"Tiểu Ngũ..." Nhìn Dạ Hối cầm quân cờ nửa ngày cũng không có động tác kế tiếp, Thẩm Ngọc Hạ cẩn thận gọi y.

"Ân?"

"Tới phiên ngươi."

""Nga... "" Phục hồi tinh thần, nhìn quân đen trên bàn cờ sớm đã mất trật tự không chịu nổi, nhếch miệng, Dạ Hối thả quân cờ vào chén:""Ta thua, chơi lại.""

"Tiểu Ngũ." Thẩm Ngọc Hạ đè tay y lại, trong mắt đầy lo lắng:"" Được rồi, không muốn chơi thì đừng miễn cưỡng, ta trò chuyện với ngươi.""

Tay Dạ Hối dừng một chút:"" Được.""

Vì vậy bàn cờ được mang xuống, đổi lại Thẩm Ngọc Hạ nấu trà hoa quả, đem hoa quả đã cắt xong bỏ vào trong ấm, Thẩm Ngọc Hạ nhìn người ngồi một bên không biết tâm lại bay tới nơi nào rồi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Vốn là người có nhiều tâm tư, lại thường xuyên ngẩn người.

Y không muốn nói, Thẩm Ngọc Hạ cũng không dám hỏi nhiều, ngày đó sau khi Dung Thanh tới khuyên, Thẩm Ngọc Hạ cũng biết, chuyện của hai phụ tử bọn họ nàng không có biện pháp giúp được gì.

Cũng không thể cứ mặc kệ đứa nhỏ này như vậy, nàng chỉ có thể tận tâm tận lực dụng tâm chăm lo cho sinh hoạt nhiều hơn chút nữa, cho dù như vậy, nửa tháng ngắn ngủi, Dạ Hối rõ ràng vẫn gầy đi không ít.

Rót một chén trà hoa quả thơm ngon đặt trước mặt Dạ Hối, thấy y vô thức vươn tay cầm, Thẩm Ngọc Hạ nhắc nhở:"" Coi chừng, nóng.""

Nhưng vẫn chậm một bước, Dạ Hối lệch tay, đánh đổ chén, nước trà nóng đổ trên mặt bàn, Dạ Hối tránh không kịp, chỉ cảm thấy trên đùi một mảnh nóng rát đau:"" Tê...""

"Tiểu Ngũ!" Thẩm Ngọc Hạ tâm bị dọa sợ, nàng đã đem chén đặt cách xa Dạ Hối, nhưng vẫn biến thành như vậy.

Vội vàng chạy tới kéo Dạ Hối ra, nhấc quần của y, một bên phân phó Vân Hà:"" Nhanh đi gọi thái y."

Vân Hà cũng luống cuống tay chân:"" Cảnh công công đã đi, nô tỳ đi lấy nước lạnh, nương nương người trước đừng hoảng."" Nói xong liền chạy ra ngoài, Lục Khởi thu dọn hỗn độn trên bàn.

"Không có việc gì, đừng sợ."" Dạ Hối đè vai Thẩm Ngọc Hạ xuống, quần đã được vén lên, cũng may, không nghiêm trọng lắm.

"Có đau hay không, thực xin lỗi Tiểu Ngũ!" Nhìn làn da bị nước trà làm phỏng đến đỏ rực, Thẩm Ngọc Hạ hoảng sợ, chân tay luống cuống, hốc mắt thoáng cái đỏ lên.

"Không đau, ngươi đừng vội, không nghiêm trọng." Dạ Hối trái lại an ủi nàng.

Lại bị Thẩm Ngọc Hạ một cái ôm vào trong ngực:"" Thực xin lỗi Tiểu Ngũ." Nàng đau lòng đứa bé này muốn chết, nhưng nửa điểm biện pháp cũng không có.

"Ta thật sự không có chuyện gì, không phải lỗi của ngươi, ngươi đừng như vậy." Vỗ vỗ lưng trấn an nàng, Dạ Hối biết nữ tử này vẫn cảm thấy áy này cùng day dứt chuyện lúc trước.

Tuy mấy ngày nay Thẩm Ngọc Hạ đã không còn trốn tránh y, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy ánh mắt nàng hiện lên tia khổ sở.

Dạ Hối không rõ, người trong cuộc như y còn không cảm thấy có gì, như thế nào Thẩm Ngọc Hạ lại... cái này là quan tâm quá sẽ bị loạn a.

Kỳ thật cũng không phải quá nghiêm trọng, Thẩm Ngọc Hạ đem chén trà đặt ở xa, nước bị đổ ở trên đùi Dạ Hối cũng không nhiều. Sau đó thái y đến cũng chỉ cho một lọ thuốc mỡ.

Thẩm Ngọc Hạ cảm xúc đã sớm khôi phục lại, vẫy lui tất cả mọi người, cũng không quan tâm Dạ Hối cự tuyệt, cầm thuốc mỡ tinh tế thoa giúp Dạ Hối.

Thuốc mỡ bôi lên có chút lành lạnh, cảm giác nóng rát thoáng cái giảm đi rất nhiều.

Lông mày nhíu lại của Dạ Hối cuối cùng cũng buông lỏng ra, y nói với Thẩm Ngọc Hạ lần nữa:"" Ta không sao, ngươi đừng lo lắng."

Thẩm Ngọc Hạ ngẩng đầu nhìn y, trong hốc mắt không có vệt nước, nhưng vẻ mặt kia, lại mang theo chút ít đau thương.

Thoa xong thuốc mỡ, nàng rửa sạch hai tay, ngồi bên giường Dạ Hối, lôi kéo tay của y:"" Tiểu Ngũ, trò chuyện với ta, được không?""

"Ân." Dạ Hối không cự tuyệt, y cũng muốn khuyên nhủ Thẩm Ngọc Hạ.

Thẩm Ngọc Hạ nói: "Ngày đó Dung Thanh đến nói ta không nên nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và Hoàng Thượng, hắn nói đây là kết cục đã định trước, hoàng thượng là nghiêm túc.""

"Ân, ta biết.""

Thẩm Ngọc Hạ hỏi hắn: "Tiểu Ngũ, ngươi sợ không?""

"Sợ cái gì?"

"Loại cảm tình này, là nghịch thiên đấy, hơn nữa loại người như hắn... "" Thẩm Ngọc Hạ cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nói lời quá mức tuyệt tình. Chỉ hỏi Dạ Hối:"" Ngươi nói ngươi hiểu rõ, vậy ngươi có sợ không?""

Dạ Hối biết nàng chưa nói xong ý tứ câu tiếp theo, sau một lúc do dự, lắc đầu:"" Không cảm thấy có cái gì phải sợ hãi."" Càng nhiều hơn nữa là không xác định mà thôi.

""Vậy ngươi định làm thế nào?""

Dạ Hối giật mình, y chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

""Không có..."" Y thực sự là chưa từng nghĩ qua, biết rõ thì biết rõ, nhưng cái khác, y tạm thời chưa từng suy nghĩ qua.

Thẩm Ngọc Hạ trầm mặc, cuối cùng có chút bất đắc dĩ lắc đầu:"" Ngươi đứa nhỏ này, cũng không biết là ngươi thật sự hiểu, hay là thật sự không lo lắng nữa."

Dạ Hối rũ mắt không nói.

Y thật ra cũng không phải thật sự hiểu, cũng không phải cái gì cũng đều không lo lắng.

Y không rõ có phải Dạ Hạo Thiên có phải thật sự yêu y hay không, không để tâm quá khứ của y cũng không để ý thân phận hiện tại của y, cũng không hiểu Dạ Hạo Thiên để cho y biết tất cả, là có ý gì? Lời khuyên kia, Dạ Hối có chút sợ hãi, y không hoài nghi câu nói kia là thật hay giả, mà hoài nghi Dạ Hạo Thiên có phải nhầm rồi hay không?

Có lẽ người kia, cũng không phải chỉ y.

Dạ Hối không muốn bởi vì loại chuyện mạc danh kỳ diệu này, mà bất hòa với Dạ Hạo Thiên, dù sao trong thời đại này, Dạ Hạo Thiên cũng là một trong những người quan tâm y.

Dạ Hối không lừa mình dối người, y đối với Dạ Hạo Thiên một chút cảm tình cũng không có, đêm hôm đó Dạ Hạo Thiên hỏi Dạ Hối nếu như hắn chết y sẽ như thế nào, nội tâm Dạ Hối bối rối, cũng không phải giả.

Nhưng mặc kệ y đối với Dạ Hạo Thiên, hay là Dạ Hạo Thiên đối với y, tạm thời cảm tình cũng không sâu đến tình trạng không thể mất đối phương, đã như vậy, hoàn toàn không cần phải đồng ý tiếp nhận chuyện kia, về phần cự tuyệt, Dạ Hối nghĩ, người nam nhân kia đã cho y biết hết thảy, khẳng định sẽ không tiếp nhận kết quả này.

Thuận theo tự nhiên a... Suy nghĩ vài ngày, Dạ Hối cho ra đáp án của mình.

Cũng không có ý định thay đổi cái gì, thử yêu người phía trước xem, dù hắn là phụ thân của mình, với y mà nói, cũng không phải là chuyện khó.

Chỉ là y hiện tại không biết Dạ Hạo Thiên sẽ làm như thế nào.

Từ sau ngày đó, hơn nửa tháng trôi qua, mắt thấy thời gian cấm túc đã sắp hết, cũng không thấy Dạ Hạo Thiên xuất hiện.

Chuyện này làm cho Dạ Hối khó hiểu còn có chút tức giận.

"Tiểu Ngũ..."

"Ân?" Giương mắt thấy Thẩm Ngọc Hạ đang nhìn y chăm chú, trong mắt tràn đầy ý tứ dò hỏi, Dạ Hối sau khi suy nghĩ một chút, nói:"" Chuyện này ngươi cũng đừng quản.""

Thẩm Ngọc Hạ sắc mặt trắng nhợt, thấy nàng hiểu lầm, Dạ Hối vội vàng giải thích nói: "Ta không phải ý tứ kia. Chuyện này ai cũng không giúp được ta, chuyện này về sau hãy nói."

""Ý của Tiểu Ngũ là... thuận theo tự nhiên?"" Hay là vò đã mẻ lại sứt (*)? Câu sau, Thẩm Ngọc Hạ không dám hỏi.

(*) đã làm hỏng chuyện thì mặc kệ nó vậy

Dù sao nàng cũng biết nếu lời đó của Dạ Hạo Thiên là nghiêm túc, Dạ Hối tuyệt đối trốn không thoát.

Hành động như vậy, chỉ là càng chọc giận hắn thêm mà thôi!

"Ân." Đối với nàng, Dạ Hối cũng không muốn gạt, y nói:"" Ta cũng không để ý lắm.""

"Vậy sao?" Thẩm Ngọc Hạ cười khổ một cái:"" Xem ra cảm tình giữa ngươi cùng phụ hoàng, sâu đậm hơn so với tưởng tượng của ta.""

Lông mày Dạ Hối nhăn lại, y cảm thấy hai chữ "Phụ hoàng" kia có chút châm chọc.

Cũng may, trên mặt Thẩm Ngọc Hạ không có loại ý tứ trào phúng này, nàng chỉ nhìn Dạ Hối, vì y về sau mà lo lắng.

Dạ Hối nói: " Người ta quan tâm không nhiều lắm, Liên nhi đã chết, chỉ còn lại ngươi và hắn."" Mà Diệp Nhiên, vẫn chưa biết ngày về.

Thẩm Ngọc Hạ vươn tay vuốt ve đỉnh đầu y:""Ta biết."" Nàng thở dài một tiếng, không phải bời vì hài tử này nói trong đám người y quan tâm có nàng mà vui vẻ, ngược lại vì y quan tâm quá ít người mà cảm thấy khổ sở.

Bởi vì không quan tâm nhiều, cho nên đối với loại thân tình biến thành tình yêu y không chút nào để ý, bởi vì không quan tâm nhiều, cho nên chỉ cần người kia còn sống, thế nào cũng không sao cả.

""Ta hiểu.""

Thẩm Ngọc Hạ nghĩ, đời này cũng chỉ có hài tử này có thể làm cho nàng đau lòng đến tình trạng không biết nói gì a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện