Triệu Kha kinh ngạc nói: "A? Là tiểu sư muội nói đã cùng ngươi kết hạ duyên khế trước đó..."

Liễu Sương thoáng giây yên tĩnh, cũng không biến sắc, chỉ hỏi lại, "Nàng là nói như vậy với ngươi sao?"

Kết hạ duyên khế liền có thể cảm giác được vị trí của đối phương, xác thật là một lý do không tồi.

"Nàng nói chính mình có thể cảm giác được vị trí của ngươi, kêu chúng ta đi theo là được. Cuối cùng thật sự tìm được ngươi, cho nên ta cũng không có quá mức hoài nghi." Triệu Kha chớp chớp mắt, bỗng nhiên dừng miệng, trên mặt hiện ra thắc mắc, "......Chẳng lẽ các ngươi cũng không có kết hạ duyên khế?!"

Liễu Sương nhìn sắc mặt ngày càng ngưng trọng của hắn, nhàn nhạt nói: "Kết hạ."
Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, dứt khoát giúp Thẩm Kỳ Khi giấu giếm đi.

"Vậy ngươi còn hỏi mấy cái này?!"

Liễu Sương bình tĩnh nói: "Ta quên mất."

Triệu Kha: "......"
Đây là chuyện có thể quên nhớ sao?! Bất quá xem dáng vẻ Liễu Sương trời quang trăng sáng, biểu tình bằng phẳng, hắn lại cảm thấy hỏi cũng phí công. Thôi, hắn cũng không phải người nhiều miệng lưỡi, quan hệ của hai vị sư muội này thật là chẳng khác gì sương mù dày đặc, vẫn là để các nàng tự mình xử lý thì tốt hơn.

Ở trong lều, Thẩm Kỳ Khi ngủ đến không biết trời trăng, ngay cả lão nhân cũng khó được không có tới phiền nhiễu nàng. Một đêm qua đi, nàng trong ổ chăn trở mình, tinh thần toả sáng mà mở to mắt.

Bên cạnh không có một bóng người, đệm chăn đã xếp thành khối chỉnh tề, không có một chút độ ấm, cũng không biết Liễu Sương đã rời giường bao lâu rồi. Thẩm Kỳ Khi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm giác các ngón tay thập phần quái dị, đụng tới nhão dính dính.

Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy giữa các ngón tay không biết khi nào đã được bôi thuốc, những miệng vết thương thật nhỏ trước đó đều được tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ.

Thẩm Kỳ Khi ngửi mùi dược thảo, thầm nghĩ: "Khẳng định là sư tỷ bôi cho ta. Ai chà, có người ngoài mặt không rên một tiếng, sau lưng lại đau lòng ta, thật là....không biết còn ngượng cái gì nha."

"Cười gì đó?" Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng Liễu Sương, Thẩm Kỳ Khi lúc này mới phát hiện miệng mình đang cong tới mang tai, vội vàng ngừng cười, bình tĩnh nói: "Không có gì. Hiện tại mấy giờ.....giờ nào a?"

"Giờ Tỵ." Liễu Sương xốc lên màn che, cúi người đi đến, "Còn ngủ nữa không?"

"Không ngủ." Thẩm Kỳ Khi giơ bàn tay lên, "Sư tỷ, ngươi bôi thuốc cho ta, ta chẳng phải là không dùng tay được nữa sao!"

Liễu Sương nhìn nhìn nàng, nói: "Phải. Ngươi cẩn thận đừng để dính nước."

"Ta đây hiện tại cái gì đều làm không được!" Thẩm Kỳ Khi ngồi ở mép giường, đung đưa hai cẳng chân, vẻ mặt nghiêm túc, "Ta mặc quần áo làm sao bây giờ a? Ăn cơm làm sao bây giờ a?"

Liễu Sương thở hắt một tiếng: "......Ngươi chỉ là bị quẹt trầy xước, không phải tàn phế."

Thẩm Kỳ Khi nhỏ giọng nói: "Ta sợ dính vào thuốc chứ sao."

Liễu Sương đi tới, cầm lấy xiêm y giũ ra, nhàn nhạt hỏi: "Muốn ta giúp ngươi mặc vào?"

Thẩm Kỳ Khi hai mắt toả sáng, thầm nghĩ: Lúc này mới đúng bài! Nhanh nha nhanh nha!

Nàng lập tức duỗi tay, liên thanh nói: "Được được được!"

Liễu Sương nghe vậy đến bên người nàng, Thẩm Kỳ Khi lòng tràn đầy vui mừng mà bày ra tư thế chim con cất cánh, chờ đợi cùng đối phương thân mật tiếp xúc, lại thấy Liễu Sương thình lình gập hai ngón tay, búng lên trán nàng một chút.

"Đau!" Thẩm Kỳ Khi trợn tròn hai mắt, khiếp sợ che lại trán, "Sư tỷ, ngươi làm gì ta vậy a!"

"Kẻ lừa đảo." Liễu Sương nhìn nàng, nhướng mày, "Không biết sư muội có thể nói cho ta nghe, ta là khi nào cùng ngươi kết hạ duyên khế hay không?"

Thẩm Kỳ Khi cứng đờ, lúng ta lúng túng nói: "......Ngươi, ngươi đều đã biết?"
Ôi không, nguy! NGUY TO!

Khẳng định là Triệu Kha đồ phản bội kia thọc ra ngoài, hắn chính là quá thành thật, hỏi cái gì nói cái đó! Hắn rốt cuộc là như thế nào nhoi lên được địa vị đại ca ở Dạ Phong chứ!

"Nghĩ cái gì đó, vẻ mặt hung tợn." Liễu Sương ôm cánh tay, trên cao nhìn xuống, hỏi, "Tìm ra được lý do chưa?"

Thẩm Kỳ Khi thu hồi khí thế, thành thành thật thật mà cúi đầu: "...... Không có."
Sau khi xuyên thư bị vai chính lột áo choàng là loại thể nghiệm như thế nào —— ta hiện tại quỳ gối dập đầu còn kịp sao?!

Thấy bộ dáng nàng hèn mọn đến đáng thương, Liễu Sương nhịn không được thở dài, thấp thấp nói: "Ta đây cho ngươi thêm một chút thời gian, ngẫm lại cho kỹ nên lấy lý do gì đi?"

Liễu Sương, ngươi thật tàn nhẫn!

"...... Không ngẫm." Thẩm Kỳ Khi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, mặt mày nghiêm trọng, "Kỳ thật chuyện này, tựa như sư tỷ ngày hôm qua cùng ta nói cái ' bí mật ' kia giống nhau......Ta cũng vẫn luôn lén gạt ngươi một bí mật."
Giấu cả đời không thực tế, dù sao sớm muộn đều phải nói, không bằng nhân hiện tại có cơ hội liền nói rõ ràng.

Liễu Sương trầm tĩnh đáp, "Ừ."

Nàng thế nhưng không hề truy vấn, Thẩm Kỳ Khi nghi hoặc mà chớp chớp mắt: "Ngươi không hỏi xem đó là bí mật gì sao?"

Liễu Sương nhìn nàng, nói: "Ta sẽ không bức bách ngươi, chỉ là muốn nghe ngươi thừa nhận thôi. Ngươi hiện tại thừa nhận nói dối, vậy là đủ rồi. Ý nghĩ của ta, cũng giống ngươi đã nói ngày hôm qua. Nếu ngươi chưa có chuẩn bị sẵn sàng, có thể lựa chọn trước không nói cho ta."

"Sư tỷ......" Thẩm Kỳ Khi trong lòng chấn động, vừa tê vừa ấm, nói không rõ là tư vị gì, một cổ xúc động đột nhiên dâng lên, "Ta nghĩ kỹ rồi, hiện tại liền nói cho ngươi!"

"Tốt, vậy ngươi nói."

Thẩm Kỳ Khi gằn từng chữ: "Ta kỳ thật không phải người thế giới này, ta đến từ thế giới khác."

Thông tin này đáng lẽ chấn động tựa như động đất cấp tám, Liễu Sương nghe tới lại không có biểu tình gì, chỉ là gật gật đầu, phi thường bình tĩnh.

Thẩm Kỳ Khi tâm tình phức tạp, nàng vốn đã tưởng tượng ra mười mấy loại biểu cảm của đối phương, có khiếp sợ có tổn thương có chua xót phẫn nộ, có khóc lóc thảm thiết xoay người rời đi, không nghĩ tới thế nhưng là mặt vô biểu tình! Thật giống như ngươi nói với mẹ là ngươi trúng độc đắc 500 vạn, mẹ ngươi chỉ "ô" một tiếng rồi thôi, một chút hiệu ứng cũng không có!

"Chuyện này....ngươi không có gì kinh ngạc sao!"

Liễu Sương nói: "Ta từ sớm đã có hoài nghi."

Không hổ là nữ chủ a.

Thẩm Kỳ Khi gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Ta đây có phải lộ ra quá nhiều sơ hở?"

Đích xác rất nhiều.
Liễu Sương lựa chọn không có vạch trần, chỉ nói: "Ngươi cùng bộ dáng trước kia khác biệt quá lớn."

Thẩm Kỳ Khi nở nụ cười: "Ta vốn dĩ liền tính toán cải tà quy chính, ta không muốn hại ngươi a."

Liễu Sương lại hỏi: "Nơi thế giới của ngươi trông như thế nào?"

Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, cười nói: "Là một thời đại thực tiên tiến."

"Tiên tiến ra làm sao?"

"Con người nơi đó tuy không thể sử dụng linh khí, nhưng có thể mượn dùng cơ khí máy móc mà bay trên trời, cũng có thể lặn dưới nước, gần như lên trời xuống đất không gì làm không được."

Nghe tới thực là cảnh tượng thiên mã hành không, phù hợp cá tính Thẩm Kỳ Khi. Liễu Sương hơi hơi nhíu mày, chần chờ nói: "......Xem ra người nơi đó thực thông minh."

Nghe đối phương miêu tả, vậy là Thẩm Kỳ Khi cũng không có trọng sinh trở về giống như nàng?

"Là thực thông minh, có rất nhiều người phát minh ra đồ vật lợi hại, nhân loại lợi dụng những công cụ đó làm được nhiều việc mà thời xa xưa vô pháp làm được."

Liễu Sương hỏi: "Vậy ngươi có phát minh sao?"

Lời nàng hỏi nghe như phát minh đồ vật là chuyện thập phần đơn giản, Thẩm Kỳ Khi không khỏi bật cười: "Đương nhiên không có rồi, ta không có thông minh vậy đâu!"

Liễu Sương rủ mắt nói: "Ngươi cũng thực thông minh."

"Hì hì, đa tạ sư tỷ khích lệ." Thẩm Kỳ Khi âm thầm hài lòng, bày ra biểu tình ngươi rất có ánh mắt, "Nhưng chúng ta nơi đó vô pháp tu hành, thể hội không đến niềm vui tu tiên trường sinh bất lão, thọ mệnh thường thường không đến trăm năm liền kết thúc."

"Ta ngược lại cảm thấy, sống được lâu dài chưa chắc là chuyện tốt."

Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu: "Ngươi nói cũng đúng, sống lâu, chơi chán rồi, làm cái gì cũng không còn thú vị."

Liễu Sương nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi ở thế giới kia, khoảng cách nơi này xa lắm không?"

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt: "A này, ta cũng không biết! Ta chính mình đều là đánh bậy đánh bạ mà tiến vào đây."

"Đánh bậy đánh bạ?"

Thẩm Kỳ Khi gãi gãi đầu: "Chính là......ta ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện bỗng nhiên xuyên qua, liền đến nơi này."

"Cũng coi như là một phen kỳ ngộ." Liễu Sương thấp giọng nói, "Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi nơi đó nhìn xem."

Thẩm Kỳ Khi giãn mặt mày, cười nói: "Được nha được nha, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem phong cảnh nhà ta, ăn đặc sản quê nhà! Chúng ta chỗ đó có mì sa trà* ăn rất ngon!"

"Ừ"

Thẩm Kỳ Khi gập lại ngón út, duỗi hướng nàng, ánh mắt sáng ngời, ý cười doanh doanh: "Vậy, một lời đã định?"

Liễu Sương nhẹ nhàng câu lấy ngón út của nàng, ".....Một lời đã định."

Cuối cùng đã nói ra, Thẩm Kỳ Khi cảm thấy tâm trạng thoải mái, giương cằm, cười hì hì nhìn nàng: "Đúng rồi, sư tỷ còn có cái gì muốn hỏi không?"

Liễu Sương khẽ gật đầu, hỏi: "Ta còn muốn biết, ở thế giới của ngươi thì thế giới nơi này có ý nghĩa gì?"

Biểu tình Thẩm Kỳ Khi cứng lại.

Liễu Sương hỏi: "Làm sao vậy, vấn đề này không tiện trả lời sao?"

Thẩm Kỳ Khi do dự, mặt mày rối rắm, không nói gì.

Thấy trạng thái nàng không đúng, Liễu Sương nhăn lại chân mày: "Không cần miễn cưỡng, không tiện trả lời thì thôi."

"Không phải, này, kỳ thật......" Thẩm Kỳ Khi cắn chặt răng, lấy hết dũng khí nói, "Kỳ thật nơi này, là một quyển sách."

Liễu Sương ngẩn ra: "Sách?"

"Ngươi toàn bộ thế giới, trải qua hết thảy, đều là nội dung một quyển sách."

Liễu Sương ngây người, bỗng nhiên im tiếng, sau một lúc lâu, nàng lẩm bẩm nói: "......Cho nên ngươi là xem qua sách, mới đến nơi đây sao?"

Thẩm Kỳ Khi nhỏ giọng nói: "......Coi như là vậy đi."
Thật ra ta còn là tác giả của quyển sách này...

Ánh mắt Liễu Sương hoảng hốt, thật lâu không nói lời nào, Thẩm Kỳ Khi khẩn trương mà nhìn nàng, sợ nàng ngất xỉu. Đổi vị trí tự hỏi, nàng có thể lý giải tâm tình đối phương, phàm là có người biết thế giới của mình kỳ thật chỉ là đồ vật do con người sáng tạo ra, sợ là tam quan đều sẽ bị đả kích sâu sắc.

Không khí yên tĩnh một cách trầm trọng, Liễu Sương lại đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết kết cục quyển sách này là gì không?"

Thẩm Kỳ Khi nghẹn họng, "Kết cục......"

Kết cục tự nhiên là nữ chủ một chân đạp nát Thiên Đạo bước lên vòm trời, mặt hướng về hư không, sau lưng là vô cùng vô tận tín đồ quỳ một gối xuống đất, cao giọng ca tụng nàng lực lượng cường đại cùng vô thượng vinh quang.

Nàng có hết thảy, tiền tài địa vị, tín ngưỡng sùng bái, thế gian tất cả mọi người khát khao nàng, ái mộ nàng, kính sợ nàng, những thứ nàng không chiếm được ở quá khứ, hiện giờ đều đã toàn bộ thực hiện.

Nhưng nàng không hề dễ tin lòng người, ôn nhu thiện lương cũng đã mất, trở nên lạnh nhạt đến bất cận nhân tình, giống như là băng tuyết bao trùm cánh đồng hoang vu, cằn cỗi hư vô, không còn cái gì có thể kích khởi hứng thú bên trong nàng.

Nàng như là cái gì đều có, lại dường như cái gì đều không có.

Thẩm Kỳ Khi không đành lòng nói cho Liễu Sương biết kết cục như vậy, tính toán rải một cái nói dối nho nhỏ. Nàng dời đi ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Không biết a, ta còn chưa có xem xong đâu."

Liễu Sương nhìn nàng, thật lâu sau, nàng cụp mi mắt, nói: ".....Cũng tốt."





______
* Một món mì cay nổi tiếng của tỉnh Phúc Kiến, nguyên liệu chủ yếu là gan heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện