So với 5 năm về trước, tính tình Huệ phi cũng thu liễm không ít, tối thiểu có thể ứng phó xong hai người kia rồi mới phát giận. Hơn nữa lão cha nàng thỉnh thoảng cũng tiến cung dặn dò, còn có Dạ Minh Hâm lúc nào cũng nhắc nhở, Huệ phi trong hậu cung cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.

So về thủ đoạn thì nàng không bằng Mai phi, nhưng như thế thì sao? Nhi tử nàng so với Dạ Minh Lân cũng không thua kém, tuổi còn nhỏ học xong giấu tài, đương nhiên, nếu như không phải lão cha nàng nói, dựa vào bản thân Huệ phi căn bản không phát hiện ra được.

Không sao, đợi nhi tử nàng lớn hơn một chút, tự nhiên có thể trổ hết tài năng giữa các vị hoàng tử.

Ngọc phi chẳng qua cũng chỉ là nhân vật mới, không cần phải tranh giành với nàng, dù sao hai tỷ muội kia mới chân chính là đấu với nhau đến chết đi sống lại!

""Mẫu phi cho nàng điểm tâm?""

Dạ Minh Hâm sau khi học xong, Huệ phi liền đem chuyện ngày hôm nay nói cho hắn nghe, Dạ Minh Hâm sau khi nghe xong suy nghĩ đầu tiên chính là, vị mẫu phi này của hắn lại làm chuyện ngu xuẩn rồi.

"Ngọc phi mới mang thai, đang được coi trọng, người còn cho nàng ăn uống, vạn nhất nàng ở bên trong thêm ít đồ vật vu oan cho người, mẫu phi có một ngàn cái miệng cũng không giải oan được!""

Huệ phi rụt rụt cổ, nghe Dạ Minh Hâm nói như vậy, nàng nghĩ thôi cũng thấy sợ, đúng vậy, một chiêu này trong nội cung không phải chưa từng có nữ nhân dùng qua.

Chú tâm thăm dò đánh giá hai tỷ muội kia, nên nàng không chú ý đến những vấn đề này.

Nàng có chút luống cuống, kéo tay áo Dạ Minh Hâm, hỏi:"" Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại cho người đi lấy về có kịp hay không?""

Dạ Minh Hâm nhìn nhìn sắc trời, lắc đầu: "Đoán chừng là không còn kịp rồi, đã qua nửa ngày... "" Xoay chuyển lời nói, an ủi Huệ phi:"Nếu có chuyện gì xảy ra thì đã sớm có, sẽ không lâu như vậy mà không có tin tức gì, yên tâm đi! Lần sau cẩn thận một chút là được rồi."

Huệ phi lúc này mới thở dài một hơi, nhếch miệng nói: "Thật phiền phức, lần sau các nàng lại đến ta sẽ nói bản thân không thoải mái, không gặp.""

Dạ Minh Hâm gật gật đầu: "Vậy thì không gặp! Hiện tại là thời kì vô cùng đặc biệt, cẩn thận một chút, có thể tránh thì tránh!""

Kỳ thật Dạ Minh Hâm hoàn toàn là lo lắng thừa thãi, sau khi ra khỏi Đức Thịnh điện, Mai phi đem điểm tâm trong tay toàn bộ ccho cá ăn, mà Tề Thủy San thì mang về cung thưởng cho bọn hạ nhân.

Ba tháng đầu tiên là thời kì thai nhi không ổn định nhất, Tề Thủy San đặc biệt hỏi ngự y cách chăm sóc thai nghén, đương nhiên trong thời điểm này nàng sẽ không làm ra chuyện gì. Hơn nữa đối phó với Huệ phi, nàng hoàn toàn không cần phải mạo hiểm tới hài tử trong bụng.

Sở dĩ một mực không tìm phi tần khác ra tay, một là mới tiến cung không lâu, nàng đối với hậu cung hết thảy còn chưa thăm dò nội tình, sợ hành động thiếu suy nghĩ sẽ gây thù hằn, hai là ngoại trừ Mai phi với Thẩm Ngọc Hạ bên ngoài, còn lại những tiểu nhân vật kia, nàng không để vào mắt.

Hài tử chỉ vừa mới có mà thôi, từ lúc sinh ra đến lúc lớn lên, có rất nhiều thời gian để nàng an bài, tuyệt không gấp.

Nhưng mà có một điều làm nàng chú ý, Ngũ hoàng tử chưa bao giờ gặp kia, đêm hôm đó thuận miệng nói một câu tìm hiểu, lại cảm giác được khí tức Dạ Hạo Thiên có chút không tốt.

Có lẽ, nên tìm thời gian đến bái phỏng một chút.

...

Thẩm Ngọc Hạ chưa cùng Tề Thủy San gặp mặt, nàng là hoàng hậu, đương nhiên nàng không cần phải đến nhà bái phỏng trước, như vậy khí thế trên cao sẽ yếu đi một phần.

Hơn nữa Dạ Hạo Thiên vẫn chưa cho chỉ thị gì, nàng cũng mặc kệ luôn, mỗi ngày đại môn không ra nhị môn không bước, hết thảy tất cả mọi chuyện đều xoay xung quanh Dạ Hối.

Dạ Hối không nói chuyện liên quan đến Kiền Minh điện, Thẩm Ngọc Hạ tự nhiên cũng sẽ không nhắc đến, ở chung càng lâu, nàng càng thích hài tử này, chỉ mong y có thể ở luôn trong Phượng Nghi điện thì không thể tốt hơn.

""Học xong rồi? Hôm nay như thế nào? Có chuyện gì xảy ra không?""

Vừa thấy Dạ Hối trở về, Thẩm Ngọc Hạ liền ném kim may trong tay, nữ công (*) kì thật nàng làm không tốt, nhưng ngoại trừ nhàn rỗi cũng chỉ có nhàn rỗi, lấy ra coi như luyện tập cũng được.

(*) nữ công trong nữ công gia chánh

"Ân, không có việc gì." Ngồi xuống bên cạnh bàn, liếc qua hình nàng thêu không biết là hoa hay đồ vật, Dạ Hối tự rót cho mình chén trà.

Nói cũng kỳ quái, vốn tưởng rằng sau khi quay trở lại đi học bình thường, khẳng định Dạ Minh Lân lại sẽ tìm y gây sự, Dạ Hối đã chuẩn bị tốt, chỉ cần hắn dám lên trước khiêu khích, y sẽ đánh cho hắn không ra ngoài được trong vòng hai tháng, nhưng Dạ Minh Lân lại một mực trốn tránh y.

Ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, đáy mắt tuy căm giận, nhưng lại khắc chế nhịn xuống, nói năng lỗ mãng cũng rất ít. Cũng không biết có phải Mai phi nương nương kia đã bí mật nói gì đó hoặc làm gì đó không.

Cũng tốt, hắn không đập phá, Dạ Hối khó có được lúc thanh tĩnh.

Khâu phu tử gần đây thích giảng một ít thứ như quốc cùng quân có quan hệ mật thiết như thế nào, nhưng mà cũng không biết Khâu lão nói nên chính trị nhân từ từ tâm vân vân, có bao nhiêu người nghe hiểu.

"Mai Phi ngày hôm qua đi tìm bệ hạ?" Ngồi xuống bên cạnh y, Thẩm Ngọc Hạ hỏi.

"Ân."

"Nghe nói bệ hạ đêm qua ngủ ở Ngọc Tề các?"

"Ân?" Động tác uống trà của Dạ Hối dừng một chút, điềm nhiên như không có việc gì nói:"" Xem ra nàng cũng đã không còn hy vọng ở Dạ Minh Lân."" Mai phi tìm vị thái y nào đó, uống dược gì đó, mục đích vì sao làm như vậy, Dạ Hạo Thiên đã sớm nói qua với y.

"Ngươi biết ta muốn hỏi chuyện gì mà!"" Thẩm Ngọc Hạ giật giật tay áo y, có chút bất mãn vì y qua loa:"" Ngươi đêm qua không ra ngoài!""

"Đúng." Dạ Hối buông chén, nhìn nàng:""Hắn đến.""

Thẩm Ngọc Hạ sững sờ:"" Hắn đến đây? Sao ta không biết?""

Dạ Hối đáp: "Đến tương đối trễ, khoảng canh ba.""

""Canh ba?"" Thẩm Ngọc Hạ vừa mới thả lỏng một hơi sau đó khẩu khí lại đề cao:""Từ trên giường Mai phi bò xuống rồi lại đến đây tìm ngươi sao?""

Giọng nói của nàng có chút bén nhọn, mà ý tứ trong lời nói càng làm cho Dạ Hối có chút không thích cau lại lông mày: "Ta mới mười tuổi!"

"Ta không phải ý tứ kia, ta chỉ là..." Thẩm Ngọc Hạ có chút vô thố.

"Ta biết."" Vỗ vỗ tay của nàng, Dạ Hối trấn an nói: "Hắn cùng Mai Phi không có gì, hắn đã đáp ứng ta." Mà chuyện Dạ Hạo Thiên đã đáp ứng, tất nhiên hắn sẽ làm được.

Thời điểm đêm qua hắn đến, Dạ Hối đã ngủ rồi, đột nhiên bừng tỉnh, bên cạnh lại có thêm một người.

Trên người Dạ Hạo Thiên cũng không có hương vị của người khác, cũng không giống như mới tắm rửa qua, hắn thậm chí còn nắn khuôn mặt có chút mơ hồ của Dạ Hối, nói:"" Phụ hoàng thiếu chút nữa bị nữ nhân khác lừa lên giường, mà Hối nhi còn có thể ngủ ngon như vậy!""

Thẩm Ngọc Hạ cuối cũng cũng yên lòng, áy náy cười với Dạ Hối:"" Ta chỉ là sợ hắn khi dễ ngươi không hiểu, không có ý tứ gì khác, ngươi đừng để ý "

""Ta biết.""

Cả đời chỉ trung thành với một người, quan điểm này, tuy nói Thẩm Ngọc Hạ không tin tưởng Dạ Hạo Thiên có thể làm được, nhưng vẫn hy vọng hắn có thể vì Dạ Hối mà làm được. Dù sao chuyện này là do hắn mở đầu.

Bằng không một hài tử khiến người khác yêu mến như thế này lại cùng những nữ nhân khác tranh đoạt nam nhân, nghĩ đến thôi Thẩm Ngọc Hạ đã cảm thấy hoảng sợ.

Dạ Hối biết nàng lo lắng cho mình, nhưng nàng có thành kiến với Dạ Hạo Thiên, vẫn làm cho Dạ Hối cảm thấy có chút không vui.

Dạ Hối nói: "Hắn không có khi dễ ta không hiểu, rất nhiều chuyện ta đều hiểu, nếu như không rõ hắn cũng sẽ nói cho ta biết.""

Đối với lời nói bảo vệ của y, Thẩm Ngọc Hạ có chút khổ sở:"" Tiểu Ngũ, ta chỉ là lo lắng cho ngươi, tính cách ngươi luôn khiến người khác cảm thấy lo lắng."" Đống lớn tần phi để đó không muốn, không nói đến chuyện chung tình với một hài tử, còn là con của mình, Thẩm Ngọc Hạ tuy rằng đã thỏa hiệp, nhưng vẫn không có biện pháp hoàn toàn tin tưởng.

Cái này đã vượt qua cảm tình nam nữ rất nhiều, mà nàng không nhìn ra tình cảm sâu đậm mà Dạ Hạo Thiên dành cho Dạ Hối. Dạ Hạo Thiên biểu hiện bên ngoài, toàn là ham muốn giữ lấy.

"Ta hiểu." Cảm thụ của nàng, Dạ Hối cũng đồng ý. Giống như lúc đầu khi biết rõ cảm tình của Dạ Hạo Thiên, y cũng cho là như vậy.

Nhưng có quan hệ gì, ham muốn giữ lấy là biểu hiện ban đầu của tình cảm, yêu một người lại không nghĩ muốn độc chiếm người đó, Dạ Hối xem đó không phải là yêu thật sự.

Hơn nữa, loại cảm giác này y cũng không ghét.

Nhìn vẻ mặt Dạ Hối, Thẩm Ngọc Hạ cũng không nói thêm chuyện liên quan đến Dạ Hạo Thiên, chỉ là:""Bệ hạ không qua đêm tại Ngọc Tề các, vì sao trong nội cung mọi người đều nói..."" Không đợi Dạ Hối trả lời, chính nàng cũng suy nghĩ cẩn thận.

Nghĩ đến Mai phi hiện tại đang tự làm hại mình, thể diện của nữ nhân cũng chỉ có như vậy.

Nàng đoán không sai, Mai phi hiện tại giống như là bị lây từ Huệ phi, toàn bộ Ngọc Tề các giống như vừa trải qua cơn cuồng phong, khắp nơi đều là mảnh vỡ.

Dạ Minh Lân sợ đến nỗi nói cũng không dám nói.

Lớn đến từng này, hắn lần đầu tiên thấy bộ dáng điên cuồng như vậy của mẫu phi.

Mấy ngày nay hắn bị Mai phi giáo huấn lợi hại, hở ra là phạt quỳ chép sách không nói, lại còn rất nhiêu lần bị đói bụng, Dạ Minh Lân lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nếm qua loại khổ này, đủ loại cầu khẩn thề thốt đều đem ra nói, nhưng hết lần này đến lần khác Mai phi tâm vững như sắt.

Hắn cũng biết nàng lại cho thái y kê thêm đơn thuốc, cũng thường xuyên vuốt bụng cười chờ mong, Dạ Minh Lân nếu như còn không biết bản thân sắp thất sủng, thì hắn là kẻ ngốc rồi.

Nếu như Mai phi thật sự từ bỏ hắn, thì hắn vĩnh viễn cũng không thể xoay chuyển được.

Cho nên trong khoảng thời gian này Dạ Minh Lân giống như là một người khác, nỗ lực bỏ thói kiêu căng ngạo mạn, học khắc chế chính mình, không ai biết hắn cho đến bây giờ vẫn hận Dạ Hối, nhưng càng nhiều hơn là hâm mộ y.

Y với hoàng hậu rõ ràng không phải thân mẫu tử, nhưng hoàng hậu lại có thể xem y như con của mình mà đối đãi, dụng tâm yêu thương, đối lập với mẫu phi của hắn... Dạ Minh Lân càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng hận!

Tình huống hiện tại của Dạ Minh Lân, người nào trong nội cung ai lại không biết?

Hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, xem thường hoàng huynh hoàng đệ của mình, như vậy, hắn bây giờ có loại kết cục này, nhóm hoàng huynh hoàng đệ cũng chỉ chế giễu hắn.

Nhưng mà ở bên ngoài xem cuộc vui, thực sự không khỏi thổn thức.

Ngay cả người sủng nhi tử như Mai phi nương nương lại còn như thế, cũng khó nói được có ngày mẫu phi nhà bọn họ sẽ không noi theo.

Cho nên trong một đoạn thời gian rất dài, tất cả đám nương nương đều cảm thấy, ánh mắt hài tử nhà mình cứ nhìn mình là lạ, ngoại trừ hai vị bên trong Phượng Nghi điện.

Lại nói tiếp trong lịch đại hoàng đế Huyền quốc, phi tần của Dạ Hạo Thiên xem như là ít nhất, con nối dõi cũng là ít nhất, mà bản thân Dạ Hạo Thiên cũng là hoàng đế không chịu trách nhiệm nhất.

Không phải nói hắn không chịu trách nhiệm với Huyền quốc, mà là hắn không chịu trách nhiệm với toàn bộ hậu cung.

Xem trong lịch đại cuộc chiến tranh giành ngôi vị, nào có hoàng tử hơn mười tuổi, vẫn là bộ dáng cái gì cũng không hiểu.

Dạ Hạo Thiên mặc cho nhi tử của mình tranh giành, nhưng lại âm thầm bẻ gãy cánh của bọn họ, ngoại trừ Khâu phu tử mỗi ngày đến giờ lên lớp giảng dạy, các hoàng tử ngay cả gia sư riêng của mình cũng không có, lại không thể âm thầm bồi dưỡng vây cánh vậy bọn họ, cho dù đi tranh, cũng chỉ tính là một đám tiểu hài tử đánh nhau mà thôi.

Đã thích xem cuộc vui, vì sao lại làm thành tình trạng như này?

Dạ Hạo Thiên trả lời: Nhốt ở trong lồng chim, đều học những thứ giống nhau, sau một hồi tranh đấu, kẻ sống sót sau cũng, mới là kẻ có thiên phú tốt nhất. Nếu như thả bọn nó ra, vậy chúng đánh nhau ở nơi nào, đánh như thế nào, chưa nói không nhìn thấy sẽ thiếu đi quá nhiều niềm vui thú, mà lại còn không có cách nào khống chế.

Nói tóm lại, dù cho Dạ Hạo Thiên không thích hoàng cung này, lại chưa từng nghĩ để Huyền quốc mất đi trong tay hắn.

Mai Phi lâm trận mới nghĩ đến phải điều dưỡng một người mới, tuy nói có thể sinh muộn một chút, nhưng hết lần này tới lần khác Dạ Hạo Thiên đã đáp ứng Dạ Hối, Mai phi chỗ đó, hy vọng của nàng đã định trước là tan vỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện