Cùng lúc đó, giữa Tê Sơn, Thẩm Quyết đang ngồi ngay ngắn trên đài cao, cùng chư vị chưởng môn chăm chú nhìn yểm cảnh qua thuỷ kính.

Hắn thật mau quét mắt qua các thuỷ kính, trong đó có một mặt kính bóng loáng ảnh ngược ra cảnh tượng thoáng làm hắn mở to hai mắt.

Bên cạnh một thanh y đạo cô cùng nhìn lại đây, cười nói: "Thẩm chưởng môn, đấy không phải lệnh thiên kim sao? Hồi lâu không thấy, lại trưởng thành không ít, càng tươi sáng đáng yêu."

Thẩm Quyết khách khí nói: "Hà cung chủ tán thưởng, một tiểu nha đầu không hiểu chuyện thôi."

Đạo cô này là cung chủ Phong Cung, Hà Dạ Vu, nàng ô một tiếng, nghi hoặc nói: "Người kia bên cạnh nàng, khí chất xuất trần, tuyệt đối không phải tầm thường, dáng vẻ cũng rất là quen mắt...."

Thẩm Quyết hít một hơi: "Người kia cũng là đệ tử của ta, Liễu Sương."

"A, ra là nàng!" Hà Dạ Vu nhớ tới lời đồn về Liễu Sương ở Tu Tiên giới, tài năng ngút trời thế nhưng chậm chạp không đột phá được Luyện Khí kỳ, ngược lại trở thành phế vật, bị người phỉ nhổ.

Hà Dạ Vu không khỏi lộ ra cười ngượng, "Không nghĩ tới hai nàng quan hệ tốt như vậy......"

Lời vừa ra cũng làm Thẩm Quyết cảm thấy kinh ngạc.

Từ lúc nào Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương quan hệ mật thiết đến thế?

Tùy ý ôm eo dắt tay không nói, ngay cả bộ dáng trò chuyện cùng nhau cũng là tương đối thân mật, xem thần sắc thản nhiên của Liễu Sương, tựa hồ cũng hoàn toàn không phản cảm chuyện này.

Chẳng lẽ đúng như Thẩm Kỳ Khi nói, nàng trước đó cũng không có đối Liễu Sương làm cái gì?

Hay là, nha đầu đang cố ý mưu đồ bí mật gì đó?

Dù gì đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Kỳ Khi cố tình dụng chiêu "thân cận", lúc trước nàng cũng làm vậy rồi bày ra trò cười cho thiên hạ nhạo báng Liễu Sương.

Thẩm Quyết hơi hơi nhíu mày, thần sắc lạnh nhạt không gợn sóng, nhưng trong lòng đã nổi lên gió lớn.

Mà trong yểm cảnh Thẩm Kỳ Khi lại quên mất rằng mình đã ở trước mặt cha hờ than thở khóc lóc, đau khổ đắp nặn nhân thiết "ác độc kiêu căng", suýt nữa liền bị OOC.

Nàng hiện thời đang quan sát địa hình, hoang mạc rộng lớn, khắp nơi đều là cỏ héo vàng xác xơ, trừ bỏ mấy con quạ đen trên cây cùng kền kền bay thấp trên trời, căn bản không nhìn thấy bóng dáng động vật sống nào khác, toàn cảnh hoang vắng đến đáng thương.

Địa hình thế này có lợi có hại, tuy tầm nhìn trống trải, không dễ dàng bị hạn chế mai phục, nhưng cũng không có chỗ tránh né cùng cư trú, một khi bị ma thú cường hãn đột kích, phi thường dễ dàng thành tầm ngắm.

Khó khăn có vẻ to a!

Thẩm Kỳ Khi xoay chuyển tròng mắt, phạm vào chứng khó khăn chọn lựa, cuối cùng đem quyền quyết định giao cho Liễu Sương: "Sư tỷ, lát nữa chúng ta nên chạy hướng nào?".

Liễu Sương lại nói: "Không vội."

Nàng lướt mắt qua Thẩm Kỳ Khi, dừng ở đám người tụ tập phía trước.

Đệ tử Thanh Lễ phái cộng thêm mấy chục người môn phái khác ở đây cũng gần trăm, giờ phút này đều đứng tại chỗ bất động, biểu tình khác nhau, bọn họ cũng giống Thẩm Kỳ Khi tự hỏi vấn đề nên đi đâu ở đâu.

Trong bầu không khí yên tĩnh, có một người bỗng nhiên đứng ra, chủ động nói: "Chư vị, ta có một đề nghị! Không bằng mọi người trước cùng nhau hành động, như vậy sau này xảy ra chuyện gì, cũng dễ chiếu cố."

Mọi người nhìn lẫn nhau, có không ít người tâm sinh tán đồng, cũng có người phản đối: "Nếu mà cùng nhau đi, lúc đoạt được thành quả thì tính thế nào? Đến lúc đó thế nào cũng sẽ vì vấn đề phân chia mà cãi cọ, rồi làm sao lựa chọn?".

Người nọ hơi hơi mỉm cười, ôn thanh nói: "Vị sư huynh này nói có lý. Ta cũng nghĩ tới vấn đề đó, không bằng dựa vào trình độ cống hiến mà phân chia thành quả, mọi người cảm thấy ý này thế nào?".

Ồ, này còn không phải là phân phối theo lao động sao!

Thẩm Kỳ Khi nhìn về phía người đề nghị, một thân bạch y quen thuộc, đúng là đệ tử nội môn Thanh Lễ phái.

Bộ dáng hắn trông rất tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, chính khí lẫm nhiên, thoạt nhìn là một nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, tức khắc rất nhiều dây leo lựa chọn bò về phía hắn.

Một nữ tu bên cạnh hắn lên tiếng, "Triệu Kha sư huynh, theo ý ngươi, hiện tại chúng ta nên đi phương hướng nào?"

Triệu Kha suy tư một lát, mặt giãn ra cười nói: "Nơi này quá mức hoang vắng, tốt nhất lựa chọn một mục tiêu rõ ràng để hành động, liền hướng về ngọn núi nâu đậm kia mà đi đi!"

Trong nguyên tác cũng có đoạn này, khi nhóm người rối rắm như rắn mất đầu thì Triệu Kha đứng ra dẫn dắt cả đám hướng tới....con đường bi thảm không lối về.

Mà nữ chủ cũng là vì đi theo bọn họ mới tao ngộ thiên giai ma thú tập kích, sau đó may mắn được Tư Đồ Vân cứu.

Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn Liễu Sương, hỏi: "Sư tỷ, không bằng chúng ta cũng đi cùng bọn họ?" Thuận tiện còn có thể chạy theo cốt truyện, gặp một lần kẻ gọi là Ma Vực tiểu thiếu chủ Tư Đồ Vân, kia chính là trai đẹp yêu dã trung thành lại tận tâm a!

Liễu Sương gật đầu nói: "Cùng nhau đi." Nàng vừa lúc cũng có việc muốn nói với Tư Đồ Vân.

Hai nàng thực mau lẫn vào quần thể, né ở sau đuôi, đảm đương người qua đường bình thường.

Triệu Kha nói được thì làm được, quả nhiên dẫn dắt mọi người hướng tới ngọn núi kia.

Cảnh sắc trên đường vẫn cứ thập phần tiêu điều, nắng gắt không giảm. Đoàn người ban đầu còn vừa nói vừa cười như là tới du lịch, lúc sau tinh lực thiếu thốn, dần dần yên lặng.

Thẩm Kỳ Khi một tay cầm que kem đá, dựa gần Liễu Sương bước đi. Món này là nàng chuẩn bị trước đó tại Bách Thảo Viên, dùng thủy nguyên tố pháp thuật, lợi dụng nước giếng đông lạnh làm ra, lại bỏ thêm chút nước cốt chanh, gặm lên thập phần ngon miệng.

Liễu Sương thường thường quay đầu nhìn nàng, thần sắc khó đoán.

Thẩm Kỳ Khi thấy Liễu Sương để ý, liền cầm que kem giơ giơ lên: "Sư tỷ muốn nếm thử một ngụm hay không?"

Ánh mắt Liễu Sương dừng trên tay nàng: "....Đây là cái gì?".

"Kem que! Mát lạnh giải nhiệt, chuẩn bị cho mùa hè." Bên khoé miệng còn tàn lưu một vệt nước chanh, Thẩm Kỳ Khi cười nói, "Thử nha, ăn một ngụm, nếu không ngon ta hái đầu xuống cho ngươi đá!"

Khả năng bán hàng đa cấp của Thẩm Kỳ Khi quá kinh dị, Liễu Sương không tránh khỏi bị đả động, nàng hơi hơi gật đầu.

Thẩm Kỳ Khi vươn tay, muốn đưa que kem cho Liễu Sương. Không nghĩ tới Liễu Sương trực tiếp cúi đầu, miệng nhỏ gặm lấy.

Khi Liễu Sương nâng mặt lên, cánh môi no đủ tẩm ướt một tầng hơi mỏng, yêu dã quyến rũ.

Liễu Sương nhìn nàng, môi răng đóng mở: "Không tồi."

Thẩm Kỳ Khi xem đến ngơ ngẩn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi, ngươi còn muốn ăn tiếp không?"

Liễu Sương lắc đầu: "Ngươi ăn đi."

Thẩm Kỳ Khi mất hồn mất vía gục đầu tiếp tục ăn, que kem mát lạnh cũng không hoà tan được nhiệt độ gò má nàng lúc này. Mỗi ngày đều phải nhận lấy sư tỷ mỹ nhan bạo kích, thật là gánh nặng ngọt ngào.

Nàng một đường ăn ngon lành, đặc biệt nổi bật trong đám người bơ phờ.

Thực mau liền có người kinh ngạc hỏi: "Tiểu sư muội, ngươi đang ăn cái gì?"

Thẩm Kỳ Khi gặm xong que kia, lại từ trong túi móc ra một cái khác vị dâu: "Kem que".

Lại có người khiếp sợ thốt lên: "Ngươi tới yểm cảnh như thế nào sẽ mang theo thứ này?!"

"Ta còn có món khác nữa." Thẩm Kỳ Khi vỗ vỗ túi càn khôn, bên trong đầy các loại đồ ăn vặt, "Các ngươi muốn hay không? Dùng linh thạch đổi, tới trước lấy trước nha~"

Thanh Lễ phái luôn lấy tuân thủ quy củ nghiêm ngặt cùng kham khổ tu hành làm chuẩn tắc, đệ tử một đám đều tâm cao khí ngạo, sao có thể thừa nhận chính mình bị loại đồ ăn vặt này hấp dẫn? Quả nhiên người nọ lắc đầu từ chối: "Không, không cần."

Thẩm Kỳ Khi tiếc nuối nhún vai.

Trên thực tế mọi người sớm đã nóng đến miệng khô lưỡi khô, sau khi hắn cự tuyệt, những người khác cũng ngượng ngùng đi muốn, chỉ có thể cố nhịn, làm bộ không để bụng.

Tiếp tục tiến lên một đoạn đường, trong đội ngũ đi đầu đột nhiên có người hô lớn: "Á, ta giống như thấy được một cái hồ!"

Mọi người tức khắc duỗi dài cổ ngóng về phía trước, có người phụ họa nói: "Ta cũng thấy được!"

"Ta cũng vậy, ở ngay đàng kia!"

Cả đám hứng thú bừng bừng xông tới, bước chân ngày càng có lực.

Thẩm Kỳ Khi nhón mũi chân nhìn qua, quả nhiên cách đó không xa có thể nhìn đến một hồ nước trong vắt, cây xanh rì rào xung quanh, gió nhẹ phất qua, không khí dạt dào tươi mát.

Ban ngày lửa nóng, mọi người đều đánh mất lý trí, nháy mắt tiến lên vây quanh cái hồ kia.

Có người nóng nảy mà nhìn về phía Triệu Kha: "Triệu sư huynh, chúng ta đều nóng chết rồi, không bằng mọi người cùng nhau xuống nước giải buồn đi?"

Triệu Kha trầm tư thoáng giây, rồi cũng mau chóng gật đầu dưới ánh mắt đói khát của mọi người.

Mà Thẩm Kỳ Khi ở một bên lại không có động, ngược lại bay nhanh kéo Liễu Sương ra xa chút.

Liễu Sương quay đầu xem nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Nắm giữ hướng đi cốt truyện, Thẩm Kỳ Khi thở dài một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn đám người, lắc lắc đầu: "Nơi này có vấn đề."

Ánh mắt Liễu Sương trầm xuống, tựa hồ suy tư gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện