Thẩm Kỳ Khi thật ra không để bụng, nếu đám tiên nhân này không đề cập tới, e rằng nàng cũng đã quên mất.

Hai mươi năm cuộc đời, nàng đi theo từng bước: học tập, làm việc, xã giao...Nhân sinh bình tĩnh chảy trôi —— cha không thương mẹ không yêu, trong nhà trọng nam khinh nữ, vì thế nàng một mình xa rời quê hương, nhuận bút đủ để giải quyết ấm no, thỉnh thoảng đi du lịch, tiền tiết kiệm mua nhà, cuộc sống quả thật không tồi. Trừ bỏ ngẫu nhiên nổi lên vài gợn sóng thì không có gặp nạn bất trắc gì to tát.

Nàng cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ vì một người mà vứt bỏ cuộc sống yên ổn vốn có.

Xuyên thư là một việc điên cuồng xảy ra đột ngột, vẽ ra một bước ngoặt thật lớn trong đời nàng.

Khoảnh khắc đem chính mình viết vào trong sách, kỳ thật nàng không nghĩ gì cả.

Nàng thích Liễu Sương, lựa chọn vì đối phương bỏ xuống hết thảy, cũng coi như là một loại đền bù chuộc tội.

Thật không có gì ghê gớm.

Thẩm Kỳ Khi nói: "Ngươi hỏi cái này, có ý nghĩa gì đâu?"

"Vậy ngươi trả giá hy sinh hết thảy lại có ý nghĩa gì? Không hối hận sao?" Khối đầu nổi giận nói, "Ngươi chẳng lẽ cam tâm cùng kẻ điên này dây dưa cả đời?"

"Thích một người, vốn dĩ không cần phải có ý nghĩa gì." Thẩm Kỳ Khi nhún vai, "A, thực xin lỗi ta quên mất, các ngươi đều là cẩu độc thân đúng không? Khẳng định không hiểu cảm giác này."

Khối đầu: "....Miệng mồm lung tung xằng bậy!" Nó lộ vẻ thất vọng, "Sớm biết vậy ta không nên mang ngươi tới đây!"

Thẩm Kỳ Khi phát hiện chính mình có một ưu điểm khá hay. Một khi đã lựa chọn con đường phải đi, khẳng định sẽ không hối hận.

Nàng dựng thẳng ngón giữa, xem khối đầu như bóng cao su, đá văng ra ngoài: "Ta mẹ nó nguyện ý, ngươi quản được ta sao? Còn có mặt mũi nói người khác điên, cũng không nhìn xem chính mình là bộ dáng quỷ gì. Đây mà là tiên nhân cao cao tại thượng trong truyền thuyết? Không thể nào không thể nào?"

Khối đầu lăn ba vòng trên mặt đất, tức khắc chán nản không muốn nói chuyện.

Thẩm Kỳ Khi xoay người, thấy Liễu Sương đang chăm chú nhìn mình.

Liễu Sương mấp máy cánh môi, cất tiếng: "Lời hắn nói, đều là thật?"

Thẩm Kỳ Khi gật đầu: "Là thật."

Liễu Sương thật sâu nhìn nàng, trong mắt đỏ thẫm cuồn cuộn, như là ánh lửa lan tràn đâm thủng màn đêm vô biên vô tận, ngay cả cung điện đen như mực cũng trở nên sinh động lên.

Nàng nhấp môi khẽ cười, ánh mắt dịu xuống ôn nhu.

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Sư tỷ làm gì không nói lời nào, chẳng lẽ là bị ta làm cho cảm động rồi? Nàng còn chưa kịp thẹn thùng, giây tiếp theo, Liễu Sương bỗng nhiên run rẩy, cả người mềm rủ xuống.

Thẩm Kỳ Khi biến sắc, lập tức tiến lên đỡ nàng: "Sư tỷ?!"

Liễu Sương ngã vào lòng nàng, hạp hai mắt, toàn thân nóng bỏng, nóng đến mức như là đang bị lửa thiêu đốt.

Làn da nàng hàng năm đều lạnh băng, hiện tại nóng thành như vậy ngược lại không bình thường.

"Sư tỷ! Sư tỷ ngươi nói một câu đi, ngươi làm sao vậy?!" Thẩm Kỳ Khi gấp gáp ôm nàng, nhanh chóng đi hướng thang lầu.

Liễu Sương hơi hé mắt mê mang, nhìn qua cực kỳ suy yếu.

"Không có việc gì." Nàng nhẹ giọng, "...... Ta trước, mang ngươi đi ra ngoài." Nàng dùng lòng bàn tay nóng bỏng vây lấy mu bàn tay Thẩm Kỳ Khi, chỉ trong chớp mắt, hai người đã về phòng.

Thẩm Kỳ Khi vội vàng ôm nàng, hai người nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước, cuối cùng đồng loạt té ập lên giường.

"Sư tỷ, ngươi đỡ hơn chút nào không?"

Liễu Sương có vẻ không nghe được, Thẩm Kỳ Khi liên tiếp kêu vài tiếng mới thấy nàng rất nhẹ lắc lắc đầu, như là phải cố hết sức mới làm ra được động tác nhỏ như vậy.

"Sao đột nhiên lại thế này?!" Thẩm Kỳ Khi sợ tới mức sắc mặt tái xanh, ôm chặt Liễu Sương vào lòng, "Có đau không? Ta đi ra ngoài kêu người?"

Liễu Sương gối lên đầu gối nàng, cả người co rúm, thoạt nhìn trở nên thật nhỏ bé. Nàng giơ tay đẩy ra tóc mái Thẩm Kỳ Khi, nhìn đôi mắt sáng ngời kia, thấp giọng cười cười: "Không cần, đừng lo lắng."

Thẩm Kỳ Khi gấp đến muốn chết, "Sao có thể không lo lắng a!!!" Nàng dùng chăn bọc lấy Liễu Sương, lại thăm chừng trán nàng, nhiệt độ này nếu đặt ở người bình thường là đã sớm sốt cao đến hết biết trời trăng, "Rốt cuộc phải làm gì ngươi mới đỡ hơn?!"

"...... Không cần sợ, ta ngủ trong chốc lát." Liễu Sương dần dần khép lại đôi mắt, hô hấp biến nhẹ, giọng trầm xuống, "Chờ ta tỉnh lại rồi thì sẽ không có việc gì......"

Sư tỷ nói khẳng định không có sai, Thẩm Kỳ Khi tin.

Nhưng nàng phát hiện nàng vậy mà bị Liễu Sương lừa.

Liễu Sương ngủ một ngày một đêm, vẫn cứ không có dấu hiệu mở mắt.

"Trong chốc lát" hiển nhiên không phải chỉ ngủ một lát, lỡ như sư tỷ ngủ một giấc tận một trăm năm, tới khi sư tỷ tỉnh lại, mình đã chết già thì làm sao đây?

Thẩm Kỳ Khi nhìn mỹ nhân ngủ trong lòng ngực, ngắn ngủi tự hỏi, quyết đoán đẩy ra cửa phòng, hô to với thị nữ: "Mau truyền thái y!!!"

Người hầu Ma Vực luôn có hiệu suất làm việc cực cao, sau khi nghe rõ đầu đuôi sự tình, bọn họ bình tĩnh đi ra ngoài, qua ít phút một nhóm người theo tới.

Bọn họ trước tiên bái lễ Thẩm Kỳ Khi, kế tiếp đi thẳng đến bên giường Liễu Sương.

Người cuối cùng vào cửa chính là Tư Đồ Vân, hắn hướng tới Thẩm Kỳ Khi, nói một câu: "Ngươi trước đừng có gấp, Ma chủ nàng không có việc gì."

"Sốt tới như vậy còn nói không có việc gì?!" Nhìn dáng vẻ hắn không chút hoảng loạn, Thẩm Kỳ Khi không khỏi tức giận, "Ngươi đã biết cái gì? Nói rõ ràng! Rốt cuộc sao lại thế này!"

Tư Đồ Vân nhìn nàng, thở một tiếng thật dài.

"Thật ra mà nói, chuyện này cũng là do ngươi mà ra."

Thẩm Kỳ Khi: "...... Ta?"

"Ba năm nay kể từ khi ngươi chết, Ma chủ vẫn luôn tìm kiếm phương pháp mang hồn phách trở về." Tư Đồ Vân nói, "Nàng không quan tâm mà thử rất nhiều biện pháp, trong đó bao gồm đạo thuật mà tiên gia thất lạc nhiều năm, cũng bao gồm rất nhiều cấm thuật."

"Mà cái giá cho những thứ ấy, thông thường đều sẽ không đơn giản."

Trong lòng Thẩm Kỳ Khi dần sáng tỏ, lẩm bẩm nói: "Vậy ra nàng bỗng nhiên té xỉu, là bởi vì trước đó sử dụng cái thuật chiêu hồn gì đó."

Tư Đồ Vân gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Lấy tu vi của nàng ấy, vốn không nên bị lực lượng của chú thuật phản phệ. Nhưng vấn đề ở chỗ ba năm qua, nàng một hơi sử dụng quá nhiều chú thuật, cấm thuật cùng đạo thuật hỗn tạp bên nhau, tích cát thành tháp, ở trong cơ thể lẫn nhau va chạm, dần dà chôn xuống mối họa."

Thẩm Kỳ Khi cắn môi dưới, khoé mắt cay cay: "Thì ra là thế......" Nàng nhìn về phía Liễu Sương đang ngủ say, thấp giọng nói, "Cho nên ba năm nay, nàng thường xuyên như vậy...... bỗng nhiên té xỉu sao?"

Tư Đồ Vân nhíu mày: "Cũng không thường xuyên, nhưng cũng không có quy luật phán đoán...... Có khi cách mấy tháng, có khi mấy ngày. Mỗi lần ngã xuống, nàng liền sẽ giống như vậy, ngủ rất lâu."

Thẩm Kỳ Khi khó nén nôn nóng, liên tiếp tung ra vài vấn đề: "Chỉ là ngủ thôi ư? Sẽ ngủ bao lâu? Đối thân thể có hại gì hay không?!"

"Bằng sức của nàng, thật ra có thể bảo trì không bị thương tổn, nhưng cũng không có biện pháp bảo trì thanh tỉnh." Tư Đồ Vân lắc đầu, "Nói ra thật xấu hổ, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm phương pháp trị tận gốc, đáng tiếc không thu hoạch được gì."

Thẩm Kỳ Khi giật mình, nhìn đám người hầu đi đến mép giường, đem từng khối đồ vật màu trắng dán lên cánh tay và gò má Liễu Sương, sau đó bọn họ cúi đầu lui ra một bên.

"Đó là vân băng." Tư Đồ Vân nhìn theo ánh mắt nàng, giải thích, "Loại băng này đến từ đáy biển cực sâu của Ma Vực, có thể giảm bớt nhiệt độc trong cơ thể, làm nàng mau chóng tỉnh lại."

Thẩm Kỳ Khi vẫn không yên tâm, "Nói vậy...... Thật sự không có biện pháp nào có thể trị hết?"

Vốn tưởng rằng xuyên trở vào là có thể happy ending, không nghĩ tới sư tỷ lại xảy ra sự cố.

Trong lòng nàng nhất thời tràn ngập hoang mang cùng nôn nóng.

Lúc này, Tư Đồ Vân chần chờ nói: "Thật ra thì, có một biện pháp......"

Thẩm Kỳ Khi biến đổi sắc mặt, tức giận nói: "Vãi nồi...... Có lầm hay không, có biện pháp ngươi còn không nói sớm?!"

"Bởi vì người thường căn bản khó có thể làm được a." Tư Đồ Vân thấy nàng trừng mắt, chỉ phải cười khổ nói, "Hơn nữa cho dù ta nói cho ngươi, ngươi cũng không làm được đâu."

"Ai nói ta làm không được?!" Thẩm Kỳ Khi vén tay áo, hung tợn nói, "Ngay cả đại ma vương mà ta còn công lược thành công! Trên thế giới này sẽ không có chuyện gì mà ta làm không được!"

Tư Đồ Vân giống như đang xem một tên ngốc, "Woa, vậy để ta nói cho ngươi?"

"Bớt nhảm, mau nói!"

"Tiến vào linh hải của Ma chủ, hoàn toàn đánh thức thần hồn của nàng." Tư Đồ Vân chắp lại đôi tay, "Thẩm cô nương, xin hỏi cô nương làm được không?"

Thẩm Kỳ Khi: "......"

A này, nghe tới giống như xác thật có hơi khó......

"Linh hải vốn là địa phương bí ẩn nhất của người tu luyện, thần hồn cùng thần thức đều ở trong đó, quan trọng nhất chính là chỉ có đạo lữ cùng thân hữu khắc sâu tin cậy nhất mới có thể tiến vào. Không có chủ nhân cho phép, người khác căn bản vô pháp tự tiện đặt chân. Càng đừng nói tới nhân vật cấp bậc cao như Ma chủ, một khi mạnh mẽ xâm nhập, chỉ sợ thần hồn liền trực tiếp bị tiêu diệt." Tư Đồ Vân nhìn nàng, tặc lưỡi nói, "Càng miễn bàn, ngươi hiện tại thậm chí tu vi đều không có, chỉ là một người tầm thường mà thôi."

Thẩm Kỳ Khi thống khổ xua tay: "Đừng mắng đừng mắng......"

Tư Đồ Vân nhướng mày: "Bởi mới nói, ngươi có làm nổi không?"

Thẩm Kỳ Khi do dự một lát, chợt ngẩng đầu, song quyền nắm chặt: "Ta không biết, nhưng ta muốn thử một lần."

Tư Đồ Vân chấn động: "Ngươi......"

Nữ nhân này như thế nào dũng mãnh vậy a!

"Ngươi thanh tỉnh chút đi, ngươi hiện tại thậm chí còn chưa tu luyện ra linh hải, nếu tiến vào thất bại, chỉ sợ sẽ chết không kịp ngáp!"

Thẩm Kỳ Khi nhấp môi cười: "Ta biết, nhưng ta vẫn muốn thử một lần."

Ánh mắt nàng sáng ngời, lập loè kiên định xưa nay chưa từng có.

Tư Đồ Vân ngơ ngẩn.

"Là do ta mà ra, ta không thể bỏ mặc nàng." Thẩm Kỳ Khi nhẹ giọng nói, "Ta thiếu nàng, đều phải lần lượt trả cho nàng."

Tư Đồ Vân im lặng, sau một lúc lâu, hắn lúng túng nói: "...... Ngươi đã hạ quyết tâm?"

"Ừ." Thẩm Kỳ Khi nghiêng nghiêng đầu, "Nói cho ta phương pháp tiến vào linh hải đi."

Tư Đồ Vân nặng nề thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nếu ngươi xảy ra chuyện, Ma chủ tỉnh lại khẳng định sẽ tìm ta tính sổ."

"Ngươi cứ nói với nàng là ta tự nguyện, không cần giận chó đánh mèo lung tung." Thẩm Kỳ Khi nói, "Hơn nữa...... Hơn nữa ta có dự cảm, ta sẽ không chết."

Ta chính là tác giả! Toàn bộ thế giới đều là ta sáng tạo, chút đồ vật này ta sợ cái gì?

Liền tính chết thật...... Nàng ngắn ngủi hoang mang, vậy thì ta liền từ âm tào địa phủ đuổi trở về, một lần nữa tìm được sư tỷ.

Không gặp được, còn có kiếp sau...... Kiểu gì cũng có thể tái kiến.

"...... Ngươi đây là từ đâu ra tự tin a." Thấy nàng một bước cũng không nhường, Tư Đồ Vân đỡ trán, nhận mệnh nói, "Thôi, bất cứ giá nào, vậy thử xem đi."

Thẩm Kỳ Khi vui vẻ, theo hắn bước nhanh đi tới mép giường.

"Ngươi hiện tại không có tu vi, ta có thể thử dẫn đường ngươi tiến vào." Tư Đồ Vân cho lui người hầu chung quanh, ánh mắt trầm tĩnh, "Ngươi trước nắm lấy tay nàng, nhắm mắt lại."

Thẩm Kỳ Khi nằm xuống bên người Liễu Sương, vươn tay ra, đem ngón tay mảnh khảnh của đối phương bao ở trong lòng bàn tay mình.

Mặc dù dán lên vân băng, đầu ngón tay tái nhợt kia vẫn như cũ nóng bỏng vô cùng.

Liễu Sương ngủ mơ trong kia, cũng phải chịu đựng nôn nóng giày vò như thế sao?

Thẩm Kỳ Khi nhói đau, hít sâu một hơi, khép lại đôi mắt.

"Linh hải ở bên trong ma nguyên, thứ mà ngươi gặp đầu tiên, hẳn là đan nguyên của nàng." Thanh âm Tư Đồ Vân trầm trầm vang bên tai, "Đan nguyên giống như là đại môn của linh hải, ngươi trước hết cần thử tìm phương pháp tiến vào."

Khép hai mắt, trong tầm nhìn chỉ còn lại một mảnh đen nhánh mông lung, cái gì cũng không có.

Tư Đồ Vân niệm vài câu chú pháp, nàng liền cảm giác cả người nhẹ hẫng, như là đang bay lên.

Loáng thoáng, trước mắt có thể thấy được đồ vật, bên trong đặc sệt sương đen, một hình cầu màu đỏ thẫm đang chậm rãi xoay tròn.

Này hẳn là đan nguyên của Liễu Sương.

Thẩm Kỳ Khi căng thẳng nhìn phiến sương đen mãnh liệt quay cuồng, giống như là mây đen vây lấy tia chớp, nàng cảm giác được nguy hiểm.

Nàng hít sâu một hơi, bay qua đó.

Làm Thẩm Kỳ Khi cảm thấy khiếp sợ chính là, phiến sương đen này thoạt nhìn hung ác, thế nhưng không hề có phản ứng gì khi thấy nàng đến.

Làn sương tựa như gió nhẹ, trôi nổi bốn phía quanh nàng, tê tê lạnh lạnh, sau đó ôn nhu mà tản ra.

Một hơi xuyên qua sương đen, hình cầu kia đã gần trong gang tấc.

Thẩm Kỳ Khi trong lòng bồn chồn, nàng thử dùng ý thức dò xét, thật cẩn thận chạm vào đan nguyên. Cả người run lên, trong nháy mắt, cảm giác giống như bị cái gì đâm một chút. Cảm thụ ấy, giống như là sờ đến áo lông vào mùa thu, sợi len bọc tĩnh điện, sờ trúng sẽ bị giật nhẹ, nhưng lại không đau.

Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhàng sờ thử, giây tiếp theo, một lực hút mạnh mẽ kéo cả người nàng vào.

Thẩm Kỳ Khi:???

Trong khoảnh khắc, đêm tối không bờ bến triển khai trước mắt nàng, đất đai khô nứt, gió lạnh nặng nề, một tòa phế tích xám xịt đứng sừng sững, làm người cảm thấy áp lực cùng tuyệt vọng.

Thẩm Kỳ Khi đứng ngẩn người tại chỗ trong chốc lát.

A! Hình như ta đã vào được....

Chỉ có vậy? Dễ dàng như vậy?! Sao nói là thập phần nguy hiểm?!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện