Trùng điệp màn trướng che khuất tầm nhìn bên ngoài. Tư Đồ Vân chỉ huy bộ liễn nghênh ngang mà đi, thủy kính lập tức theo sát thế nhưng lại không biểu hiện ra được bất kỳ hình ảnh gì tương quan.

Hà Dạ Vu kinh ngạc nói: "Phi liễn kia là dùng cấm chế đặc thù gì mà có thể phòng ngừa thủy kính truy tung?!"

Thẩm Quyết âm trầm, bình tĩnh nhìn mặt kính bóng loáng, ở giữa thủy kính trống rỗng đúng lúc này đột nhiên hiện lên một luồng ma khí, vệt lửa tím chậm rãi kéo dài ra một vòng tròn thật to cùng ba cái hình cung nhỏ, cuối cùng thế nhưng hợp thành một cái mặt cười rất có ý vị trào phúng!

Mọi người ồ lên, có người tức muốn hộc máu mà hô lớn: "Đây là khiêu khích! Ma đầu này dám công nhiên khiêu khích chúng ta!"

"Khinh người quá đáng!"

"Hắn đây là định liệu chúng ta bắt giữ không được phương vị của bộ liễn." Vân Khúc Các các chủ Vân Minh Ý chắp tay sau lưng, mặt mang giận dữ, "Thật sự quá kỳ cục!"

"Lần thí luyện yểm cảnh này thế mà có ma tu lẫn vào, thật sự chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy......"

"Đan pháp tư đâu! Có biện pháp xử lý ma đầu này hay không?!"

"Kiêu ngạo quá mức rồi! Chúng ta không thể trơ mắt để hắn không kiêng nể gì mà bắt đi người dự thi như thế!"

"Nếu cần thiết, ta có thể tiến vào yểm cảnh, đem bọn chúng một lưới bắt hết!"

Mọi người căm giận bất bình đứng dậy, phải biết rằng bọn họ thân cư địa vị cao, một đám gần như đại biểu thượng tầng Tu Tiên giới, đều là đại năng trong đại năng, hành vi này của Tư Đồ Vân quả thực chính là hung hăng tát một cú thật mạnh lên mặt toàn thể viên chức cấp cao, tát xong còn vô cùng cao hứng mà châm chọc một phen, quê độ chật vật a!

Lão nhân đan pháp tư dùng ống tay áo phất đi mồ hôi mỏng trên trán, cười gượng vài tiếng: "Cục trưởng đang suy nghĩ biện pháp, đã an bài tu sĩ tiến vào yểm cảnh đi trước điều tra, chư vị tạm thời đừng nóng nảy a!"

"Các vị thỉnh bình tĩnh trước đã." Quan chủ Trích Tinh Quan, Nhạc Tư Khung từ trên chỗ ngồi đứng lên, cất cao giọng, "Các giới thí luyện tới nay, đều chưa từng có tiền lệ chưởng môn tiến vào thí luyện trợ giúp người tham dự. Các vị không cần bởi vì nhất thời phẫn nộ, phá huỷ quy định mà tổ tiên đã lập ra!"

"Nhưng cứ phóng túng để mặc hắn, nữ tu bị bắt đi kia chỉ sợ dữ nhiều lành ít a......" Hà Dạ Vu nói xong, nhịn không được nhìn thoáng qua Thẩm Quyết ở bên cạnh, thấy hắn nắm chặt đôi tay, sắc mặt không còn lãnh đạm như ngày thường, giờ phút này hắc trầm như thiết, hiển nhiên là đã tức giận tới cực điểm.

"Lời này sai rồi! Cổ nhân nói, thời sao mệnh vậy. Nếu nữ tu kia may mắn sống sót, không phải chứng minh rằng nàng cát tinh cao chiếu, vận số chưa hết sao." Nhạc Tư Khung nhẹ vuốt chòm râu, hơi hơi mỉm cười, "Thí luyện vốn chính là có sống có chết, bị ma giáo giết chết, hoặc là bị ma thú giết chết, lại có gì khác nhau đâu? Đều là kiếp mệnh chú định của nữ tu kia mà thôi!".

Có người trầm tư nói: "Đúng là cũng có mấy phần đạo lý."

"Hiện giờ, chỉ có thể xem vận khí của nữ tử kia thế nào. A di đà phật, tội lỗi tội lỗi!"

"Hây dà, đây có khi lại là một hồi cơ duyên..."

Mắt thấy chính mình thắng được sự ủng hộ của mọi người, Nhạc Tư Khung thập phần đắc ý, rung đùi nhìn về phía Thẩm Quyết, mỉm cười hỏi: "Thẩm chưởng môn, ý của ngươi như thế nào?"

Thẩm Quyết liếc nhìn hắn, không có trả lời. Ánh mắt kia sắc nhọn vô cùng, giống như đang xem một con chuột kiến côn trùng thường thường vô kỳ, làm sống lưng Nhạc Tư Khung chợt lạnh.

Hắn lạnh lùng nói: "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô dụng. Nếu đan pháp tư điều tra không có kết quả, ta sẽ tự mình đi vào."

Mọi người nhỏ giọng nghị luận sôi nổi, lại chưa dám tăng thêm ngăn trở.

Nhạc Tư Khung trừng mắt nhìn, sắc mặt khó coi, Đường chủ bên cạnh kéo ống tay áo hắn, thấp giọng nhắc nhở: "Thẩm Quyết hiện giờ Hóa Thần kỳ đại thành, đã là bước nửa chân vào Thiên giới, ngươi không đấu lại hắn!".

Nhạc Tư Khung nghe vậy sắc mặt tím đen, nghẹn nửa ngày hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo ngồi xuống.

*

Thẩm Kỳ Khi đứng lặng tại chỗ hồi lâu, thẳng đến bộ liễn kia mất hút, nàng vẫn ngơ ngác mà nhìn bầu trời xanh.

Nguyệt Hoài không nỡ xem, tiến lên chộp lấy bả vai nàng, "Tiểu sư muội, đã nhìn lâu....."

Thẩm Kỳ Khi trầm mặc.
Lưu Niên cười nói: "Như thế nào, nàng ta vừa đi, ngươi liền biến thành đá vọng thê! Còn muốn khóc đổ trường thành tố nỗi tương tư hay sao?"

Thẩm Kỳ Khi quay đầu lại liếc hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi há mồm liền thấp hèn đê tiện, ta hiện tại rất muốn vá mồm ngươi."

Lưu Niên bị nàng nhìn đến đáy lòng phát lạnh, vẫn cứ mạnh miệng nói: "A, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!"

Nguyệt Hoài nhẹ giọng nói: "Tiểu sư muội, ngươi đừng nóng giận, Lưu sư huynh từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, thật cũng không phải ác ý......"

"Ngươi muốn nói cái gì?" Thẩm Kỳ Khi nhìn về phía nàng, "Hắn bức đi sư tỷ của ta, hắn nói năng lỗ mãng, hắn miệng tiện, nhưng hắn là nam nhân tốt?"

Nguyệt Hoài ngẩn ngơ, sắc mặt đỏ lên: "Ta, ta không phải ý tứ này!"

Chu Tuấn ôm cánh tay, hất cằm liếc xéo nói: "Nguyệt sư muội, không cần lại cùng nàng tốn nhiều miệng lưỡi, nàng ý định muốn bao che Liễu Sương, dĩ nhiên khó chịu với chúng ta."

Lưu Niên cười lạnh: "Liễu Sương kia chỉ là một kẻ Luyện Khí kỳ yếu đuối mong manh, chọn nàng rõ ràng là bảo đảm nhất! Đáng tiếc có người không biết tốt xấu, một lòng một dạ chỉ nghĩ tình tình ái ái!"

Triệu Kha nãy giờ im lặng, bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn: "Đều đủ rồi, ít nói vài câu cho ta!"

Ba người kia nghe vậy ngượng ngùng ngậm miệng, sắc mặt không vui.

Triệu Kha giơ hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, đi đến bên cạnh Thẩm Kỳ Khi, thấp giọng nói: "Tiểu sư muội, đừng nóng giận."

Thẩm Kỳ Khi hít sâu một hơi, nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: "Triệu sư huynh, ngươi xác định muốn mang theo bọn họ cùng nhau đi?"

Triệu Kha do dự một lát, nói: "Trước không tính nhân phẩm, kỳ thật ba người họ thực lực không tồi......"

"Vậy các ngươi một đường đi." Thẩm Kỳ Khi xách lên tay nải trên mặt đất, lạnh lùng nói, "Ta tự mình đi."

Triệu Kha kinh hãi, vội vàng đè lại vai nàng: "Tiểu sư muội, ngươi một người hành động quá nguy hiểm!"

Lưu Niên lớn tiếng khuyến khích: "Để nàng tự mình đi thôi Triệu sư huynh, nếu nàng đều xem chúng ta khó chịu, vậy chúng ta còn để tâm cái thứ yêu đương não tàn làm gì."

Chu Tuấn làm mặt quỷ trêu tức, "Ha ha ha ha, đại tiểu thư muốn một mình khóc thút thít mà đi tìm tiểu phế vật mất tích kia á nha~"

Thẩm Kỳ Khi đang đi lên phía trước, nghe vậy khựng bước chân xoay người lại, mọi người không nghĩ tới nàng thế nhưng vọt tới trước mặt Lưu Niên cùng Chu Tuấn, nâng tay lên
——

"Bạch bạch bạch bạch!"

Hai người đờ đẫn kinh ngạc, miệng há to, trên má không hẹn mà cùng xuất hiện bốn dấu tay đỏ ửng, gương mặt nháy mắt sưng vù, có thể thấy được lực đạo cường ngạnh. Bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, Thẩm Kỳ Khi giơ tay đang muốn đánh thêm vài cái, Nguyệt Hoài đã nhanh chóng duỗi tay ngăn cản.

Nàng trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn ngập không thể tin tưởng: "Tiểu sư muội, ngươi sao lại có thể tùy ý đánh người?!"

"Vì cái gì bọn họ có thể mắng ta cùng sư tỷ, ta liền không thể tùy tiện động động tay?" Thẩm Kỳ Khi bễ nghễ nhìn nàng, một chưởng đẩy Nguyệt Hoài lảo đảo, "Ngươi dựa vào cái gì của người phúc ta a, Nguyệt sư tỷ?"

Nguyệt Hoài bị nàng đẩy té ngã, hết sức chật vật. Thẩm Kỳ Khi đi đến trước mặt nàng, khom người trên cao nhìn xuống, một tay bóp chặt cằm nàng nâng lên, "Xem ra ta gần đây hơi chút ôn nhu, có phải đã lâu không giáo huấn các ngươi, cho nên các ngươi đã quên ta là ai?" Giọng nàng âm trầm, khí tràng toàn bộ khai hỏa, bộ dáng này cực kỳ giống nguyên chủ trước kia, quả thực đem vai nữ xứng ác độc biểu diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Nguyệt Hoài lộ ra một đoạn cần cổ yếu ớt, môi run rẩy, liên thanh nói: "Không, không phải, tiểu sư muội, chúng ta, không có......"

Thẩm Kỳ Khi hung hăng hất bỏ cằm nàng sang một bên, đứng dậy nhìn thoáng qua Lưu Niên cùng Chu Tuấn ở phía sau, ánh mắt như là đang xem một đống rác rưởi không thể thu về.

Lưu Niên che lại gò má sưng đỏ, cắn chặt khớp hàm, dáng vẻ bị mạo phạm đến cực kỳ phẫn nộ, trong cơn giận dữ, lý trí mất sạch, hắn nhào tới Thẩm Kỳ Khi nhưng mà còn chưa đụng tới góc áo đối phương, cả người chợt bay văng ra ngoài.

Thẩm Kỳ Khi hơi co lại đồng tử, nhìn bóng đen đột ngột mới xuất hiện.

Thì ra trước mặt nàng không biết từ khi nào có một con ưng khổng lồ uy phong lẫm liệt, nó xoay một vòng, cánh chim to rộng hoàn toàn triển khai che một mảng trời, tốc độ như tia chớp.

Chu Tuấn cả kinh nói: "Đây là?!"

Nó kêu vang một tiếng, chặt chẽ bảo hộ Thẩm Kỳ Khi, duỗi thân hắc vũ đem nàng hoàn toàn chắn ở phía sau, cấm bất luận kẻ nào đi tới một bước.

Lưu Niên oán hận nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có linh thú lợi hại như vậy!"

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến mà vươn tay, ở trên đầu hắc ưng sờ soạng một chút, con ưng khổng lồ thu hồi cánh, ngừng ở trước mặt nàng, vẫn không nhúc nhích để mặc nàng vuốt ve, bày ra bộ dáng dịu ngoan.

Hắc ưng đối nàng thân mật cùng ỷ lại, làm nàng cảm giác thập phần quen thuộc.

"...... Sương đen!" Nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ, thì thầm nói, "Ngươi cùng sương đen có quan hệ, đúng hay không? Là có người kêu ngươi lại đây bảo vệ ta đúng không?"

Hắc ưng quay đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt đen trắng phân minh tựa như viên đá quý sáng ngời.

*

Trong phi liễn trên bầu trời cao.

"Các hạ......"

Liễu Sương nhíu mày nói: "Đừng kêu như vậy."

Tư Đồ Vân đành phải sửa miệng: "Ây, thôi được thôi được, Liễu cô nương."

Thị nữ đưa mắt nhìn nhau, các nàng phụng dưỡng nhiều năm, chưa từng thấy thiếu chủ nhà mình ăn nói cẩn thận như thế, không giống như là bắt tù binh, càng như là thỉnh một vị đại Phật.

Liễu Sương thấy hắn thần sắc rối rắm, lên tiếng: "Ngươi có cái gì muốn nói liền nói thẳng."

Tư Đồ Vân cũng không phải người giỏi giấu kín, trực tiếp hỏi: "Liễu cô nương cứ như vậy theo ta rời đi, không lo lắng Thẩm Kỳ Khi ở đó một mình sẽ có nguy hiểm à?"

"Bên ngoài thuỷ kính có chưởng môn quan sát, hẳn sẽ không xảy ra chuyện." Liễu Sương rủ mắt, thanh lãnh nói, "Để phòng ngừa, ta cũng có để lại đồ vật cho nàng."

Tư Đồ Vân thấy thần sắc Liễu Sương có chút cô đơn, liền cười nói: "Liễu cô nương, ngươi nếu là thiệt tình thích nàng, không ngại cùng nàng nói thẳng đi. Nàng nếu là không muốn, trực tiếp đoạt về nhốt ở Ma Vực, qua thời gian nàng cũng sẽ đáp ứng ngươi thôi."

Người Ma Vực biểu đạt ái hận không có loanh quanh lòng vòng, chính là đơn giản như thế.

Liễu Sương nhìn hắn: "Ngươi làm sao nhìn ra được ta thích nàng?"

Tư Đồ Vân hoang mang nói: "Điều đó không phải rõ ràng sao???"

Liễu Sương quay đầu đi, than nhẹ một tiếng, như là hỏi lại như là cảm thán: "......Vậy sao nàng ấy lại vẫn cứ không nhìn ra được?"

Tư Đồ Vân nghĩ nghĩ, hỏi: "Có thể là Thẩm đại tiểu thư trì độn chút. Xin hỏi Liễu cô nương, các ngươi hiện giờ tiến hành tới bước nào rồi?"

Liễu Sương mím môi, tự nhiên rối rắm. Nàng từ trước khinh thường tình yêu, hoàn toàn non tay, liền hỏi: "Có những bước nào?"

"Nắm tay chưa?"

Liễu Sương gật đầu.

Tư Đồ Vân lại hỏi: "Vậy còn hôn môi?"

Liễu Sương chần chờ một lát, lần nữa gật đầu.

Tư Đồ Vân kéo kéo khóe miệng: "......Còn lên giường thì sao?"

Liễu Sương nghĩ nghĩ, nói: "Trước đó vài ngày vốn định, sau lại bị cắt ngang."

"......"
Tư Đồ Vân mang vẻ mặt một lời khó nói hết, "Ngươi là nói, nắm tay rồi hôn môi rồi, thiếu chút nữa là lên giường, nhưng các ngươi vẫn còn chưa biểu đạt tâm ý với nhau???"



_________________
🥂✨Happy New Year!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện