Thẩm Kỳ Khi ôm trái dừa xù lông, to nặng thế này, khẳng định có nhiều nước và cái dừa.

Nàng ngước lên, hai mắt sáng lấp lánh, ngữ khí tràn ngập chờ mong: "Sư tỷ như thế nào biết ta muốn ăn cái này?".

Liễu Sương dừng một chút, nhấp miệng nói: "Ta......"

Còn không có chờ nàng nói xong, Triệu Kha phóng tới đánh gãy các nàng: "Hai vị sư muội, chuyện trái dừa không bằng đợi lát nữa nói sau! Linh thú kia đuổi theo đến nơi!".

Quay đầu thấy Thận Quy sừng sững trong cát bụi, lưu lại từng cái dấu chân cực to, ít nhất cũng to cỡ một cái xe tải lớn.

Chỉ xem bàn chân dày nặng của nó thôi, sợ là ba người ở đây cũng không đủ cho nó giẫm.

Thẩm Kỳ Khi nhất thời nhét trái dừa vào túi càn khôn, cất bước chạy: "Sức lực lớn cũng thôi đi, dựa vào cái gì tốc độ nó nhanh như vậy? Thật không công bằng!"

Liễu Sương nói: "Thận Quy da dày thịt béo, lực chống ngàn quân, hồ nước trên lưng cũng có chứa kịch độc. Bất quá nó tuy tấn mãnh, nhưng cũng có nhược điểm trí mạng."

Triệu Kha kinh hoàng nói: "Linh thú này chính là Thận Quy trong《 Bách thú cương 》sao? Xin hỏi nó có nhược điểm gì thế?".

Bách thú cương, đấy chẳng phải sách giáo khoa chuyên dụng trong khoá học ngự thú hay sao?

Thẩm Kỳ Khi mê mang vò đầu: "Sao ta chưa từng nghe qua cái này cái gì quy......"

Liễu Sương nhìn nàng một cái: "Bởi vì ngươi ngày thường trong giờ học đều hay làm việc riêng."

"!"

Thẩm Kỳ Khi không khỏi cúi thấp đầu, hổ thẹn tránh đi ánh mắt đối phương.

Từ sau khi Thiên Đạo lão nhân thức tỉnh trong cơ thể nàng, đan nguyên không ngừng cuồn cuộn hấp thu linh khí, tu vi quả nhiên bay lên phi thường mau, rất nhiều chú pháp đều có thể tự đọc sách, không thầy dạy cũng hiểu, cho nên nàng dần dần không còn thích nghe Hư Phù đạo nhân giảng nhiều lời dài dòng.

Bình thường đều là Liễu Sương nghe giảng bài nàng ngẩn ngơ, hoặc là Liễu Sương yểm trợ cho nàng ngủ.

Loại tri thức lý luận giống vầy, nàng thông thường xem lướt qua cũng lười nhớ kỹ...Đáng hận!

Liễu Sương nhịn không được sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Thận Quy sợ lửa."

Triệu Kha nghe vậy nói: "Này dễ thôi!"

Hắn trở tay vứt ra một cái bùa gọi lửa, hướng về Thận Quy, hai đoàn lửa to chừng hai cánh tay thô phá không mà đi, vút một tiếng, chỉ thấy ngọn lửa cực nóng kia như cuồng phong lốc xoáy, nơi nó đi qua bị thổi quét thành tro.

Lửa kia hùng hổ đuổi tới trước mặt Thận Quy, đối lập với thân hình khổng lồ như núi của Thận Quy, lại chẳng khác gì châu chấu mà đòi đá xe.

Quả nhiên, Thận Quy há mồm một ngụm nuốt trọn ngọn lửa, nuốt xong còn không chút hoang mang nấc lên một cái.

Thẩm Kỳ Khi: "......Hình như cũng chả có tác dụng khỉ gió gì!"

Liễu Sương nói: "Đừng nóng vội, ngươi nhìn nhìn lại."

Lời còn chưa dứt, Thận Quy rít lên, làm Thẩm Kỳ Khi sợ tới mức run lập cập.

Nàng tập trung nhìn vào, Thận Quy nuốt xuống ngọn lửa kia, đang đắc ý dào dạt vỗ vỗ cái bụng thì thân hình chợt nảy lên, cái mặt rùa tràn đầy nếp nhăn tức khắc nghẹn thành màu đỏ tím, nó ngửa đầu thét dài, phát ra thanh âm như là phòng không hú còi cảnh báo, vang vọng cánh đồng hoang vu.

Rít gào xong, Thận Quy ngẩng đầu lên, đảo quanh tại chỗ như ruồi nhặng không đầu, không truy không đuổi, cát đá cùng hồ nước trên lưng nó thay phiên đổ xuống, nhìn thập phần thống khổ.

Thẩm Kỳ Khi nghi hoặc nói: "Chỉ vậy thôi?"

Nhìn nó giống như không quá thông minh.

Đây chính là tiểu boss Kim Đan kỳ, không lẽ dễ dàng bị đánh bại như thế?

Triệu Kha hoảng sợ: "Tiểu sư muội, nói cẩn thận!"

Như là vận mệnh chú định đáp ứng mong chờ của nàng, Thận Quy đột ngột thay đổi phương hướng, hai mắt đỏ đậm tru lên, điên cuồng lao đến ba người.

Thẩm Kỳ Khi: ???

Triệu Kha thở dài: "Nó giống như từ thống khổ chuyển thành....phẫn nộ."

Thận Quy vốn dĩ tốc độ nhanh, lúc này lại bị chọc giận mà buff thêm một tầng, chạy càng nhanh.

Thẩm Kỳ Khi che mặt: .... Ta liền không nên miệng quạ đen!

Mỗi bước Thận Quy chạy chính là một trận đất đai rung chuyển, bên dưới chân nó vỡ ra vô số khe đất hẹp, không ngừng kéo dài lan ra.

Triệu Kha căng thẳng mặt mày, cao giọng kêu gọi: "Mọi người cẩn thận ngàn vạn đừng ngã xuống!".

Bên ngoài thuỷ kính, Thẩm Quyết nhíu chặt mày, ánh mắt đuổi theo bóng dáng ba người. Những khe đất dữ tợn kia đã kéo tới chân bọn họ, phía dưới chính là từng đạo vực sâu không thấy đáy.

Trong gương Thẩm Kỳ Khi nhảy trái nhảy phải tránh né, trông giống một con khỉ linh hoạt. Mà Thận Quy theo sát sau đó, dần dần kéo gần lại khoảng cách.

10 mét,

8 mét,

5 mét......

Liễu Sương nhẹ nhàng lướt mũi chân trên mặt đất, gió mạnh thổi đến tay áo bay phần phật. Nàng liếc mắt nhìn về phía sau, nói: "Chút lửa vừa rồi đối nó vô dụng, quá nhỏ nhoi không đủ."

Triệu Kha kiệt lực chạy trốn, khô khốc nói: "Chúng ta đây ba người đồng loạt gọi hỏa quyết, không biết hữu dụng hay không?!"

Thẩm Kỳ Khi cũng bị gió thổi tung tóc dài, cắn chặt răng: "Mặc kệ dùng được hay không, thử xem đi!"

Nàng dẫn đầu xoay người, rót linh khí vào lòng bàn tay, dựng thẳng lên hai ngón tay, nhắm hai mắt mặc niệm một trận khẩu quyết. Mà giờ khắc này Thận Quy đã điên cuồng phóng đến, thè ra lưỡi to chảy đầy nước miếng, cách các nàng chỉ có khoảng cách một góc áo!

Sắc mặt Liễu Sương trầm xuống, nắm chặt ống tay áo.

Đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên dựng lên một mặt tường lửa cao mấy chục trượng, cảnh tượng như là vực sâu cũng thè ra một cái lưỡi nóng cháy, ngăn cách con đường mà quái vật khổng lồ kia nhất định phải đi qua.

Lửa nóng hừng hực gần trong gang tấc, Thận Quy chần chờ dừng bước chân, nhìn ba người phía sau tường lửa, sâu trong yết hầu nó tràn ra từng đợt gầm nhẹ.

Thẩm Kỳ Khi lui ra phía sau vài bước, duy trì chú pháp, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Quả nhiên hữu dụng!"

Cùng với linh lực mà nàng rót thêm vào, bức tường lửa mở rộng ra hai bên, tạo thành một vòng lửa cực đại, vây lấy Thận Quy ở bên trong.

Triệu Kha thấy thế, vội vàng đồng loạt sử dụng linh lực, vòng lửa cao vọt thêm mấy khúc, cháy càng mãnh liệt, thiêu đốt toàn bộ không khí.

Dưới thao tác của hai người, vòng lửa dần dần co lại, Thận Quy giống cá trong chậu, bị vây trong đó không ngừng tru lên.

Triệu Kha vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra: "Thành công!"

Thẩm Kỳ Khi hít sâu, hai ngón tay mảnh khảnh bất động dựng ở trước ngực, linh khí từ đan nguyên sôi sục dâng lên, kiệt lực chống đỡ vòng lửa.

Thời điểm quan trọng, bên tai chợt vang lên một thanh âm già nua: "Thẩm Kỳ!"

Thẩm Kỳ Khi nhăn mặt, như thế nào lại là lão già kia?

"Giết nàng!"

"Giết nàng!"

"Giết nàng!"

"Giết......"

Thanh âm vô hạn quanh quẩn bên tai, như sấm sét ầm ầm nổ tung, nhoáng cái khí huyết dâng trào, trước mắt nàng tối sầm, nguồn linh khí cung cấp ở đan nguyên thế nhưng bị phá vỡ!

Thiếu đi linh khí, ngọn lửa chập chờn rồi trở nên mỏng manh, Triệu Kha kinh hô: "Tiểu sư muội, ngươi làm sao vậy?!".

Thẩm Kỳ Khi che lại bụng nhỏ kịch liệt đau nhức, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, muốn sử dụng linh lực, lại phát hiện như thế nào cũng dùng không ra.

Liễu Sương ngưng trọng thần sắc, lập tức hướng nàng chạy vội tới.

Hỏa thế yếu bớt, Thận Quy nóng lòng muốn thoát ra, mà khoảng cách giữa nó cùng Liễu Sương chỉ có không đến mấy trượng.

Thẩm Kỳ Khi đáy lòng phát lạnh: Thôi xong!

Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, nàng nhìn thấy Thận Quy vậy mà bay lên trời, lướt qua tường lửa suy thoái, hướng Liễu Sương đánh tới!

Liễu Sương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt bình tĩnh.

Một sợi khói đen đã ở trong tay áo nàng, vận sức chờ phát động.

Quái vật giống như một cụm mây đen khổng lồ, che đi hết thảy trước mắt.

Trong lúc nguy cấp, Thẩm Kỳ Khi không chút suy nghĩ mà nhào tới, một tay đem Liễu Sương chắn ở phía sau.

Triệu Kha trợn to hai mắt, khiếp sợ vươn tay ra: "Tiểu sư muội ——"

Bóng đen tối sầm đánh úp lại, Thận Quy mở ra cái miệng khổng lồ tựa vực sâu dữ tợn, trong miệng kia không biết ăn qua bao nhiêu người lưu lại hơi thở tanh nồng, theo khoảng cách rút ngắn mùi tanh tưởi liền gia tăng nồng đậm.

Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ: Ta sắp chết?! Không nghĩ tới xuyên thư cuối cùng kết cục là bị con quỷ rùa này ăn sống, hoàn toàn không có mặt mũi a!

...... Bất quá, sư tỷ còn sống thì tốt rồi.

Trong mông lung, bên tai vang lên một tiếng như có như không thở dài.

Thẩm Kỳ Khi thấy Thận Quy đã mở ra cái mồm to đầy máu đang chuẩn bị ăn nàng chắc bụng, thình lình nó khựng lại, cứ như bị thứ gì đó mạnh mẽ ấn tại chỗ.

Làn sương đen không biết từ chỗ nào mà đến, không ngừng lan toả leo lên giáp xác dày nặng, quấn chặt, giống một con rắn độc từng điểm từng điểm cắn nuốt Thận Quy.

"Xìi——"

Thanh âm rất nhỏ, như là một mảnh lông chim rơi xuống trên mặt đất.

Thẩm Kỳ Khi chớp mắt lấy lại phản ứng, trước mắt đã không còn Thận Quy, chỉ có tro tàn thưa thớt dưới đất.

Mà làn sương đen mềm mại kia bay lại đây, giống một sợi khói bếp lượn lờ, quay chung quanh cổ nàng, dạo qua một vòng.

Thẩm Kỳ Khi ngây người một lát, khàn khàn thốt lên: "...... Lại là các ngươi!".

Nàng nhớ rõ ở tỷ thí thăng học lần trước, chính mình cũng được đoàn sương đen này cứu!

Trái tim được buông xuống nguyên vẹn, Thẩm Kỳ Khi nhịn không được duỗi tay sờ làn sương đen, lành lạnh, như là tẩm ở trong nước, xúc cảm kỳ diệu giống thạch trái cây, phi thường đàn hồi.

Nàng lại xoay người xem xét Liễu Sương, khẩn trương hỏi: "Sư tỷ, ngươi không sao chứ?".

Liễu Sương đặt một tay sau lưng, ánh mắt nặng nề: "...... Không có việc gì."

Thẩm Kỳ Khi theo bản năng mà rụt rụt cổ. Không biết có phải là ảo giác hay không, sắc mặt Liễu Sương hiện tại trông thực đáng sợ, mặt vô biểu tình, đồng tử ẩn ẩn phiếm lên màu đỏ tươi.

Thẩm Kỳ Khi không có chú ý tới, sương đen phía sau nàng đã co rúm lại, lặng lẽ bay ra xa nàng một chút.

Liễu Sương rủ mắt nhìn về phía nàng, hỏi: "Ngươi xông tới làm cái gì?".

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, cắn môi: "Ta muốn cứu ngươi a......"

"Cứu ta." Liễu Sương nói giọng lạnh băng, "Lấy cái gì cứu? Mạng sống của ngươi sao?".

Thẩm Kỳ Khi ngây người, vội la lên: "Không phải!".

Liễu Sương cũng không đối nàng phát tiết, nhưng lần này giống như thật sự tức giận.

Nàng gian nan giải thích: "Ta chỉ là, muốn cho ngươi sống......"

"Cho nên ngươi cảm thấy ta có thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở trước mặt ta?" Liễu Sương bỗng nhiên cắt lời nàng, "Ngươi không quý trọng tính mạng của ngươi sao? Thẩm Kỳ Khi?"

Thẩm Kỳ Khi hít sâu một hơi, gục đầu xuống: "...... Ta này không phải không chết sao?".

Liễu Sương lạnh lùng nhìn nàng, mở miệng nói: "Nếu không có phiến sương mù này, ngươi đã sớm thi cốt vô tồn."

"Ngươi quá ngây thơ, xúc động hành sự, cho rằng chính mình không gì làm không được."

Thẩm Kỳ Khi khác thường mà an tĩnh lại.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hốc mắt đỏ, con ngươi mông lung một tầng hơi nước.

Liễu Sương cứng người lại.

Nàng nghĩ muốn giúp Thẩm Kỳ Khi lau khô nước mắt, lại buộc chính mình cứng rắn không đi quản.

"Ta không phải xúc động." Thanh âm Thẩm Kỳ Khi rất thấp, nước mắt theo cằm rơi xuống, "Ta chính là muốn giúp ngươi, muốn cứu ngươi, muốn đối tốt với ngươi, cho nên cái gì cũng không kịp nghĩ đã vọt tới."

"Ngươi không thể trơ mắt nhìn ta chết, ta cũng giống như ngươi vậy. Sư tỷ, ngươi vì cái gì không coi tính mạng của ngươi cũng là mạng chứ?".

Liễu Sương nhắm mắt, nước mắt đối phương liên tiếp giống mưa bom bão đạn, tạp đến đáy lòng mềm mại của nàng.

Nàng kỳ thật rất sợ, nếu nàng không có trọng sinh, có lẽ Thẩm Kỳ Khi đã sớm chết ngay trước mặt nàng....

Liễu Sương đột nhiên quay người đi, đôi tay nắm chặt, trong mắt lập loè ánh đỏ dữ tợn.

Nàng không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Thẩm Kỳ Khi đợi không được hồi đáp, quay lưng, ôm đoàn sương đen mềm mại ở trong tay, vành mắt đo đỏ, bài trừ ra một nụ cười, "Vừa rồi cảm ơn các ngươi a."

Sương đen do dự một lát, tiến tới cọ cọ mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt.

"Ngay cả các ngươi còn biết đau lòng ta." Thẩm Kỳ Khi thấp giọng nói, "Sư tỷ vừa rồi hung dữ với ta, ta thật khổ sở."

Làn sương biến ảo, lại hóa thành bàn tay to, ôn nhu vuốt ve mái tóc đen của nàng.

Cảm thụ được xúc cảm mềm nhẹ trên đầu, Thẩm Kỳ Khi híp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, có thể nói cho ta, rốt cuộc là ai đã cứu ta không?".

Sương đen đương nhiên không thể trả lời nàng, chỉ nhẹ nhàng phất qua mặt nàng, dường như khẽ hôn lên gò má, sau đó dần dần trôi đi trong gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện