Thẩm Kỳ Khi một chút một chút nâng tay lên, ôn nhu mà vỗ vỗ đầu nàng.

"Ta biết."

Từng sợi máu tươi theo đầu ngón tay nhợt, uốn lượn mà chảy xuống, dính lên sườn mặt Liễu Sương.

Nàng quỳ trên mặt đất, ôm sát phía sau lưng Thẩm Kỳ Khi, đôi mắt đỏ trừng to, nắm tay đối phương, dường như phát điên, phí công mà chuyển vận lực lượng.

Đáng tiếc không có chút tác dụng nào.

Máu, ngăn không được, máu từ miệng vết thương điên cuồng trào ra, tẩm đỏ vạt áo vàng nhạt, giống một bó hoa nhuộm đỏ loá mắt, nhưng lại mất đi tinh thần, giống như ngày mai liền phải khô héo mà chết.

Hai mắt Thẩm Kỳ Khi dần dần ảm đạm xuống, bất đắc dĩ cười cười. Trước mắt một mảnh tối tăm, cơ hồ không nhìn thấy được gì.

Vị rỉ sắt từ cổ họng nảy lên tới, Thẩm Kỳ Khi cố sức mở miệng, một chữ một chữ mà thổ lộ tiếng lòng.

Thanh âm kia dùng hết toàn bộ sức lực, lại mềm nhẹ tựa bông tuyết rơi.

"Vốn dĩ, muốn, trực tiếp để ngươi huỷ hoại Thiên Đạo." Nàng nhẹ nhàng mà nói, "...... Nhưng mà, ta không đành lòng."

Liễu Sương run run, ngẩng đầu lên.

Thẩm Kỳ Khi chậm rãi chớp một chút đôi mắt, cười giống một con hồ ly.

"Nếu ngươi phát hiện là chính mình, tự tay...... giết chết ta, nhất định rất thống khổ."

"Cho nên, vẫn là...... để ta, tự mình ra tay đi."

Thẩm Kỳ Khi nói xong, than một tiếng, như là làm nũng oán giận nói: "Haizz...... Nói chuyện, mệt mỏi quá a."

Liễu Sương ôm chặt nàng, trong mắt che kín tơ máu dữ tợn, cánh môi run rẩy: "...... Đừng nói nữa."

Thẩm Kỳ Khi lắc lắc đầu.

Nàng ngưỡng mặt, cảm giác lực lượng trong cơ thể đang dần dần trôi đi, tiêu tán, cảm giác đau đớn càng ngày càng giảm, cả người nhẹ hẫng, như là đang trôi nổi ở đám mây.

Giờ khắc này, nàng thế nhưng có chút mờ mịt, không biết nên làm cái gì.

Nàng không nghĩ tới chính mình có một ngày thế nhưng sẽ chết, trước khi chết không có đèn kéo quân, không có hồi ức, chỉ có mãnh liệt không cam lòng.

Bỗng nhiên, có thứ gì đó lạnh lẽo, nhẹ nhàng tích ở trên mặt nàng.

...... Là trời mưa sao?

Thẩm Kỳ Khi muốn động đậy ngón tay, lại phát hiện, ngay cả động tác đơn giản như vậy nàng cũng không thể làm được.

Nàng hơi hé miệng, trong lòng sợ hãi, tựa hồ không có bao nhiêu thời gian.

Ta sắp chết.

Đại địa kịch liệt rung lắc, đỉnh vòm trời hiện lên một cái lốc xoáy thật lớn. Không trung u ám như là gương mặt kinh hoàng bạo nộ, gió lốc cuồn cuộn không ngừng từ lốc xoáy trào ra, tựa như những thanh dao nhỏ cứa lấy mặt người.

Trời sập đất lún, vạn vật điêu tàn, cát bụi che lấp mặt trời, tiếng sấm vang dội.

Các tiên nhân chạy ngược chạy xuôi, khắp nơi trốn tránh, lại bị cuồng phong thổi cho nghiêng ngửa, điên điên khùng khùng mà khóc kêu lên: "Thần vứt bỏ chúng ta......"

Hạo kiếp tiến đến trong hỗn loạn, Liễu Sương gục đầu, Thẩm Kỳ Khi ở trong lòng ngực vẫn như cũ mở to mắt, đồng tử u ám chiếu ra một mảng trời đỏ rực. Liễu Sương thấy nàng giật giật môi, như là có gì đó muốn nói.

Nước mắt theo cằm chảy xuống, Liễu Sương cúi người, nghe thấy thanh âm Thẩm Kỳ Khi rất nhỏ truyền vào trong tai: "...... Lúc trước, đã nói, muốn nói cho ngươi một bí mật."

"Đừng nói!" Nàng đột nhiên túm chặt cổ tay Thẩm Kỳ Khi, tuyệt vọng mang theo một tia tức giận lừa mình dối người, "Không cần nói bây giờ, chờ về sau lại nói cho ta."

Thẩm Kỳ Khi kỳ thật đã không nghe được thanh âm của đối phương. Nàng lựa chọn lo chính mình nói tiếp: "Ta, thật ra chính là, tác giả quyển sách này."

"Thực xin lỗi, làm ngươi vẫn luôn, vất vả như vậy...... Thực xin lỗi......"

"...... Thị phi trước kia, hôm nay coi như là trả lại cho ngươi."

Không còn tiếc nuối.

Cuối cùng, Thẩm Kỳ Khi như là cảm giác tới rồi cái gì, bỗng chốc nghẹn ngào lên.

"Sư tỷ, ta còn, chưa muốn đi." Nàng nức nở ra tiếng, "Ta muốn, cùng ngươi cùng nhau......"

Lời nàng muốn nói, chung quy không thể nói xong.

Liễu Sương chỉ cảm thấy trong lòng ngực mất đi lực dựa, thân thể người kia mang theo hơi thở thoi thóp, lập loè một chút, trong khoảnh khắc, hóa thành nhiều hạt huỳnh quang loá mắt.

Nàng trừng lớn hai mắt, thình lình đứng lên, dường như hoá điên nhào tới muốn bắt lấy từng hạt phát sáng.

Đôi mắt đỏ như muốn xuất huyết, nàng giơ tay tiếp đỡ, bụi mịn bay xuống đáp ở lòng bàn tay nàng, giống như là cát biển màu trắng ấm áp ở linh hải Thẩm Kỳ Khi, tận hết sức lực sáng lóng lánh giữa thiên địa u ám.

Nhưng mà chỉ một cơn gió thổi qua, bọn chúng liền như vậy từ khe hở ngón tay trốn đi. Nàng vươn đôi tay kiệt lực đi tiếp, như thế nào cũng tiếp không được.

Đương khi Tư Đồ Vân cùng Cơ Chi Hoa chống đỡ cuồng phong, cùng đông đảo tướng sĩ Ma Vực đuổi tới điện thờ tối cao, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng dáng một mình Liễu Sương.

Nàng quỳ trên mặt đất, một bộ hắc y, đơn bạc mảnh khảnh, phảng phất làn gió nhẹ lay là sẽ ngã xuống.

Tư Đồ Vân biến sắc, vội vàng hỏi: "Liễu cô nương, sao lại thế này? Thẩm Kỳ Khi ở nơi nào?"

Liễu Sương không có đáp lại hắn.

Quá ngốc. Nàng lẩm bẩm nói, trong tay còn sót lại vài hạt nhỏ vụn lưu luyến không nỡ rời đi.

Trước kia thị phi cũng thế, thâm thù cừu hận cũng thế, thật ra đều không sao cả.

Nàng muốn Thẩm Kỳ Khi tồn tại, an ổn ở bên người mình, tươi cười ngây ngốc, vui chơi ngắm cảnh, mệt mỏi ngã đầu liền ngủ, làm cái gì cũng được, chỉ là đừng rời khỏi.

Cho dù thọ mệnh đã hết, chết đi cũng không sao, chẳng sợ đuổi tới âm tào địa phủ, cùng trời cuối đất, nàng cũng sẽ đem hồn phách đối phương mang về tới.

Chỉ cần hồn phách còn ở, sẽ luôn có một đường sinh cơ.

Nhưng mà hành động này của Thẩm Kỳ Khi, chẳng khác gì tự hủy đường lui, thậm chí còn không lưu lại thân thể, trực tiếp hồn phi phách tán.

...... Nàng rốt cuộc tìm không thấy Thẩm Kỳ Khi.

*******

Lại là sáng sớm một ngày mới, dưới lầu hàng quán ăn sáng đã mở, tiếng chim kêu ríu rít xuyên qua cửa sổ truyền vào trong tai.

Sinh vật lông xù xù nằm cuộn ở cạnh bàn, động đậy vài cái, bỗng nhiên lịch bịch một tiếng, nó đột ngột rơi xuống đất.

Cáp sạc điện thoại cùng với máy tính bảng cũng đi theo rớt xuống, tiếng vật dụng rơi đổ liên tiếp vang lên trong căn phòng im ắng, hết sức rõ ràng, hoàn toàn đánh thức người đang nằm ngủ gục trên bàn.

Nàng xoa xoa đôi mắt, khuỷu tay bị ép tới tê mỏi, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.

Ánh sáng xanh từ máy tính phản chiếu lên mặt nàng, tài liệu mở ra trên màn hình, hiển thị một hàng ký tự màu đen font chữ Tống size 14pt.

Nàng sững ra vài giây, cả người đều thanh tỉnh, một hơi vọt vào toilet bên cạnh phòng ngủ.

"Tình huống gì thế này?"

Thẩm Kỳ Khi nhìn mình trong gương, một khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đeo kính gọng tròn, không thể tin tưởng mà đương há miệng, nhìn khá ngu ngốc. Đôi mắt nhìn qua rất đỏ, như là đã khóc hồi lâu.

Ngoài cửa là hành lang quen thuộc, đồ đạc gia cụ, hết thảy trông có vẻ hết sức bình thường.

Thẩm Kỳ Khi chậm rãi vươn ngón trỏ cùng ngón tay cái, một phen nhéo lấy mặt mình.

"Mé, đau quá!"

Nàng chớp chớp mắt, hít hà một hơi: Mẹ nó, đây là lại xuyên về rồi?!!

Sao nói hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh?! Mệt nàng xây dựng tâm lý lâu như vậy, làm tốt chuẩn bị hy sinh cho sư tỷ....

Đám già kia thật quá đáng, quá hư hỏng! Tám phần chính là vì diệt trừ Liễu Sương, cố ý lừa nàng.

Nàng căm giận mà bấu chặt ống tay áo, bên chân chợt truyền đến xúc cảm lông xù xù, mềm mại đến làm người nổi lên da gà.

Thẩm Kỳ Khi hết hồn la lên một tiếng, cả người nháy mắt giật bắn như tia chớp.

"Cái quỷ gì?!"

Nàng cúi đầu, một con mèo Ragdoll mắt xanh đang ngồi xổm trên mặt đất, ngưỡng bản mặt tròn tròn, vô tội mà nhìn nàng.

Thẩm Kỳ Khi thở phào, ngồi xổm xuống, kéo nó vào trong lòng, dường như oán trách nói: "Tam Tam, ngươi làm ta giật cả mình."

Tam Tam meo một tiếng, thân mật cọ cọ mặt nàng.

Thẩm Kỳ Khi ôm Tam Tam trở lại phòng ngủ, nhặt lên điện thoại di động cùng máy tính bảng, nàng hoạt động ngón tay, màn hình sáng lên, phía trên biểu hiện thời gian làm nàng sửng sốt.

Nếu nàng nhớ không lầm, chính mình ở trong sách ngây người mấy tháng, ở thế giới hiện thực lại chỉ rời đi mấy tuần......

Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, đặt Tam Tam vào ổ, ngồi xuống trước bàn máy tính.

Nàng nhìn file word trên màn hình, nó dừng ở đoạn kết mà nàng đã gõ trước đó.

"Liễu Sương đứng ở điện thờ tối cao, cúi đầu, thật lâu không nói lời nào.

Bụi mịn nhỏ vụn bay lả tả, lướt qua khe hở ngón tay, cuối cùng bị gió thổi tán.

Nàng đứng lặng ở nơi đó, giống một tượng đá trầm mặc, ngay cả bóng dáng đều là xám xịt mất tinh thần.

Không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc chậm rãi xoay người đi về phía đám mây bên dưới, cũng không quay đầu lại."

Thẩm Kỳ Khi đọc đọc, ngây ngẩn cả người.

...... Như thế nào không giống với đoạn mà nàng đã viết?

Lại xem một lần, thời gian chỉnh sửa thế nhưng là hôm nay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện