung khoảng cách gần như vậy, có lẽ đêm nay cậu sẽ không ngủ được.
Phó Bằng Lan có thể đã nhìn thấu tâm trí của cậu một lần nữa.
Anh đặt tay lên sau đầu và chậm rãi nói: "Em có biết anh nghĩ về điều gì nhiều nhất trong phó bản này không?"
Quý Hành khẽ quay sang bên: "em không đoán được"
"Là bóng dáng".
Phó Bằng Lan nói", một cuộc đời thành công từ khi sinh ra đến khi mất đi kéo dài khoảng bảy mươi năm, mà mỗi giai đoạn trưởng thành nhất thiết sẽ để lại một bóng dáng.
Cái bóng của gia đình cha mẹ thời thơ ấu, thanh xuân là bóng dáng của những người bản, trưởng thành sẽ có bóng dáng của vợ chồng.
"
Quý Hành không nói gì, trong bóng tối cẩn thận lắng nghe.
Cậu cảm thấy anh không chỉ nói về Thuỵ Mộng và phó bản mà còn là nói về anh.
"Nếu có cha mẹ yêu thương, con cái sẽ được hưởng rất nhiều điều tốt đẹp trong suốt cuộc đời", Phó Bằng Lan quay lại và nhìn Quý Hành.
"Anh nhìn thấy bóng đang của cha Thuỵ Mộng qua thái độ của cậu ta.
Anh ta có lẽ là một người đàn ông chịu khổ chịu cực, vợ muốn gì cũng chiều.
Có thể là do tình yêu hoặc tính cách hoặc...!cảm giác tội lỗi.
"
Nói đến đây, Quý Hành nhớ tới một điều," Trong phó bản này hình như có một trò chơi khác, và nữ boss cũng sợ trò chơi này.
Em có linh tính rằng sự biến mất của nam boss có thể liên quan đến trò chơi này.
"
Quý Hành đem lời nói của nữ boss và mấy lời khách sáo tỉ mỉ kể cho Phó Bằng Lan.
Anh khen cậu không ngừng, "Em thực sự thông minh lắm đó.
Trò chơi có thể ở đâu đó trong căn nhà này.
Chúng ta phải tìm nó."
"Hôm nay em đã xem xét tầng 3.
Có bốn phòng, trong đó có hai phòng đóng cửa.
Một phòng em đã nhìn thấy đứa bé, nhưng cái phòng còn lại thì em không biết là gì.
" Quý Hành nói.
Vốn dĩ hai người đang có khoảng cách, nhưng vì bàn chuyện nên phải quay mặt vào nhau, khoảng cách cũng kéo gần hơn.
Đến lúc nói xong chính sự Quý Hành mới phát hiện hai người đã gần nhau quá rồi, hơi thở của Phó Bằng Lan còn chạm đến má cậu, nóng hầm hập.
Phó Bằng Lan quay đầu, nhắm mắt lại: "Ngủ đi, chúng ta sẽ tìm ra chân tướng thôi."
Lần đầu tiên hai người ngủ chung giường vậy mà Quý Hành ngủ rất ngon, nửa đêm mớ bị đánh thức bởi giọng nói của Trần Chi Vọng bên cạnh.
Trần Chi Vọng: "Lý Hàng, mẹ nó cậu bị điên hay gì nửa đêm không ngủ còn ở đây làm mẹ gì thế!!"
Quý Hành dụi mắt ngồi dậy,nhìn ra ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối, "Có chuyện gì vậy anh?" Cậu hỏi Phó Bằng Lan.
Phó Bằng Lan lúc này đang mặc áo sơ mi cùng quần dài, "Anh không biết có vụ gì mà bên cạnh ồn ào lắm, để anh qua xem thừ, em ngủ tiếp đi."
Quý Hành tỉnh táo hơn một chút, nhớ lại giọng của Trần Chi Vọng có gọi tên "Lý Hàng" liền nhảy ra khỏi giường, bước xuống nói: "Để em đi với anh, Lý Hàng hôm qua chạm phải máu..."
Hai người đi sang phòng bên cạnh vừa lúc Trần Chi Vọng mở cửa ra.
Vẻ mặt của anh ta cực kỳ xấu, thấy hai người thì mở mồm nói: "Lý Hàng bị điên rồi hay gì đấy.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy và muốn đi vệ sinh.
Tôi nhìn thấy cậu ta ngồi xổm trong phòng tắm, mới hỏi cậu ta đang làm gì.
Lý Hàng ấy nói rằng cậu ta rửa tay và nói ngứa tay sau đó liều mạng cào tay mình, tôi kêu cậu ta dừng đi nhưng cậu ta không chịu nghe, tôi phải kêu Từ Trường Phái giữ cậu ta lại."
" TỪ TRƯỜNG PHÁI— " Trần Chi Vọng trực tiếp đánh thức cả ngôi nhà bằng giọng nói của mình.
Từ Trường Phái mặc quần áo vừa xong, đang đi ra, vừa đóng cửa phòng thì có tiếng hét hoảng hốt từ phòng bên cạnh và một số tiếng động lạ xuất hiện trong phòng của Trần Chi Vọng.
Nhận ra điều gì đó không ổn, Quý Hành và Phó Bằng Lan lập tức đẩy cửa vào, nhưng phòng tắm đã không còn một ai...
Chỉ có một vũng máu lớn ở nơi đáng lẽ Lý Hàng đang ngồi, có tiếng nước chảy trong ống cống dưới phòng tắm, Quý Hành cẩn thận lắng nghe và quay sang nói với Phó Bằng Lan: "Nó...!hướng về phía trước.
"
Trần Chi Vọng và Từ Trường Phái vừa vào đã nghe câu nói này, sắc mặt cả hai đồng thời thay đổi..
-
Danh sách chương