Thẩm Kỳ Khi gối tay sau đầu, trằn trọc suốt đêm, đệm chăn đều bị nàng lăn lộn làm cho dúm dó.

Thanh Diên vừa kêu vang, nàng lập tức nhảy ra khỏi giường, ánh mặt trời rọi vào gương đồng, chiếu ra một khuôn mặt trứng ngỗng tiều tuỵ.

Trên đường đến lớp, nàng lại trùng hợp gặp được tam sư huynh Tần Kình đang chậm rì rì cưỡi hồ lô. Thiếu niên anh tuấn ngồi xếp bằng, tiêu dao tự tại, đi cùng một chỗ với Thẩm Kỳ Khi uể oải, hấp dẫn nhiều ánh mắt ngạc nhiên tò mò.

"Tiểu sư muội, ngươi làm sao nhìn như chưa tỉnh ngủ?" Hắn nhìn Thẩm Kỳ Khi một bộ du hồn, nhịn không được trêu ghẹo, "Ô, trông còn kinh hơn cả gấu trúc ở sau núi đó nha!".

"Đừng nói nữa." Thẩm Kỳ Khi quay đầu, chỉ vào hai quầng thâm, âu sầu nói, "Ta hình như đã chọc Liễu sư tỷ không vui, nhưng không biết mình sai ở đâu...lăn qua lộn lại mất ngủ cả đêm."

Đêm qua Liễu Sương đột nhiên thu hồi tâm pháp, ném một quyển sách mới cho nàng, rồi phất tay đuổi người ra cửa. Kế tiếp bất luận Thẩm Kỳ Khi gõ cửa hò hét thế nào, trong phòng trước sau một mảnh im lặng.

Tần Kình có chút giật mình: "Liễu sư muội chặn ngươi ngoài cửa? Không phải nàng ấy có tiếng tốt tính sao, làm sao lại giận ngươi?".

"Cũng không biết a......" Thẩm Kỳ Khi thẫn thờ phủi bụi trên thân kiếm, "Cho nên ta tính toán lát nữa đi hỏi sư tỷ một chút, tích cực sửa sai."

Tần Kình gật gật đầu, lại nghi ngờ hỏi: "Nói đến, ngươi gần đây tựa hồ cùng Liễu sư muội quan hệ không tồi nha?".

Trước đây nguyên chủ thích tìm Liễu Sương gây sự, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, lúc này đột nhiên thân mật khăng khít, đích xác chọc người nghi hoặc.

Thẩm Kỳ Khi đảo mắt, nửa thật nửa giả nói: "Ta lúc xưa xấu tính, đã làm nhiều chuyện tệ hại, nhưng sư tỷ khí độ phi phàm, tấm lòng bao la tựa biển, lúc nào cũng bao dung. Vì vậy ta sinh lòng kính nể, quyết tâm muốn hoà hảo cùng tỷ ấy."

Tần Kình tươi cười nói: "Thì ra là thế. Ta thấy Liễu sư muội luôn luôn độc lai độc vãng, xác thực cô tịch, ngươi nhiều giúp nàng cũng là chuyện tốt." Hắn trước nay vẫn luôn xem mối quan hệ lục đục giữa hai người như là tiểu nữ hài cãi nhau mà thôi, không mấy để ý, hiện giờ liền dễ dàng tin lời nàng nói.

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Biết rõ Liễu Sương cô độc một người, vậy sao ngươi không biết chủ động, nắm chắc cơ hội đi công lược nữ chủ?! Đầu gỗ đúng là tức chết người, khó trách ngươi vô pháp bay lên làm đệ nhất nam chủ!

Hai người nói nói cười cười đi vào học nhai, dọc theo đường đi lại bắt gặp rất nhiều thi thể chim thú, hoa lá đỏ sậm từ hám thụ phủ đầy đường mòn đá cuội, vài tên tạp dịch cầm chổi đang cúi đầu quét dọn chừa ra lối đi ở giữa.

Tần Kình thấy thế nhíu mày, giọng điệu ủ dột: "Chim thú chết bất đắc kỳ tử, hám thụ lại kết hoa lá mùa xuân......gần đây việc lạ ngày càng nhiều."

Thẩm Kỳ Khi an ủi: "Sư huynh chớ có khẩn trương, mấy vị phong chủ có lẽ đã sớm có đối sách, huống chi còn có cha ta ở đây."

Tần Kình thở dài: "Chưởng môn bế quan đã mấy năm, cũng không biết khi nào mới có thể ra tới."

Thẩm Kỳ Khi tất nhiên biết cốt truyện tiếp theo, chờ đám tạp cá tôm binh từ Ma Vực tới rồi, Thẩm Quyết cũng sẽ lên sân khấu đại sát tứ phương, nhưng nàng không thể nói cho Tần Kình nghe được, chỉ phải chịu đựng cùng thở dài.

Hai người tiến vào học đường, bên trong ồn ào xôn xao, Thẩm Kỳ Khi dựng tai nghe, tựa hồ nhóm người này cũng đang thảo luận dị biến ở Thanh Lễ Phái.

Ánh mắt nàng xẹt qua bọn họ, dừng ở Liễu Sương đang ngồi bên cửa sổ.

Nữ tử một tay chống cằm, đắm mình trong ánh nắng mai nhìn xa xăm ra bên ngoài, thong dong hững hờ, đúng là mỹ nhân hoạ bì đoạt nhân tâm phách.

Đương lúc Thẩm Kỳ Khi bồi hồi thưởng thức, thì nghe có người gọi mình.

"Tiểu sư muội!" Phù Lạc mắt sắc, thấy nàng vào cửa, ra sức phất phất tay, "Tới chỗ này ngồi nha!" Nàng ta chỉ vào chỗ trống bên cạnh, nhiệt tình kêu gọi.

Mọi người trong nháy mắt đều nhìn lại đây, ngay cả Liễu Sương cũng xa xa hướng mắt tới.

Ngoài ý muốn trở thành đèn tụ quang, Thẩm Kỳ Khi giật giật khóe miệng, xám xịt cúi đầu, đi tới bên cạnh Phù Lạc.

Liễu Sương thấy nàng đi qua đó, trong lòng trầm xuống, lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Đây mới là Thẩm Kỳ Khi mà nàng quen thuộc. Hết lần này tới lần khác lừa gạt lòng tin của nàng, mặt ngoài xinh đẹp ngoan hiền, sau lưng lại ác độc cùng đám người kia cả ngày tính kế chèn ép khinh nhục nàng. Ở trong mắt Thẩm Kỳ Khi, chính mình chỉ sợ là một món đồ cho nàng ta tùy ý chơi đùa.

Hồi tưởng ánh mắt tràn đầy tin tưởng cùng chân tâm của Thẩm Kỳ Khi đêm qua, dục vọng huỷ diệt đang cuồn cuộn chảy trong lòng Liễu Sương rốt cuộc bị lý trí đẩy lui.

Nàng cũng không phải là sợ không chiếm được cái gì, chỉ sợ điều mà nàng đã từng có được chẳng qua lại là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.

Liễu Sương vô thức nắm chặt ngón tay, bỗng nhiên nghe được thanh âm ——

"...... Sư tỷ?"

Thẩm Kỳ Khi búng ngón tay "tách tách" bên tai nàng, cười nói, "Kêu sư tỷ lâu như vậy mà không ứng tiếng, có phải đang ngẩn người hay không nha?".

Liễu Sương ngẩn người nhìn nàng, trong con ngươi mơ hồ hiện lên huyết quang, lại có vài phần nói không rõ thê lương.

Nàng nhấp môi, giọng nói khàn khàn: "...Ngươi như thế nào lại đây?".

"Ta vốn ngồi ở đây nha." Thẩm Kỳ Khi nghiêng đầu, cong mắt cười, "Chẳng lẽ sư tỷ còn giận chuyện tối qua, không chào đón ta sao?".

Liễu Sương dời mắt, buồn bực nói: "Ngươi không phải muốn ngồi cùng các nàng sao."

Thẩm Kỳ Khi bừng tỉnh: "Sư tỷ hiểu lầm, ta chỉ là cùng Phù Lạc sư tỷ nói một câu, về sau sẽ không ngồi chung với tỷ ấy."

Nàng chuyển đề tài, sờ sờ cằm: "Huống chi, ta còn có chuyện muốn hỏi sư tỷ a."

"Chuyện gì?"

Thẩm Kỳ Khi cười hắc hắc, vươn hai ngón tay, khẽ khàng kéo vạt áo Liễu Sương, âm cuối ngọt ngào: "Tối hôm qua đến cùng tại sao sư tỷ tức giận nha?".

Không chờ Liễu Sương trả lời, nàng lại tiếp tục dây dưa, "Sư tỷ đừng giận ta có được không? Mặc kệ ta làm sai cái gì, ta đều không phải cố ý. Ta hướng ngươi xin lỗi!".

"Sư tỷ? Sư tỷ ngươi tốt nhất, không cần không để ý tới ta nha......"

"Sư tỷ tốt bụng, tâm địa Bồ Tát, nói gì với ta đi mà..."

Mấy chiêu này như công thành chiếm đất thế tới rào rạt, trực tiếp làm Liễu Sương sững sờ, phảng phất trông thấy một con cún lăn qua lăn lại dưới đất, làm nũng với mình.

Thẩm Kỳ Khi thập phần tự tin, người ôn nhu thiện lương giống như Liễu Sương, khẳng định không chịu nổi thế công da mặt dày.

"Sư tỷ, ngươi xem, ta vì ngươi trằn trọc một đêm, tam sư huynh còn nói ta nhìn giống gấu trúc sau núi." Dứt lời, nàng chầm chậm kề sát Liễu Sương, bĩu môi, nhu nhược đáng thương nói, "Ngươi xem kĩ đi này, ta là thiệt tình ăn năn."

Liễu Sương nhìn nhìn, lời này không giả, Thẩm Kỳ Khi quả thực mang bộ dáng sa sút tinh thần.

Nàng nghiêng mặt đi, cấp thiết cắt lời Thẩm Kỳ Khi: "Được rồi, được rồi, ta tha thứ ngươi." Giọng nói nhất quán thanh lãnh như nước, bên tai lại nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt.

Thẩm Kỳ Khi âm thầm cười trộm, như cá gặp nước mà ngồi xuống, thuận thế ôm cánh tay Liễu Sương, tiếp tục nịnh nọt: "Ta biết mà, sư tỷ là tốt nhất thiên hạ, sẽ không cùng ta chấp nhặt!".

Liễu Sương đỡ trán, đầy mình hận ý như đám lửa bị nước dội tắt ngúm. Nàng tối hôm qua không có giận Thẩm Kỳ Khi, chỉ là giận bản thân mình bấy nhiêu đấy cũng không chịu được.

Sống lại một đời, vốn không nên dễ dàng mềm lòng, thế nhưng một mực trúng phải mê hồn chiêu của Thẩm Kỳ Khi, lại còn chần chờ lưỡng lự.

Không biết đã bao lâu chưa từng có người khen ngợi nàng, Thẩm Kỳ Khi thật đúng là......to gan lớn mật, được đà lấn tới.

Ngày thường Thẩm Kỳ Khi chính là dựa vào bộ dáng lanh lợi ngọt ngào này, rù quến đám ngu ngốc kia choáng váng nghe lệnh sao?

Phù Lạc bên kia nhìn lại, hết sức mê mang —— tiểu sư muội này làm gì bỗng nhiên không muốn thân cận với mình? Hay là còn có mưu kế khác muốn trêu cợt Liễu Sương?

Lúc này ngoài cửa có một nữ tử mặc đạo bào đi vào, thanh mảnh duyên dáng, tóc đen da tuyết, cử chỉ phi phàm thoát tục. Những người khác vội vàng chào: "Thủy Ngọc tiên sinh!".

Xem ra hôm nay không phải Hư Phù đạo nhân đứng lớp. Thuỷ Ngọc đạo cô này là một vị lão sư khác, chuyên môn truyền thụ ngự linh chi thuật.

Thủy Ngọc gật gật đầu, chăm chú nhìn quanh lớp, cất tiếng hỏi: "Mấy ngày nay, có ai tiếp xúc qua Ngọc Phong đệ tử nội môn Đường Diên Hoa?".

Mọi người đồng loạt nhìn nhau, có vài tên đệ tử giơ tay lên hỏi: "Tiên sinh, Đường sư đệ hôm nay không có tới, có phải đã xảy ra chuyện gì không?".

Thủy Ngọc cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Hắn qua đời."

Bốn phía tức thời tĩnh lặng, rồi giống như một giọt nước bắn vào chảo dầu, kích khởi rộ lên.

Thẩm Kỳ Khi cũng là đầy mặt kinh hãi, trợn tròn hai mắt: "Làm sao như vậy, rõ ràng sáng hôm qua hắn còn sống ung dung a?!".

"Mấy ngày trước ta còn cùng hắn chào hỏi qua!".

"Này cũng quá đột nhiên......"

Có người che mặt khóc lên, "Đêm qua ta thấy Đường sư đệ rất là kỳ quái, không biết sao hắn gầy đi rõ rệt, nhìn qua hình tiêu mảnh dẻ, hốc mắt hãm sâu, còn tưởng rằng hắn bị bệnh gì......Không nghĩ tới hắn thế nhưng......". Lời hắn nói làm cho bầu không khí nháy mắt đau thương.

Có người lớn mật hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi đã điều tra được nguyên nhân cái chết của Đường sư đệ hay chưa?".

Thủy Ngọc sắc mặt ngưng trọng: "Sáng sớm hôm nay có người phát hiện mùi lạ bay ra từ phòng Đường Diên Hoa, gõ cửa hồi lâu không nghe trả lời liền trực tiếp phá cửa mà vào, phát hiện hắn sớm đã chết vào giờ tý đêm qua. Nguyên nhân cái chết, có lẽ dính dáng tới ma tu."

Ma tu!

Thẩm Kỳ Khi nghe như sét đánh ngang tai, chẳng lẽ là những kẻ từ Ma Vực làm ra? Nhưng bọn họ vì cái gì một hai phải chọn Đường Diên Hoa chứ? Tuy nói người này cũng không phải thứ tốt gì, nhưng xảy ra tranh chấp cùng các nàng chưa qua bao lâu, này cũng quá khéo đi......

Có người suy đoán nói: "Có khi nào chim chóc hoa mộc dị biến ở Thanh Lễ Phái những gần đây cũng cùng ma tu có quan hệ?".

Giữa một mảnh náo động, chỉ có Liễu Sương an tĩnh ngồi tại chỗ, hơi nhếch khoé miệng như đang trào phúng.

Vài sợi sương khói xanh nhạt uyển chuyển theo gió, từ từ rót vào tay áo nàng.

Nàng mạn bất kinh tâm cười, mấy tiểu yêu quái từ Ma Vực tới thật ra vừa vặn có thể giúp nàng che giấu hành vi.

Thủy Ngọc nhàn nhạt nói: "Thôi, chuyện này các ngươi không cần quá mức lo lắng, các phong đã an bài nhân thủ tiến hành điều tra. Tiếp tới nếu gặp được chuyện gì dị thường, cần phải kịp thời hướng phong chủ bẩm báo. Hiện tại trước hết an tâm học tập."

Thẩm Kỳ Khi lòng còn nghi vấn, nhưng không thể không đè nén xuống, chuyên tâm nghe giảng.

Tiết học kết thúc, rất nhiều người còn đắm chìm trong tin tức vừa rồi, một đám mất hồn mất vía.

Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương mới đi ra học đường, liền bị Tần Kình ở phía sau gọi lại.

"Liễu sư muội, Thẩm sư muội!"

Thiếu niên tuấn tú sải bước dài chạy tới, dáng người cao thẳng như thông, đặc biệt thu hút.

Thẩm Kỳ Khi nội tâm kích động: Tới tới, nam chủ rốt cuộc muốn bắt đầu công lược nữ chủ sao?!

Nàng nhịn không được nhìn nhìn Liễu Sương bên cạnh, chỉ thấy nữ chủ thản nhiên, bước chân không ngừng, dáng vẻ như là không liên quan đến mình.

Như thế nào một chút phản ứng cũng không có!

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ngơ, vội vàng kéo tay áo Liễu Sương: "Sư tỷ, tam sư huynh đang kêu chúng ta kìa, có lẽ là có chuyện gì muốn tìm ngươi."

Liễu Sương liếc nhìn nàng một cái, mâu quang thâm trầm, đột nhiên hỏi: "Ngươi cùng Tần Kình kia, quan hệ tốt lắm sao?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện